Làm sao để chữa “bệnh sĩ” của chồng?
Từ hồi yêu nhau, em đã biết chồng em là người tiêu tiền không nghĩ ngợi. Lúc đó đang yêu, chưa nắm rõ gia cảnh và khả năng tài chính của anh ấy, lại nghĩ đàn ông hào phóng không keo kiệt thế là tốt nhất rồi. Đời em chỉ sợ lấy phải ông chồng keo kiệt “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành” thì tận khổ. Nhưng bây giờ thì em lại đang quá chán nản vì sự “phóng khoáng” của chồng em.
ảnh minh họa
Hai vợ chồng lương cũng không quá cao, hàng tháng trừ tiền thuê nhà, tiền ăn, tiền các kiểu, số tiền còn lại không được bao nhiêu. Thế nhưng chồng em lại luôn tỏ ra là người có tiền. Anh luôn nói với em: “ra ngoài đừng có kêu nghèo kể khổ. Tiền trong ví mình có bao nhiêu chỉ có mình biết. Than nghèo người ta cũng chẳng cho mình đồng nào mà họ còn khinh thường cho”. Em cũng đồng ý là không nên kể lể khổ nghèo, nhưng như vậy cũng đâu nhất thiết là phải tỏ ra mình giàu có.
Đi chơi hay đi ăn uống với bạn bè, không phải em tính toán gì nhưng “có đi có lại” mới vui, hôm nay đi ăn người này trả tiền, thì lần sau người khác trả. Khổ nỗi chồng em cuộc vui nào cũng xung phong “bao” hết. Lúc nào anh ấy cũng “một vài triệu bạc, ai trả chẳng được mà phải tranh nhau”, dù cho có khi trả xong thì hôm sau chìa tay xin vợ tiền đổ xăng hay nạp điện thoại.
Em sợ nhất là mỗi lần giỗ chạp hay tết nhất về quê. Đến thăm nhà ai anh cũng mua những loại quà bánh đắt tiền. Anh bảo “sợ mang tiếng ở thành phố mà mua đồ rẻ tiền bà con họ cười cho.” Nhà chồng có ba anh chị em, anh cả và cô út đã lập gia đình, ở quê nhưng biết làm ăn nên kinh tế khá giả. Thế nhưng trong nhà có việc gì anh cũng đòi góp phần hơn, kể cả việc họ hàng anh cũng tình nguyện đóng góp hơn mức quy định. Thấy chồng em hào phóng, mọi người lại nghĩ bọn em ở thành phố kiếm được nhiều tiền, ai cũng tâng bốc lên tận mây xanh, bố mẹ chồng nở mặt nở mày, còn chồng em thì hả hê sung sướng.
Video đang HOT
Bọn em lấy nhau đã gần một năm, hai đứa đều có thu nhập tương đối vậy mà không để dành được đồng nào. Gần đây chồng em bảo em đưa mấy triệu để anh về góp xây lăng mộ tổ ở quê, em bảo: “Hàng tháng anh chỉ đưa em tiền ăn, còn lại anh bảo tiết kiệm. Anh không muốn đưa tiền em giữ thì thôi em không ép, nhưng có việc cần anh lấy tiết kiệm của anh ra mà góp. Tiền em, em phải dành dụm còn lo sinh con đẻ cái, chẳng lẽ cứ làm đến đâu tiêu đến đấy, rồi bao giờ cho có nhà mà ở, sau này lấy gì mà lo cho con?” Em tự thấy em chẳng nói sai điều gì, vậy mà chồng em sửng cồ lên: “Tiền! tiền! tiền! Cái gì cần tiêu thì cứ phải tiêu. Mình sống đâu chỉ riêng mình, cha mẹ, anh em, họ hàng, bè bạn cũng phải quan hệ chứ. Có đồng tiền mà cứ khư khư giữ thì mất hết tình cảm. Sống không quan hệ giao lưu qua lại với ai à? Đã thế từ nay tiền anh anh tiêu, tiền em cứ giữ lấy, anh không hỏi nữa”.
Nghe chồng nói xong, em chán đến phát khóc lên được. Nào có phải em không biết đối nhân xử thế gì đâu, nhưng cái gì cũng vừa phải chừng mực. Lương tháng có gần vài chục triệu mà anh ấy đối đãi với mọi người như thể đại gia. Đi với bạn bè thì lúc nào cũng “để đấy tao trả”. Với bố mẹ thì “cứ để con lo”, với anh em họ hàng thì “khoản này cháu tài trợ”. Thế nhưng với vợ thì “tiền anh anh tiêu, tiền em em giữ”.
Hồi chưa cưới em yêu chồng em lắm đấy chứ, vậy mà lấy nhau về bao nhiêu trận cãi vã chỉ vì chuyện tiền nong. Nói ra thì chồng cho rằng em thực dụng, lúc nào cũng coi trọng đồng tiền, coi đồng tiền lớn hơn tình cảm. Nhưng em nào có đòi hỏi gì lắm đâu, chỉ mong chồng em biết chăm lo vun vén cho gia đình riêng của mình, đừng đi đâu cũng tỏ ra mình có tiền rồi “vung tay quá trán”.
Công bằng mà nói, chồng em ngoài tính thích sĩ diện, tỏ vẻ ta đây ra thì tính tình cũng không đến nỗi nào. Ai có chiêu nào chữa “bệnh sĩ” mách em để em áp dụng cho chồng em với. Chứ cứ đà này chắc vợ chồng em đi ở nhà thuê suốt đời mất.
Theo Dân Trí
Đối với nhiều người, tình yêu là một khóa học mãi không thể tốt nghiệp
"Tình yêu của em giống như những ngọn đèn trong đêm tối, sợ màn đêm cô đơn mà soi sáng. Nhưng em quên mất rằng bầu trời đêm còn có những vì sao xung quanh, chẳng cần đến những ngọn đèn này".
Mọi người thường khen đôi mắt tôi rất đặc biệt, không to tròn nhưng rất sâu, không phải một đôi mắt cười nhưng rất thu hút. Từ nhỏ, tôi thường nghe nói về đôi mắt buồn nhưng không hề nghĩ đó là mình bởi quả thật, tôi chưa từng phải lo lắng điều gì trong cuộc sống. Có chăng cũng chỉ là hôm nay mình sẽ mặc gì cho đẹp, ăn gì cho ngon và chơi gì cho vui.
Phải nói là tôi đã sống một cuộc đời trải hoa hồng. Khi trưởng thành, tôi mới biết rằng thảm hoa hồng mà tôi đi qua cũng tồn tại vô số gai nhọn, từng bước đi đều tổn thương bởi tình yêu.
Tôi biết anh ấy yêu một người, phải nói là tâm đầu ý hợp, hiểu từng sở thích thói quen, nói chuyện cũng rất ăn ý, không giống như tôi, những thứ anh ấy thích tôi lại chẳng quen, những món tôi thích ăn anh ấy lại cũng chẳng thích.
Tôi không thể kìm được lòng mà thường xuyên xem ảnh và những dòng cô ấy viết trên mạng xã hội. Nói rằng cô ấy không xinh đẹp cũng không phải, mà là rất ưa nhìn, có phong vị của một người trưởng thành, một người phụ nữ độc lập dễ thương. Cô ấy có đôi mắt to tròn, đen láy, trông rất ngây thơ, bờ môi nhỏ nhắn, gần giống hình trái tim, khoé môi cười nhưng lại toát ra một cảm giác rất cứng rắn, bất cần... Cứ như tất cả đàn ông trên đời này cũng không thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ấy, quả thực là một kiểu phụ nữ có thể khiến đàn ông nảy sinh ý muốn chinh phục. Lần đầu tiên, tôi có một khao khát mạnh mẽ sở hữu đôi mắt bồ câu ấy, đôi môi lúc nào cũng như đang cười và cá tính mạnh mẽ giống như cô ấy. Nếu như vậy, liệu anh ấy sẽ thay đổi tình cảm với tôi không?
Không phải tự tin một cách thái quá, tôi có điều kiện khá ổn, nhan sắc thuộc loại khá, gia cảnh cơ bản, cũng có chút cá tính và quan trọng là tình yêu thì chắc chắn không thua kém ai. Nhưng tôi nhận ra rằng, để một người mất hết tự tin thật dễ dàng, chỉ cần đặt người ấy vào một tình yêu. Khi yêu anh ấy, đến một chút tự tin cuối cùng cũng mất hết rồi. Tôi thật sự nghĩ nếu như có một ngày anh ấy nói chia tay tôi để đến với cô ấy thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Tôi đã cố gắng hết sức để anh ấy nhận ra sự tồn tại của mình nhưng tôi quên mất rằng so với những vì sao trên kia, dẫu đèn đường có soi sáng từng đêm thì cũng không có nghĩa lý gì. Tôi không biết rằng khi một người không yêu mình thì mọi sự tốt đẹp của mình họ cũng không cần để mắt.
Đối với một số người, tình yêu là một trò chơi, không phải thắng tuyệt đối thì là thua hoàn toàn. Nhưng nó đối với tôi giống như một khoá học mãi không thể tốt nghiệp. Bởi chỉ cần một ngày còn yêu là một đêm níu kéo, sự cố chấp của tôi chính là như thế, không thể khá lên được, mãi mãi là người chấp nhận bị đau.
Để tiếp tục tình yêu với anh ấy thì tổn thương này có là gì, chỉ cần một ngày được ở bên anh ấy, dù đau lòng cũng không bao giờ hối hận...
Theo TTXVN
Phải làm sao khi chồng sắp cưới trăng hoa? Tôi thật sự rất đau khổ, nhiều lúc nghĩ dại muốn chết đi cho xong khi gặp phải người chồng sắp cưới rất trăng hoa. Anh ấy không những đẹp trai, hào hoa mà còn là giám đốc một công ty lớn, xung quanh anh ấy có rất nhiều người đẹp vây quanh, các cô gái trong công ty ngưỡng mộ anh đã...