Làm gái bán thân lấy tiền nuôi con
Để có tiền nuôi con chị ta đã đi vào con đường làm gái bán hoa (Hình minh họa)
Hoàn cảnh nghèo khổ và sợ không đủ tiền nuôi đứa con bé bỏng, cô đã quyết định dấn thân vào nghề “bán phấn, buôn hương”.
Gần con trong gang tấc nhưng Nguyễn Thị Liệu quê ở Lục Ngạn, Bắc Giang đã chẳng thể nào chạm được tới con mình chỉ bởi vì lòng tự ti của một người mẹ không có tiền. Liệu đã không được may mắn như nhiều người khác khi đi xuất khẩu lao động. Bệnh tật, bị chủ đánh đã khiến cô phải trở về nước sớm hơn dự định với hai bàn tay trắng. Thế nên trở lại quê hương cô đã không đủ bản lĩnh để trở về ngôi nhà của mình. Có gia đình nhưng Liệu lại phải sống lang thang như một kẻ không nhà. Để rồi cuộc đời đưa đẩy, cô thành gái bán hoa. Và hôm nay đây cô ngồi kể lại cho tôi nghe về những bước đi lầm lỡ của cuộc đời mình tựa như một lời xám hối.
Liệu lấy chồng khi mới vừa tròn mười tám tuổi. Gia đình nhà chồng cô nghèo lắm. Liệu vẫn còn nhớ như in khi cô bước chân vào nhà chồng, đồ đạc chả có gì ngoài bốn bức tường hoen ố, trống trơn. Chồng cô lại là người mù chữ. Cũng bởi vì quá nghèo nên chồng Liệu không được đến trường như những bạn bè cùng trang lứa. Cuộc đời anh từ bé đến lớn cũng chỉ biết đến có ruộng đồng nên tính tình cục cằn thô lỗ. Dù biết chồng có biết bao nhiêu nhược điểm vậy mà không hiểu vì lẽ gì mà cô cứ chết mê, chết mệt. Biết rằng lấy chồng nghèo thì cuộc đời cô sẽ phải chịu nhiều vất vả nhưng cô vẫn quyết tâm xây dựng hạnh phúc với người đàn ông mà mình yêu thương. Rồi cô có con. Cuộc sống từ đó mới thực sự là một thử thách cam go đối với đôi vợ chồng trẻ. Gia đình cô nhiều khi còn không có đủ cơm mà ăn.
Hồi đó ở quê có rộ lên phong trào đi xuất khẩu lao động sang Đài Loan, nhà nhà rủ nhau đi, người người rủ nhau đi xuất khẩu lao động. Hơn nữa cũng đã có một số người đi trước gửi tiền về xây nhà, mua sắm đồ đạc nên mọi người càng tin hơn đó là một chân trời mới. Hai vợ chồng cô khi ấy cũng không thể đứng nhìn sự nhộn nhịp, rộn ràng trong hướng làm kinh tế mới của những người trong thôn. Bao nhiêu đêm suy đi tính lại, vợ chồng cô quyết định sẽ cắm đất vay vốn ngân hàng để lất tiền cho cô đi xuất khẩu lao động. Nhưng cắm đất chưa đủ, cô đành đi theo diện vay vốn của công ty. Sau này sang bên đó làm được việc, họ sẽ khấu lương để trừ nợ dần.
Ngày cô ra đi, đứa con gái mới chưa tròn một tuổi. Thương con rất nhiều nhưng vì miếng cơm manh áo, vì muốn tương lai của con sau này sẽ sáng sủa hơn nên cô đành nhắm mắt mà đi.
Sang bên đó, tháng đầu tiên người ta ứng trước lương cho cô gửi tiền về nhà trả nợ. Số tiền đó dù chưa đủ cho chồng cô trả nợ ngân hàng nhưng cũng gieo vào lòng cô niềm tin về một tương lai tươi sáng. Mộng ước về một cuộc sống đầy đủ cứ chứa chan trong lòng một người phụ nữ xa quê. Nhưng ai có ngờ đâu sau đó họ không trả thêm cho cô đồng nào. Người ta bảo, vì cô đi theo diện của công ty nên giờ làm được bao nhiêu phải trả lại cô ty. Một tháng, hai tháng rồi nhiều tháng sau đó cô không nhận được bất kì khoản tiền nào để gửi về cho chồng. Đau đớn và chua xót, cô nhận ra mình đang bị lừa. Thế rồi cô lăn ra ốm. Mà đã ốm thì phục vụ chủ không tốt nên cô lạ bị người ta đánh. Có lần ông chủ đánh cô tới mức không lết nổi đôi chân. Đã thế cô lại không có cách nào để liên lạc với gia đình.
Video đang HOT
Kể từ khi đặt chân tới đất nước Đài Loan xa xôi, lạ lẫm đêm nào cô cũng khóc. Cô khóc vì nỗi nhớ con cào xé. Khóc vì thương người chồng đang nuôi hi vọng nơi quê nhà và cô khóc cho số phận bất hạnh của mình
Chấp nhận xa chồng, xa con mà chẳng có được kết quả nào xứng đáng. Hợp đồng lao động của cô là hai năm nhưng quá tuyệt vọng vì công sức mình bỏ ra chẳng thể mang tiền về giúp gia đình nên cô xin về sớm hơn dự định. Cô làm thế đương nhiên người ta quy cho cô cái tội phá ngang hợp đồng nên càng có cớ không trả cô thêm đồng lương nào. Hành trang trở về của cô khi ấy chỉ còn một thân xác tả tơi và một nỗi đau không tả xiết.
Về đến sân bay rồi nhưng cô không biết sẽ đi đâu. Có một điều cô biết rất rõ là cô không thể trở về nhà với hai bàn tay trắng. Cô không còn mặt mũi nào trở về gặp lại chồng, con và hàng xóm láng giềng. Trong một lá thư chồng cô nhờ người khác viết hộ có thắc mắc: “ Sao người ta đi gửi tiền về ầm ầm, đằng này cô đi chẳng gửi được đồng nào về là sao?”. Cô chẳng biết giải thích sao với chồng cô nữa. Mà có thể cô nói anh ấy cũng không tin. Chính vì lẽ đó cô càng không dám trở về nhà.
Đêm đầu tiên trở về Việt Nam cô thậm chí không có tiền để mua nổi một chiếc bánh mỳ. Cô lang thang, rúm ró ở một góc công viên. Và cô lại khóc. Cô khóc vì không hiểu sao cuộc đời mình lại ra nông nỗi này. Khi ấy cô ao ước giá như vợ chồng cô đừng nuôi mộng làm giàu sang phú quý thì có lẽ giờ cô đang quây quần bên chồng con. Bởi có những thứ còn quý giá hơn sự đầy đủ về vật chất.
Sáng hôm sau cô lê đôi chân vì đói, vì rét để đi xin việc. Cô nghĩ cô sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ để gửi tiền về cho chồng và cho con. Rồi cô xin được vào bán quần áo cho một cửa hàng trên phố Xuân Thủy, quận Cầu Giấy. Nhưng lương chưa đầy một triệu đồng một tháng chỉ đủ cho cô trang trải tiền thuê nhà và những sinh hoạt thiết yếu khác. Cô xin nghỉ việc và lại bắt đầu hành trình xin việc với một công việc mới hơn.
Có gia đình giới thiệu cô vào giúp việc cho một gia đình bà chủ quán gội đầu, thư giãn. Vào đó cô chỉ phải trông con cho người ta và làm những công việc lặt vặt trong nhà. Công việc không quá vất vả mà cô lại được bà chủ trả lương hậu hĩnh. Vì không phải chi phí gì nhiều nên mấy tháng sau cô tích cóp được một số tiền nho nhỏ gửi về cho con. Bế con người ta trên tay mà cô lại như bị ai xát muối khi nghĩ về đứa con bé bỏng của mình. Khi cô đi nó chưa tròn một tuổi, giờ sáu năm trôi qua chắc nó cũng đã lớn lắm rồi. Mỗi khi chiều xuống, nỗi nhớ về đứa con gái cứ dâng lên ngập lòng. Cô muốn chạy ngay về mà ôm nó, mà cưng nó, mà nựng nó, vỗ về nó. Bao năm rồi nó thiếu thốn tình yêu thương của mẹ. Đã rất nhiều lần, vì không kiềm chế được nỗi nhớ con, Liệu đã nhảy xe ôm trở về nhà khi màn đêm buông xuống. Và cũng không biết bao nhiêu lần đôi chân cứ ngập ngừng phía ngoài cổng ngõ. Gần quá mà sao cô không qua nổi cái ngưỡng cửa tự ti, mặc cảm chính trong lòng mình để ùa vào trong đó. Có lần, Liệu về đúng lúc hai bố con đang dọn cơm ra ăn. Nhìn cảnh bố con đơn côi lòng cô đau tê tái. Liệu muốn lao vào mà ôm lấy họ cho thỏa nỗi nhớ bao ngày dồn nén nhưng rồi tính sĩ diện lại kéo cô đi. Liệu muốn mình phải kiếm thật nhiều tiền, khi ấy cô mới có thể ngẩng cao đầu mà về bên họ. Rồi cô lại lặng lẽ ra đi.
Lần nào cũng vậy, mỗi lần trở về Thủ đô thì quyết tâm kiếm tiền của cô lại càng dâng trào mãnh liệt. Liệu thấy nếu cứ mãi chỉ bế con và dọn dẹp nhà cửa cho bà chủ thì tiền kiếm được cũng chả đáng là bao nhiêu. Nghĩ thế Liệu đã ngỏ ý với bà chủ là cho cô thôi việc trông trẻ và cô muốn xin làm nhân viên tiếp khách. Nghe cô nói vậy, mắt bà chủ sáng bừng lên. Bà ta đồng ý ngay và còn động viên cô: “Em còn trẻ lại trông xinh xắn nên chấp nhận làm nghề này sẽ nhanh chóng có tiền về đoàn tụ với gia đình”. Và kể từ khi ấy cô dấn thân vào nghề “bán phấn, nuôi hương”.
Quả đúng như những gì bà chủ nói, vì cô trẻ lại đẹp nên đa số khách khi bước chân vào quán đều chọn cô. Tiền cô kiếm được ngày một nhiều lên và số lần gửi về cho chồng con cũng dày lên hẳn. Thực lòng cô cũng chỉ định dấn thân vào nghề nhơ nhớp này một thời gian ngắn thôi. Khi nào thấy số tiền mình gửi về kha khá thì cô sẽ dừng lại cô sẽ dừng lại và về đoàn tụ với gia đình. Cô làm tất cả cũng chỉ mong sao sớm có được ngày trở về bên chồng và con gái. Nhưng rồi, cuốn tiểu thuyết cuộc đời cô lại một lần nữa viết thêm những trang dang dở. Hành nghề chưa được biết bao lâu thì cô bị Công an bị bắt và bị đưa vào Trung tâm giáo dục lao động xã hội số hai Ba Vì. Cô không biết mình còn đủ can đảm trở về gia đình sau lần vấp ngã đau đớn này hay không?
Theo Cảnh sát toàn cầu
Lệ đắng của cô bé lớp 8 làm gái bán hoa
Những hồi ức quá khứ luôn là nỗi ám ảnh với cô (Hình minh họa)
Nhìn dáng vẻ bề ngoài có lẽ không mấy ai nghĩ rằng Ngụy Thị Thanh vẫn chưa tròn mười lăm tuổi. Thân hình to lớn và khuôn mặt đầy vẻ từng trải khiến em trông già hơn nhiều so với tuổi thật của mình. Tuổi thơ bất hạnh và cuộc gặp gỡ định mệnh với những người bạn ngoài xã hội đã đẩy em từ một học sinh lớp tám trở thành một cô gái bán hoa. Chỉ mới chưa đầy mười lăm tuổi mà niềm tin vào con người, vào cuộc sống của em đã không còn nữa.
Tuổi thơ bất hạnh
Em đã khóc thật nhiều khi hồi tưởng lại quãng đời tuổi thơ không may mắn của mình. Em chưa từng được biết mặt bố cho tới khi em tròn 12 tuổi. Bởi bố em bị bắt vì tội buôn bán hàng quốc cấm từ khi em còn là cái thai nằm trong bụng mẹ. Thế nên suốt tuổi thơ em chỉ có mẹ và anh trai bên cạnh. Vì thiếu vắng trụ cột trong gia đình nên mẹ luôn phải gồng mình để lo lắng cho cuộc sống của hai anh em. Mẹ gần như không còn thời gian nào để quan tâm xem em và anh trai em sống như thế nào. Ngày nào cũng vậy, mẹ ra đi từ tờ mờ sáng cho đến tận khuya mới về. Sau mỗi ngày như thế mẹ đều để lại tiền cho hai anh em tự chăm lo cuộc sống. Hai đứa trẻ cô độc không được cha dạy dỗ nay lại hụt luôn cả sự quan tâm chăm sóc của mẹ khiến chúng chỉ biết dựa vào nhau mà tồn tại. Cuộc sống của em thực sự trở thành địa ngục khi người cha mà bấy lâu em trông ngóng trở về.
Thanh còn nhớ như in buổi trưa hôm đó khi Thanh đi học về, bước vào nhà em thấy một người đàn ông đầu tóc, râu ria rậm rạp đang ở trong ngôi nhà của mình. Đang ngơ ngác chưa biết người đàn ông lạ ấy là ai thì mẹ em vội chạy ra nói nhỏ: "Bố về đấy. Chào bố đi!". Thanh đứng chôn chân tại chỗ và mãi mới thốt ra được một câu chào với một người đàn ông lạ hoắc. Những tưởng cuộc đời của em từ đây sẽ thay đổi. Những tưởng người cha sau khi lầm lỗi trở về sẽ dành chọn tình yêu thương cho hai đứa con của mình để bù đắp cho những tháng ngày xa cách. Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như thế. Chỉ vài ngày sau đó, người mà Thanh gọi bằng bố đã dở chứng với ba mẹ con em. Nghe những người xấu xúi bẩy, họ nói rằng mẹ Thanh ở nhà quan hệ linh tinh nên chưa chắc gì Thanh đã là con của ông ấy. Vậy là ông ta nghi ngờ về điều đó. Ông ta đánh mẹ Thanh những trận đòn thừa sống thiếu chết. Ông ta cũng không tiếc những lời lẽ thô thiển và tục tĩu để chửi rủa người vợ của mình. Không còn biết làm gì hơn, mẹ Thanh chỉ biết khóc. Thanh thấy thương mẹ nhiều lắm. Có lần Thanh bênh mẹ nên đã cự lại ông ta và bị ông ta đánh cho một trận nhừ tử. Kể từ hôm ấy, ông ta luôn kiếm đủ mọi cớ để hành hạ hai mẹ con Thanh. Thanh hận ông ta nhiều lắm. Ông ta đã chẳng nuôi dưỡng Thanh được một ngày nào, nay trở về lại trút lên Thanh và mẹ những trận đòn thù ghê gớm. Mẹ Thanh sợ ông ta đến mức đã phải bỏ nhà đi làm tận một nơi xa. Dù thương con nhưng mẹ Thanh cũng không thể cho con cùng đi bởi Thanh còn phải học. Mẹ biết Thanh cần phải học mới có cuộc sống tốt đẹp.
Kể từ khi mẹ ra đi, Thanh như cái bóng trong nhà của mình. Dật dờ và lặng lẽ chịu đựng sự độc ác đến nghiệt ngã của người cha thú tính. Hè năm 2009, nhận dịp được nghỉ hè, Thanh đã trốn ra nhà bác và xin được ở đó mấy tháng hè. Nhưng cuộc sống của người Hà Nội bộn bề bận rộn, các bác của Thanh đi làm suốt ngày. Thanh ở nhà một mình cảm thấy thật buồn. Một hôm, trong lúc hai bác đi làm vắng, Thanh đã tự mình trốn đi chơi. Thanh bắt xe bus rồi đi khắp các tuyến phố Hà Nội. Thanh thích thú với tour du lịch quanh thành phố. Điểm dừng chân cuối cùng trước khi cô gái này định trở lại nhà bác là hồ Hoàn Kiếm. Và tại đây Thanh đã có một cuộc gặp gỡ đầy duyên phận với những kẻ bụi đời.
Cuộc gặp gỡ định mệnh
Thanh nhớ là mình đã ngồi trên một chiếc ghế đá rất lâu để ngắm làn nước trong xanh và khung cảnh thơ mộng của hồ Hoàn Kiếm. Chưa khi nào Thanh cảm thấy tâm hồn mình được thảnh thơi và thanh thản đến thế. Đang phiêu với dòng cảm xúc của mình, chợt Thanh thấy có hai bạn nữ cùng chạc tuổi như Thanh tiến đến xin được ngồi chung ghế. Chỉ sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi mà Thanh và hai người đó tưởng như đã thân thiết từ lâu. Họ kể cho nhau nghe những tâm tư tình cảm của mình. Thanh nói Thanh chán phải sống với người đàn ông cục súc mà Thanh phải gọi bằng bố. Thanh sợ những trận đòn ông ta dành cho Thanh mỗi ngày. Và hai người bạn kia cũng nói rằng vì chán cảnh gia đình không hòa thuận nên họ đã bỏ nhà đi bụi. Nếu Thanh muốn có thể đến sống cùng họ, cùng chia sẻ ngọt bùi, đắng cay với họ. Dường như chẳng mất một giây suy nghĩ, đắn đó, Thanh lập tức gật đầu. Kể từ giây phút ấy Thanh bước vào cuộc sống không nhà, không người thân. Hai người bạn mới ấy tỏ ra rất tử tế với Thanh. Ban ngày họ chơi cùng Thanh, chỉ đến khi đêm xuống họ mới đi làm. Ban đầu Thanh tưởng hai người bạn của mình đi làm theo ca. Duy chỉ có một điều rất lạ là khi đi làm họ ăn mặc rất đẹp và rất hở hang. Đã nhiều lần Thanh hỏi họ đang làm nghề gì, họ chỉ cười và bảo nếu Thanh thích thì có thể đi làm cùng họ. Đương nhiên là Thanh thích rồi. Bởi Thanh hiểu mình không thể cứ mãi ăn bám họ được. Họ có tốt đến mấy cũng không thể cưu mang Thanh mãi. Và Thanh được đi làm. Nơi họ dẫn Thanh đến là dốc Bác Cổ. Tư duy của một cô bé chưa tròn 15 tuổi lại từ quê mới ra nên cho đến tận giờ phút đó Thanh vẫn không thể hiểu nổi công việc mình sẽ làm là gì. Chỉ đến khi có mấy thanh niên đỗ xịch xe máy trước Thanh và hai người bạn hỏi giá và mặc cả thì Thanh mới vỡ lẽ. Thanh thật sự rất sốc. Thanh muốn bỏ chạy nhưng hai người bạn ấy giữ Thanh lại. Họ bảo nếu Thanh muốn tồn tại ở đất Hà Nội này thì chỉ có làm nghề đó mà thôi. Chả hiểu sao trong thời khắc ấy, Thanh chợt nghĩ đến mẹ. Thanh ước giá như mẹ đừng bỏ đi và giá như ông ấy - bố của Thanh đừng đi tù về thì có lẽ giờ này Thanh đã không phải ở đây và Thanh đã không phải nhắm mắt làm cái nghề nhơ nhuốc này.
Hôm đó là lần đầu tiên Thanh tiếp khách. Bước chân vào nhà nghỉ với một người đàn ông xa lạ lại đáng tuổi bố mình, Thanh đã rất sợ hãi. Và nỗi sợ hãi thực sự đạt tới đỉnh điểm khi Thanh tận mắt nhìn thấy người đàn ông ấy khỏa thân. Cô bé mười lăm tuổi đã rất hốt hoảng, mắt nhắm nghiền, sau đó lấy cớ vào nhà vệ sinh rồi chuồn thẳng.
Thanh chạy như điên ra khỏi nhà nghỉ. Cả đêm hôm đó, Thang lang thang và khóc. Thanh không biết rồi cuộc đời mình sẽ về đâu. Và Thanh cũng không biết mình sẽ phải làm gì? Thanh không thể trở về quê và sống cùng một mái nhà với một người đàn ông luôn nghĩ cách hành hạ mình. Nhưng nếu ở đây Thanh sẽ phải dấn thân vào cái nghề mà người đời khinh bỉ. Bước chân đi trong đêm ngỡ như vô định. Vậy mà rồi đôi chân ấy vẫn dẫn Thanh trở về ngôi nhà trọ của hai người bạn mới quen. Khi ấy thì Thanh đã hiểu rằng có lẽ đây chính là con đường mà Thanh sẽ đi. Và Thanh chấp nhận bước chân vào nghề bán phấn buôn hương kể từ giây phút ấy.
Vì Thanh có thân hình của một người con gái mới lớn căng tràn sức sống nên khách chọn đi với Thanh rất đông và với giá khá cao. Việc kiếm tiền quá đơn giản đã khiến Thanh sa ngã vào những thú vui chết người. Không chỉ bay, chơi ke, chơi đá... Tiền kiếm được bao nhiêu Thanh đều đốt hết cho những thú chơi xa xỉ ấy.
Thanh đốt đời mình trong các thú vui và bán thân xác mình để nuôi những trò tiêu khiển ấy. Không giống như các bậc đàn chị tranh thủ kiếm tiền để có cái vốn làm ăn sau này, Thanh kiếm tiền chỉ để thỏa mãn những thú vui của mình. Cô gái này đã thực sự bị cuốn vào một thế giới ảo và quên mất mình là ai. Nhưng hành nghề chưa được bao lâu. Thanh đã bị bắt và bị đưa vào trung tâm giáo dục cải tạo lao động Ba Vì, Hà Nội. Những ngày tháng sống ở trung tâm, có những giây phút tĩnh lặng mà suy nghĩ, Thanh mới thấy tiếc những tháng ngày cắp sách tới trường. Thanh thấy thương mẹ của mình biết bao nhiêu. Mẹ Thanh đã cố gắng hết sức mình để gắng nuôi con ăn học. Vậy mà giờ này Thanh đã phụ công của mẹ. Thanh đã lạc chân vào một con đường u tối, không tương lai.
Thanh đoán giờ này chắc mẹ vẫn đang mải miết đi tìm em. Vừa sợ phải đối diện với mẹ những em lại mong bao giờ hết được mẹ lên thăm. Em đã quá sợ cái cảm giác không có người thân bên cạnh. Dù gì em cũng chỉ là một cô gái chưa đầy 15 tuổi, cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới. Em còn quá trẻ để làm lại từ đầu nếu em thực sự muốn thế.
Theo Cảnh sát toàn cầu
Truy lùng kẻ giết lái xe ôm, thay tên đổi họ Ngày 29/12, CQĐT Công an tỉnh Hòa Bình đã khởi tố Nguyễn Văn Tuấn, 21 tuổi trú tại huyện Phù Cừ (Hưng Yên) về tội giết người, cướp tài sản, kết thúc hành trình 20 ngày người lái xe ôm, xảy ra tại địa bàn huyện Kim Bôi (Hòa Bình). Việc bắt giữ Tuấn có sự phối hợp chặt chẽ của Phòng CSĐT...