Làm mẹ đơn thân, chẳng có gì phải sợ nhục!
Làm mẹ đơn thân không phải là để tôn vinh, cũng chẳng phải nỗi nhục, tủi hổ, chỉ là để tự hào trong tình yêu thương với đứa con mình đã sinh ra.
Dù xã hội giờ đã cởi mở hơn rất nhiều nhưng chuyện về những bà mẹ đơn thân luôn là một chủ đề nhạy cảm mỗi khi được nhắc đến, ý kiến số đông vẫn thường có cái nhìn thiếu thiện cảm dành cho họ, không vì lẽ này thì vì lẽ kia…Chung quy cũng chỉ vì, họ dám đứng một mình phía bên kia con đường, họ dám khác biệt, dám chấp nhận nghĩ khác và sống khác.
Tôi có một cô bạn thân kém tôi một tuổi và chơi với nhau từ nhỏ. Cô ấy tuổi Dần , một cái tuổi mà đàn ông hay đàn bà khi nghe đến đều biết là những người thuộc năm Dần thì cá tính và khác biệt đến thế nào?. Mạnh mẽ, dám làm và dám chịu từ nhỏ. Với tính cách ấy tôi cũng không lấy làm lạ khi cô ấy quyết định trở thành single mom thay vì kết hôn và sống “đúng chuẩn” theo kiểu mà hàng tỷ người vẫn sống.
Tôi tôn trọng quyết định của cô ấy vì hiểu cô ấy là người phụ nữ can đảm ra sao, nhưng dù sao với tư cách một người bạn tôi vẫn khuyên cô ấy nên suy nghĩ cho chín chắn. Cô ấy chỉ cười “Sao cậu lại có thể nghĩ rằng tớ suy nghĩ nông cạn về một vấn đề như thế này? Với tớ, chuyện trở thành một single mom không phải là trào lưu hay xu thế, cũng chẳng phải là hận thù gì đàn ông, mà chỉ đơn giản là tớ muốn thế nên tớ chọn cách sống thế. Tớ không sợ điều gì, không phải vì sợ mẹ chồng nàng dâu, sợ bi kịch gia đình hay một cái gì đó đại loại là sự sợ hãi khiến tớ phải chọn con đường đó. Tớ vẫn nghĩ con cái là món quà đặc biệt mà Chúa tặng cho đàn bà, và tớ hạnh phúc với điều ấy! Con không cha thì sao chứ? Tớ vẫn có thể nuôi dạy nó tốt mà! Cậu sẽ nghĩ là con tớ sẽ &’lệch chuẩn’ đúng không? Thực ra, với mỗi một hoàn cảnh khác nhau, tụi trẻ con nó sẽ có cách nhìn khác nhau về cuộc sống, và điều quan trọng với tớ không phải là dạy con tớ biết cách chấp nhận hay phải vượt lên số phận gì cả, mà tớ sẽ dạy nó sẽ mạnh mẽ và có trách nhiệm với chính bản thân mình.”
Video đang HOT
Tôi hỏi cô ấy “Cậu không tin vào tình yêu à? Dù sao có tình yêu giữa hai người thì sẽ tốt hơn cho con mà?”, cô ấy chỉ nói “Không có gì là mãi mãi, tớ muốn một tình yêu đủ lớn để tớ có suy nghĩ là sẽ cùng anh ấy nằm chung một chiếc giường cả đời, nhưng hiện tại tớ vẫn chưa tìm được thứ tình cảm ấy, và nếu như yêu mà không có được cái cảm giác đó thì tớ cảm thấy không cần thiết phải viện một lý do theo số đông kiểu ậm ừ chấp nhận để có một tấm chồng cho hợp với số đông cả!”.
Thế rồi vài tháng sau cô ấy mang bầu đi làm trong ánh mắt soi mói, xì xào của đồng nghiệp và xã hội. Bố mẹ cô ấy cũng gọi điện cho tôi nước mắt ngắn dài bảo tôi khuyên bạn đừng sống như thế! Thực lòng, tôi thấy buồn và thương cho bạn nhiều hơn vì hiểu được cái gánh nặng dư luận mà bạn đang mang trên mình, vì biết bạn mình không làm gì sai trái cả, chỉ là sự lựa chọn của cô ấy đi ngược lại số đông và thế là đám đông quay sang nhìn cô ấy như kẻ dị biệt, lầm đường. Nhưng từ bao giờ, người ta lại nghĩ đám đông chính là đáp số đúng? Có bao nhiêu con người trong đám đông ấy dám sống thật với chính mình? Hay đơn giản chỉ là “Người ta sống sao thì mình sống vậy?” và coi đó là chân lý, lẽ đời phải thế? Có khi, trong số ấy, có cả tôi cũng vẫn nuôi trong đầu cái ý nghĩ khác biệt, sống khác và nghĩ khác, nhưng lại bị cái bức tường “dư luận – tư tưởng – đạo đức” theo lối truyền thống chặn lại, và vì yếu hèn, không dám sống nên đành chấp nhận theo số đông.
Bạn tôi cứ sống thế trong ánh mắt vờ tỏ ra cởi mở của mọi người cho đến khi sinh con, cô ấy hoàn toàn cảm thấy thoải mái về điều ấy. Từ khi có con, cô ấy nhìn cuộc sống vị tha và bao dung hơn trước, ngay cả khi có người nói tiếng ong ve đến tai cô ấy “úi giời, tưởng gì! Không chồng mà chửa không biết nhục lại còn…” cô ấy vẫn nhẹ nhàng ” Làm mẹ đơn thân chẳng có gì phải sợ nhục chị ạ! Em có làm gì sai đâu, con em em sinh ra, em nuôi nấng, chăm sóc, em đâu phá bỏ hay vứt nó đi mà chị bảo nhục?”. Tôi muốn lên tiếng thay cho bạn, nhưng khi thấy bạn mình mạnh mẽ thế, tôi chỉ biết nhìn cô ấy, đồng cảm và ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ về điều gì? Hẳn nhiên không phải là vì cô ấy là single mom mà là cái cách cô ấy lựa chọn cuộc sống cho mình và dám chấp nhận để có được cuộc sống như cô ấy muốn. Ở đời, phàm là cái gì dễ dãi thì có bao giờ bền lâu? Có khi phải dám nghĩ khác, dám sống khác một cách thật quyết liệt mới nhận ra giá trị của cuộc đời là gì!
Theo Congluan
Một bên là mẹ và một bên là anh
Em buồn bã đứng giữa một bên là người mẹ mà mình hết lòng thương yêu, một bên là người mà mình đã chọn để cùng đi trong suốt cuộc đời...
Sáng nay em ghé qua nhà lấy cho con món đồ chơi để quên. Cả tháng nhà không người ở, nên khi cửa vừa mở, em bị đám gián và kiến hôi... chào đón.
May có dì Hai hàng xóm sang "giải vây". Vừa rượt theo lũ gián, dì vừa hỏi han chuyện chỗ trọ mới của vợ chồng mình. Dì gợi ý nếu không ở nữa thì treo bảng bán nhà khiến em chỉ muốn ngồi thụp xuống, khóc cho vơi những chất chứa trong lòng những ngày qua.
Anh còn nhớ không, thuở hai đứa mình đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp? Hơn 10 năm lăn lộn xứ người, qua bốn năm yêu nhau, hai đứa đành buồn tủi chôn giấu bao dự tính... Mẹ anh dưới quê còn chưa trả hết nợ ngân hàng, trong khi má em khá chật vật mới đủ ăn. Hoàn cảnh hai bên đã thế, hai đứa mình tương lai ba cọc ba đồng, có lẽ phải ở nhà thuê suốt đời. Mình cứ trăn trở mãi, không dám chính thức đến với nhau, vì nghĩ thân mình thiếu hụt đã đành, nếu có con, lấy tiền đâu lo...
Thật may, má em bất ngờ trúng số giải đặc biệt. Trong những món quà má tặng, ngôi nhà trong con hẻm nhỏ khiến hai đứa mình vui sướng nhất. Sau ngày cưới, vợ chồng mình đã hạnh phúc biết bao! Chúng mình làm việc nhàn hạ, chỉ cần đủ cơm ăn áo mặc mỗi ngày.
Khi con trai mình ra đời, má tự nguyện lên ở với mình để phụ chăm sóc cháu. Nói là "phụ" nhưng thật ra má "đóng vai chính" khi anh đi làm đến tối mịt chưa về, còn em hết học nghiệp vụ đến học bằng hai. Ban đầu má nói chỉ ở giúp mình khi con còn quá nhỏ, nhưng con hai rồi ba tuổi, má vẫn không nỡ xa rời. Ai cũng bảo má có tiền, chỉ cần mướn người giúp việc cho vợ chồng mình, nhưng má thương con xót cháu, không cam tâm.
Cài cái ổ khóa to tướng lên cánh cửa, em lại có cảm giác mình đã đóng chặt lối quay về... (Ảnh minh họa)
Má bình dị, chân quê, có sao nói vậy, đôi khi hành xử vụng về, suy nghĩ cực đoan. Em biết má nuông chiều cháu nhiều khi thái quá, gây khó khăn cho việc nuôi dạy con, khiến anh không vui. Em dự định sẽ gửi con đi học mẫu giáo rồi dần dần "cách ly" hai bà cháu, cũng là để tránh những xung đột thường tình giữa mẹ vợ và chàng rể. Khổ nỗi, con mình khó ăn khó ngủ, nay ốm mai đau, nên em cứ lần lưa mãi...
Thế là rạn nứt lớn dần, cuối cùng tất cả đã đổ sụp khi má lỡ lời "nặng nhẹ" anh trong một lần cả nhà "đại chiến" vì con. Anh cho rằng má nóng giận xúc phạm anh, nhưng sao anh không nhớ lại hành động của mình trước đó. Không phải em bênh vực má ruột mình, nhưng anh hãy bình tâm suy xét anh đã làm gì để má phải nói: "Có giỏi thì đi luôn...".
Anh nhất định không quay về ngôi nhà má đã cho vợ chồng mình. Tự ái của một người đàn ông luôn mang mặc cảm dựa vào nhà vợ bao lâu nay kìm nén, nay bùng phát. Em buồn bã đứng giữa một bên là người mẹ mà mình hết lòng thương yêu, một bên là người mà mình đã chọn để cùng đi trong suốt cuộc đời. Hãy chỉ cho em một giải pháp vẹn toàn đi anh, để không phải chọn một trong hai mà lòng thấy chông chênh quá!
Giờ đây, má đã trở về quê ở hẳn. Trước ngày má về, anh ghé qua nhà mình chào má. Má lên tiếng kêu anh quay về mà giọng má ướt sũng. Anh cười, không biết trả lời má thế nào nên quay sang làm như mải chơi với con. Nhà anh đã thuê rồi, đồ đạc cũng đã sắm sửa. Và quan trọng hơn là lòng anh đã quyết, phải không anh? Nhà mình giờ thành "nhà cũ" trong khái niệm của con.
Nhìn con hí hửng ôm thùng đồ chơi chuẩn bị sang "nhà mới", mắt em hoen đỏ. Cài cái ổ khóa to tướng lên cánh cửa, em lại có cảm giác mình đã đóng chặt lối quay về...
Theo VNE
Hãy buông tay em anh nhé Em có việc nhờ anh giúp thì anh nói "anh bận", em hỏi anh bận gì anh trả lời "bận... ăn cơm". Hôm nay là ngày mà 3 năm trước em nhận lời yêu anh. Em - một cô gái chưa yêu lần nào, đã đến với anh trong hoàn cảnh thật éo le. Vì yêu anh, em đã phải trải qua bao...