Lầm lỡ
Anh! 8 năm trôi qua,giờ đây,em cảm thấy mệt mỏi quá!Có lẽ 1 lần nữa, em sẽ ra đi. Đừng giữ em ở lại nữa anh nhé! Em sẽ nhớ khỏang thời gian chung sống với anh,nhớ vòng tay thân thương, nhớ những tối bình yên, hai đứa cùng nằm xem phim trong căn phòng nhỏ ấm áp của anh…
Ôi quá nhiều kỷ niệm níu kéo em ở lại,em thật sự không muốn ra đi,không muốn từ bỏ mọi cố gắng của mình suốt 8 năm nay. Nhưng em thật sự đau lòng khi nhận ra rằng trong trái tim anh còn có một người khác, dù người đó đã bỏ anh đi từ rất lâu. Chỉ có em là người luôn ở bên anh những lúc anh gặp khó khăn, đau khổ nhất. Em đã từ bỏ quá nhiều thứ để quay về bên anh. Khi đó, em đã tự nhủ sẽ không bao giờ ân hận nếu có một ngày, hai đứa lại xa nhau. Vậy mà giờ đây, sao em lại đau xót, nuối tiếc, ân hận quá vậy? Giờ đây, chỉ có mẹ là người vẫn dang rộng đôi cánh tay để đón đứa con gái dại khờ trở về. Hãy để em bình yên anh nhé! Đừng cố níu cuộc tình này nữa. Đã đến lúc em phải đi rồi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Video đang HOT
Em không thể ngừng yêu anh
Em vẫn tưởng mình là một cô gái mạnh mẽ dứt khoát được trong tất cả mọi chuyện và khi đã quyết định điều gì rồi thì không thể thay đổi được. Có biết bao lần em nói với anh rằng mình phải xa nhau thôi anh nhỉ vì em muốn tìm được hạnh phúc của riêng em.
Chính bản thân em cũng không hiểu nổi lý do vì sao từng ấy năm em vẫn mong đợi điều gì đó nơi anh đó là một tình yêu thật sự chân thành. Có những lúc anh làm cho em nghĩ rằng anh thích em vì em có những điều khác lạ so với các cô gái anh đã gặp. Em bướng bỉnh tự cao thích anh rồi mà lại tỏ ra không thích, thương anh nhớ anh mà chẳng bao giờ điện thoại cho anh trước và đó là lý do anh thích em.
Đáng lẽ chúng ta có thể vui vẻ như tất cả những đôi yêu nhau khác nhưng vì em không vượt qua được những lời nói rằng anh bay bướm và em như một trò chơi mà anh muốn chinh phục được.
Không cần anh giải thích, không cần phải gặp gỡ nữa em đã quyết định như vậy anh gọi điện mỗi ngày và tìm gặp em. Em cũng đau lòng lắm nhưng lòng tự cao của em không cho phép em mủi lòng.
Hai năm trôi qua có lẽ anh đã có thêm vài mối tình. Mình xa nhau cả về tình cảm lẫn không gian người Bắc kẻ Nam. Em không thể nói rằng vẫn yêu anh thương anh nhưng giữa hai người từng yêu thương nhau thì không thể coi như chưa từng có gì xảy ra được.
Tình cảm đó em chỉ giữ cho mình em thôi không thể để anh biết được, hiểu được vì em muốn trong mắt anh em cũng não cũng cứng rắn và vui vẻ dù có những đêm em nằm khóc vì nhớ anh.
Giờ đây chúng ta chẳng thể bắt đầu lại vì ở quá xa nhau hơn nữa chính em là người đã quyết rời xa anh cơ mà. Định mệnh thật trớ trêu em lại làm cùng anh, giữa mảnh đất xa lạ xa gia đình bạn bè em có ai đâu ngoài anh. Em tự nhủ dù có vậy cũng phải giữ khoảng cách với anh vì giờ đây chúng ta chỉ là những người bạn.
Mọi việc có lẽ chỉ vậy nếu anh không có chuyện đau khổ tìm đến em chia sẻ và chính lúc thấy anh như vậy trái tim của em cũng như tan di thành trăm nghìn mảnh. Em chỉ ước có thể gánh bớt những đau khổ mà anh phải chịu và xoa dịu nó. Đến lúc này em không còn đủ cứng rắn để che giấu tình cảm nữa. Rồi em không quan tâm mọi người sẽ nghĩ gì và nói gì chỉ cần biết anh đang cần em và em không thể để anh một mình được.
Giờ đây em cũng mừng rằng anh đã vượt qua được phần nào và lấy lại được tự tin như trước. Nhưng em biết anh vẫn muốn giữ khoảng cách với em vì giờ anh không đủ tự tin để đến với em lần nữa. Với anh bây giờ là trách nhiệm với gia đình với bố mẹ có thêm em chỉ làm anh thêm gánh nặng và không lo được cho em một cuộc sống đầy đủ anh sẽ chẳng thể muốn giữ em bên cạnh. Lúc mình nhận ra và hiểu được người mình yêu thật sự thì là lúc mình chẳng thể đến với nhau anh nhỉ.
Em hiểu mà và em cũng không muốn là gánh nặng của anh. Biết rằng lúc này ở bên cạnh anh em chẳng là người yêu cũng chẳng biết gọi là gì nữa nhưng chỉ có một điều đơn giản được ở bên cạnh anh và biết trái tim của anh có em thế là đủ rồi.
Khi chúng ta thấy nhau cả hai đều thấy trong mắt nhau một niềm vui và hạnh phúc. Thôi em chẳng muốn suy nghĩ nhiều nữa, chỉ biết rằng em sẽ luôn trân trọng những lúc ở bên anh vậy thôi cho dù nó có ngắn ngủi .
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một ngày và những khoảng lặng Vậy là cuộc đời em bước sang trang mới. Số phận đã mang tình yêu, sự ngọt ngào của em đi để giờ đây em phải sống trong khoảng lặng chất ngất. Chặng đường dài phía trước còn gập ghềnh quá, không biết em có đủ nghị lực vượt qua hay không. Em luôn tự nhủ: mỗi khi vấp phải biết đứng dậy...