Làm gì khi bước ra khỏi nhà nghỉ gặp bố vợ?
Khi vừa nắm tay bồ từ nhà nghỉ bước ra, tôi bắt gặp bố vợ đang đứng nhìn mình. Tôi giật nảy người, vội vàng buông tay cô ấy ra, mặt đỏ lựng lên vì xấu hổ. Tôi cứ nghĩ ông sẽ lao vào đánh tôi một trận nhưng ông chỉ cười nhẹ rồi bỏ đi.
Mẹ vợ tôi mất từ khi cô ấy mới lên 9 tuổi, cả quãng đời sau đó cô ấy trưởng thành bên bố. Bố vợ tôi vì đứa con gái duy nhất này mà kiên quyết không đi bước nữa, “gà trống nuôi con” suốt hơn chục năm trời. Ngày tôi về ra mắt, bố vợ không tỏ ra quá khắt khe nhưng trong từng lời ông nói, tôi hiểu vợ tôi là tất cả cuộc đời ông.
Tôi cũng đã từng coi vợ là cả cuộc đời, nhưng khi cô ấy có con và dành hết mọi sự quan tâm cho nó thì tôi thấy mình như bị ra rìa. Vợ tôi thường xuyên cáu kỉnh, cằn nhằn tôi đủ mọi thứ. Cô ấy chê tôi không có năng lực nên mãi công việc không tiến triển, để mẹ con cô ấy chưa ngày nào sống trong sung túc, tiền mua sữa cho con nhiều khi cũng phải về xin bố vợ. Mỗi lần như thế, tôi tự ái lắm chứ rồi lại phải nín nhịn. Tiền lương một tháng của tôi phân nửa đã đổ vào tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước. Trước đây vợ tôi còn bán hàng online nên thêm thu nhập nhưng giờ cô ấy nghỉ, mọi gánh nặng đặt cả vào tôi. Những khi cô ấy mắng tôi, sao cô ấy không tự ngẫm lại mình, học hành chẳng đến nơi đến chốn nên không có công ăn việc làm đàng hoàng.
Sống trong ức chế nhiều ngày trời, tôi cặp bồ. Mỗi khi ở bên em, tôi thấy mình mới là thằng đàn ông, tôi cần được chiều chuộng, vuốt ve thay vì chỉ có đối mặt với những câu hỏi Tiền đâu tiền đâu liên tiếp. Em chỉ là cô gái bán hàng ăn nhưng hiểu chuyện và biết nhường nhịn hơn vợ tôi rất nhiều. Đôi khi thấy ví tôi không có đồng nào, em còn bỏ vào đó một vài trăm cho tôi nữa. Điều đó càng làm tôi thấy chán vợ.
Mỗi khi ở bên em, tôi thấy mình mới là thằng đàn ông, tôi cần được chiều chuộng, vuốt ve thay vì chỉ có đối mặt với những câu hỏi Tiền đâu tiền đâu liên tiếp (ảnh minh họa)
Một hôm, khi vừa nắm tay bồ từ nhà nghỉ bước ra, tôi bắt gặp bố vợ đang đứng nhìn mình. Tôi giật nảy người, vội vàng buông tay cô ấy ra, mặt đỏ lựng lên vì xấu hổ. Tôi cứ nghĩ ông sẽ lao vào đánh tôi một trận nhưng ông chỉ cười nhẹ rồi bỏ đi.
Vài ngày sau, cô bồ của tôi gọi điện đòi chia tay. Tôi cứ nghĩ em vì chuyện hôm nọ mà sợ hãi nên hết lời an ủi, nói rằng chịu khó đợi tôi, tôi sẽ bỏ vợ để lấy em. Thú thực, tôi biết những lời đó nói ra quá khốn nạn nhưng tôi rất sợ mất em. Em là nguồn vui sống của tôi, thiếu em, tôi sẽ lại phải sống trong tiếng sỉ vả của vợ rồi tiếng con khóc, tôi sẽ phát điên mất! Ngay hôm sau, tôi tìm đến gặp em nhưng người ta nói em đã dọn đi rồi. Tôi còn nghe phong phanh được rằng em vớ được gã đàn ông nào lắm tiền nhiều của nên đi theo hắn.
Những ngày sau đó, tôi như kẻ mất hồn. Tôi nhớ em đến cồn cào, không ngày nào tôi không ra chỗ cũ xem em có xuất hiện không. Tôi hận em vì đã đá tôi đau điếng như vậy.
Vợ tôi hân hoan báo rằng bố vợ có… “bạn gái”. Bao lâu nay vợ tôi luôn động viên bố đi bước nữa và giờ mới thấy ông khoe về người “bạn gái” bí ẩn đó. Đang trong tâm trạng não nề nên tôi cũng không bận tâm. Thế rồi ngày ông đem “bạn gái” về ra mắt, tôi rời rụng tay chân như khi thấy đó chẳng ai khác chính là cô nhân tình từng hắt hủi tôi. Vẻ mặt của cả tôi và cô ta khi đó đều tái dại đi, không thể tin vào mắt mình.
Video đang HOT
Bố vợ tôi vẫn điềm nhiên, còn cư xử vô cùng dịu dàng với cô ta. Suốt bữa cơm tôi không sao ngẩng đầu lên được, tôi xin phép về phòng sớm vì không khỏe. Nhìn vợ tôi niềm nở tiếp đãi “bạn gái” của bố mà bất giác tôi thấy có lỗi với vợ kinh khủng.
Hôm sau, tôi tìm gặp bố vợ để nói rõ chuyện này. Ông chỉ ôn tồn hỏi tôi cảm thấy thế nào khi bị người mình ngỡ là yêu mình rất nhiều phản bội. Tôi nhận ra đây chính là bài học ông dành cho tôi. Tôi cứ nghĩ cô nhân tình kia thương tôi nhiều lắm nhưng chỉ cần vài ngày quen bố vợ tôi – người đàn ông có tiền hơn, cô ta đã sẵn lòng đá tôi đi. Tôi chỉ biết quen tai trong những lời chiều chuộng mà không nhận ra ai mới là người yêu thương mình thật lòng.
Tôi cúi đầu cảm ơn bố vợ rồi ra về. Cảm giác tội lỗi vây kín khiến tôi không sao thở nổi. Về tới nhà, tôi ôm chầm lấy vợ. Dù có chuyện gì xảy ra, chỉ có vợ tôi mới cam tâm tình nguyện ở bên tôi mà thôi.
Từ đó tới nay tôi không còn có tư tưởng ngoại tình một lần nào nữa. Cuộc sống của vợ chồng tôi vẫn không có gì khác biệt nhưng tôi đã biết cách trân trọng vợ mình hơn.
Theo Một Thế Giới
Anh về đi, em còn phải đi lấy chồng
"Em sợ gì? Anh ở lại đây với em đêm nay, em không sợ anh làm gì em à. Thôi mình còn nhiều thời gian mà em. Đừng vội như thế".
Phượng và Dũng yêu nhau đến nay được gần 3 năm rồi. Ba năm yêu nhau Dũng chưa một lần đề cập tới chuyện cưới xin với Phượng. Dù Phượng luôn chờ đợi anh nói về một đám cưới của cả hai. Không phải Dũng vô tâm với cô mà anh luôn nghĩ rằng đàn ông chưa ổn định sự nghiệp thì chưa nên kết hôn, nhỡ may lại lỡ dở thì chết. Anh cứ bảo Phượng đợi, đợi đến khi nào anh công thành danh toại sẽ đưa cô về nhà mình. Nhưng biết bao giờ anh mới thành danh đây. Vậy là Phượng cứ đợi ngày đó đến, nhưng đợi mãi Dũng vẫn rậm chân ở con số không.
Một buổi tối Dũng đưa Phượng lên Hồ Tây hóng gió về hơi muộn chút. Cả đoạn đường về Phượng và Dũng chẳng nói với nhau lời nào. Cô chỉ siết chặt vòng tay ôm dũng thật chặt, tựa vào lưng Dũng cô thấy bình yên và ước giây phút này không bao giờ biến mất. Về đến nhà Phượng anh vui vẻ bảo cô.
Tựa vào lưng Dũng cô thấy bình yên và ước giây phút này không bao giờ biến mất (Ảnh minh họa)
- Em vào phòng nghỉ sớm đi, mai còn đi làm.
- Vâng ạ.
Nói xong, Dũng quay xe chuẩn đi về, bất chợt Phượng chạy đến ôm lấy Dũng. Cô năn nỉ Dũng như một đứa trẻ con.
- Anh có thể ở lại đây với em đêm nay không? Em sợ....
- Em sợ gì? Anh ở lại đây, em không sợ anh làm gì em à. Thôi mình còn nhiều thời gian mà em. Đừng vội như thế. Nước mắt Phượng rơi lã chã, khiến Dũng vô cùng ngạc nhiên.
- Sao em lại khóc, không nỡ để anh về nhà à?
- Em chỉ cần anh đêm nay ở lại với em thôi, được không? Em sợ cảm giác cô đơn một mình trong đêm tối lắm. Xin anh đấy.
- Thôi được rồi.
Dắt xe vào nhà, Phượng nhanh nhảu lấy bộ quần áo ngủ cô đã mua sẵn cho Dũng để anh thay. Nửa tiếng sau hai người lên giường đi ngủ. Dũng vô cùng bất ngờ trước những hành động của Phượng như một gái làng chơi chuyên nghiệp. Cô mơn man da thịt anh. Phượng làm như thế anh rất thích, nhưng trong đầu Dũng lóe lên sự khinh bỉ, coi thường dành cho Phượng. Anh luôn nghĩ cô hiền lành, biết giữ mình. Vậy mà.... Bao nhiêu năm nay Dũng chỉ dừng lại ở cái ôm hôn với cô chưa dám làm gì sợ Phượng gì không tốt về anh. Thế mà hôm nay, Phượng tự nguyện hiến dâng cho anh. Có lẽ anh đã lầm về bạn gái mình. Cô không hề ngoan như anh nghĩ.
Xong việc Dũng ôm Phượng ngủ ngon giấc. Sáng dậy anh không quen nhìn lại ga giường dù có chắc mẩm trong đầu Phượng không còn. Thật không ngờ Phượng vẫn còn trinh, giọt máu đỏ kia là minh chứng cho điều ấy. Nhưng tại sao hôm qua Phượng lại chuyên nghiệp đến vậy. Anh không hiểu, nhưng dù sao điều làm Dũng vui là anh là người đầu tiên của Phượng.
Ngẩn ngơ một lát sau, Phương bê đồ ăn sáng lên cho Dũng. Cô chăm anh như hai vợ chồng thực thụ. Họ ăn ngon lành, không nhắc đến chuyện gì hôm qua. Trước khi đi làm Phượng không quên nhắc Dũng để ý đến sức khỏe vì thời tiết đang se lạnh rồi. Anh vui vẻ gật đầu và đi làm trước Phượng.
Đây là sao? Em giải thích đi. Tôi không thể tin được em làm điều này (Ảnh minh họa)
Tối hôm đó và cả những hôm sau nữa anh không tài nào liên lạc được với Phượng. Anh đến nhà trọ tìm cô thì bà chủ trọ kêu Phượng đã trả nhà rồi. Anh không biết cô đi đâu, làm gì mà mất tích như vậy.
Cuối tuần Dũng quyết định về quê Phượng tìm cô. Hỏi mãi cuối cùng anh cũng tìm được nhà cô. Nhưng điều làm Dũng ngạc nhiên hơn cả là nhà Phượng đang tổ chức đám cưới, hỏi ra mới biết đây là đám cưới của Phượng lấy một người đàn ông hơn cô 7 tuổi giàu có ở trên thị trấn. Anh như chết lặng với hung tin này, mới mấy hôm trước anh và Phượng còn vui vẻ đi chơi với nhau vậy sao hôm nay lại có chuyện này. Anh không thể tin, không thể nào tin nổi. Dũng lao vào đám cưới đông đúc ấy tìm Phượng.
Anh như nổi điên lên khi thấy Phượng mặc chiếc váy cô dâu ngồi đợi nhà trai đến rước. Trước bao ánh mắt hiếu kỳ của mọi người Dũng kéo Phượng ra sau nhà hỏi như quát.
- Đây là sao? Em giải thích đi. Tôi không thể tin được em làm điều này.
- Anh về đi, em còn phải đi lấy chồng. Đừng để chồng em nhìn thấy anh ở đây không hay.
Phượng chạy vội vào trong nhà che giấu giọt nước mắt mặn chát trên môi. Ngay sau đó, đám nhà trai kia đã đến rước Phượng đi. Nhìn Phượng trong tay kẻ khác mà Dũng đau đớn tột độ. Tại sao cô lại phản bội tình yêu của anh không một lời chia tay như vậy.
Chán nản, hận đời. Dũng yêu không biết bao nhiêu cô rồi lại bỏ không thương tiếc như để trả thù đời, trả thù Phượng. Một năm sau anh mới hay tin Phượng bị nhà chồng đối xử tệ bạc chỉ vì cô đã không còn trinh tiết. Tìm hiểu kỹ hơn anh mới hay, ngày trước Phượng bỏ ngay lấy người khác là vì đứa em trai của cô bị bệnh cần rất nhiều tiền để mổ nếu không nó sẽ chết. Vì em, Phượng đã chấp nhận lấy tay nhà giàu đó. Và bây giờ Dũng mới hiểu vì sao buổi tối hôm ấy Phượng nhất định đòi trao cho anh trinh tiết của mình. Vì sao cô lại làm thế với anh.
Theo Một Thế Giới
Lý do chồng bỏ chạy trong đêm tân hôn? Đang đến độ cao trào, Đức nhanh tay lột ngay chiếc váy ngủ của vợ ra, bỗng nhiên anh khựng lại. Anh vội buông cô ra, dậy bật đèn lên. Sau hai năm yêu nhau mặn nồng Linh và Đức đã quyết định đi đến một đám cưới hạnh phúc, ngọt ngào cùng với sự chúc phúc của mọi người. Đi bên Đức...