Làm “điều ấy” không mắc lỗi với chồng
Chuyện vợ chồng chưa bao giờ tôi được thoả mãn, là phụ nữ ai chẳng muốn được đàn ông ôm ấp, vuốt ve… tôi chưa bao giờ được nếm trải. Nhiều đêm tôi cồn cào da diết nhưng không được vì thế tôi cũng đã tự thủ dâm.
Ảnh minh họa
Tôi là một cô gái thôn quê hiền lành chăm chỉ nhưng gia đình nghèo khó lại kém nhan sắc nên luôn mặc cảm về vẻ bề ngoài của mình. Từ khi ở tuổi trăng tròn là cái tuổi đẹp nhất của người con gái tôi cũng chưa từng có một người bạn trai nào thân thiết chứ chẳng nói đến chuyện tìm hiểu hay tán tỉnh. Tuổi ấy rồi cứ trôi qua theo năm tháng, các em tôi đã “còi to vượt trước”, đã lấy vợ, lấy chồng chỉ còn mình tôi ở lại cùng bố mẹ. Gái quê thì chỉ ngòai 20 tuổi mà không có người lấy là coi như “ế” còn tôi thì đã xấp xỉ 30 rồi nên cũng chẳng hy vọng gì.
Vậy mà đã tám năm, ngày ấy qua người bà con mai mối nói về anh (do bị di chứng viêm não nên nói ngọng, liệt mặt và chân tay nhưng tính tình hiền lành) nên tôi cũng đồng ý để 2 gia đình nói chuyện, xem mặt vì tôi cũng muốn được đi lấy chồng như bao cô gái khác và để tránh khỏi cái miệng thối của những kẻ lắm điều ở làng tôi. Thế rồi gia đình đưa anh xuống nhà tôi, thú thực vừa nhìn thấy anh tôi hơi sợ nhưng khi nhìn kỹ lại thấy thương anh nên tôi đồng ý. Đám cưới được tổ chức, tôi lên xe hoa ngược hơn 100 cây số về đây làm vợ anh. Đêm tân hôn hay tuần trăng mật mà không cặp vợ chồng nào quên được, tôi cũng đã chờ đợi cái cảm giác hồi hộp để dâng hiến để làm vợ như những cô dâu mới nhưng chờ mãi mà không có, anh không thể làm được chuyện ấy, chúng tôi mỗi người một góc giường qua ngày này sang ngày khác.
Gia đình anh rất tốt, anh là con út nên ai cũng thương anh vì vậy họ cũng quý mến tôi, mọi người chắc đều nghi hoặc về “chuyện ấy” của 2 chúng tôi nhưng không ai dám hỏi. Cũng may nhà anh có người chị họ là bác sỹ, chị hỏi tôi tỉ mỉ những gì anh có thể làm được và chị hướng dẫn tôi cách giúp chồng để quan hệ chủ động với anh. Ban đầu tôi thấy xấu hổ nhưng dần cũng quen và tôi đã tự làm được chuyện ấy nhưng vì bệnh của anh không ổn định nên tôi biết khi nào và chỉ chủ động làm chuyện đó với anh 1-2 lần/tháng. Ông trời thương anh và tôi nên 2 năm sau tôi đã có thai và sinh được một bé trai rất giống anh và kháu khỉnh, ai cũng vui mừng, còn anh cũng thay đổi hẳn, những lúc nhìn anh chơi với con tôi cũng thấy thật mãn nguyện, hạnh phúc. Bố mẹ chồng tôi có lương hưu lại có các anh chị hỗ trợ nên kinh tế tôi không phải lo, chỉ cần chăm sóc phụng dưỡng bố mẹ chồng và chồng. Nhưng theo nguyện vọng của tôi và bố mẹ chồng nên nhà anh xin cho tôi đi học và làm văn thư ở một cơ quan nhà nước.
Được ra ngoài, tôi thay đổi dần từ con vịt còi, xấu xí, quê mùa thành con vịt đầy đặn, lông cánh trắng mượt. Đúng là con người không khi nào bằng lòng với số phận, có câu “ăn no dửng mỡ”, phần “con” trong con người tôi đã trỗi dậy từ đó. Ở cơ quan tôi hay lướt mạng và cái tôi quan tâm nhiều lại là chuyện ấy, có khi tôi nấn ná về muộn rồi vào các trang mạng để thoả sự tò mò. Người ta nói không biết thì không sao nhưng biết một ít thì muốn biết nhiều hơn thế, với tôi là như vậy. Chuyện vợ chồng chưa bao giờ tôi được thoả mãn, là phụ nữ ai chẳng muốn được đàn ông ôm ấp, vuốt ve…tôi chưa bao giờ được nếm trải. Nhiều đêm tôi cồn cào da diết nhưng không được vì thế tôi cũng đã tự thủ dâm từ lúc nào không rõ. Đã có lúc tôi nghĩ đi ngoại tình nhưng xấu như tôi thì ai thèm, vả lại thực sự chắc cho tôi cũng không dám vì tôi cũng đã yêu anh, tôi sợ tuột mất cái hạnh phúc mình đang có mà tôi cũng rất ghét những kẻ đã có rồi còn muốn của lạ mà đi phá hoại hạnh phúc của người khác.
Tôi nghĩ chuyện đó cũng chỉ là một nhu cầu sinh lý vì vậy thèm muốn đâu có xấu trừ khi nó vượt quá luân thường đạo lý của con người. Người ta nói thủ dâm là xấu, là bệnh hoạn, nhưng thủ dâm không nói ra thì ai biết, đôi khi tôi cũng thấy ngượng và nghĩ mình là con gái hư nhưng đến lúc muốn thì tôi lại tự an ủi. Tôi làm vậy để giải toả nhu cầu xong tôi vẫn chung thuỷ với chồng, vẫn là dâu ngoan thì thà như vậy còn tốt hơn, đạo đức hơn những kẻ ngoại tình ngoài kia.
Chuyện gia đình và chuyện vợ chồng của tôi là như vậy. Tôi muốn gửi lời xin lỗi trân thành tới anh và những người đã thương yêu, tin tưởng tôi. Tôi biết có những cặp vợ chồng vì lý do nào đó mà không thể đáp ứng và thoả mãn nhu cầu cho người kia nhưng họ vẫn sống hạnh phúc. Tuy nhiên ai biết được rằng hoặc người đó luôn cảm thấy có lỗi, luôn tìm cách bù đắp cho người kia để giữ gìn hạnh phúc hoặc người kia liệu có cảm thấy bị thiệt thòi, có bao giờ có ý nghĩ đi ngoại tình không?. Hạnh phúc gia đình và chuyện đó, nó như hai vế của một phương trình, có thể bù trừ cho nhau để cân bằng cuộc sống gia đình.
Video đang HOT
Để có cuộc sống gia đình hạnh phúc chúng ta thường nói là vợ chồng phải hiểu, thương yêu và tôn trọng lẫn nhau như thế liệu đã đủ chưa nếu vấn đề tình dục không thoả mãn, thiếu hoà hợp. Đã có nhiều cặp vợ chồng ly hôn chỉ vì lý do ngoại tình mà nguyên nhân ngọai tình là từ chuyện đó. Chuyện ấy là gia vị của tình yêu nhưng phải biết cho gia vị vào khi nào, bao nhiêu, cho như thế nào còn tuỳ thuộc khẩu vị và cách chế biến của mỗi người để cuộc sống gia đình sẽ thăng hoa thành hạnh phúc bền chặt.
Theo Vietnamnet
Chồng sập bẫy cave hết thời
Chồng tôi đang quan hệ bất chính với một cô cave hết thời.
Tôi và chồng tôi bây giờ yêu nhau 7 năm mới làm đám cưới. Nhà anh ấy và nhà tôi ở cùng một một xóm, từ cấp 1 đến cấp 3 hai đứa là bạn cùng lớp. Nhưng tình yêu chỉ nảy nở khi hai chúng tôi lên Hà Nội học đại học.
Anh ấy học trường Xây dựng, còn tôi học trường Kinh tế. Hai trường gần nhau nên chúng tôi thuê cùng 1 khu nhà trọ để có bạn. 7 năm yêu nhau, chưa bao giờ chúng tôi "vượt ngưỡng", anh ấy luôn rất tôn trọng tôi.
Sau khi ra trường, có công việc ổn định, được sự đồng ý của cha mẹ 2 bên, chúng tôi quyết định làm đám cưới.
Người ta bảo yêu nhau quá lâu, hiểu nhau quá rõ rồi thì khi về làm vợ chồng sẽ vô cùng tẻ nhạt vì không còn gì để tìm hiểu về nhau, hay cuốn hút nhau nữa. Nhưng vợ chồng tôi thì ngược lại, lúc nào cũng dính với nhau như đôi sam, tíu tít cả ngày không biết chán.
Căn phòng thuê tuy nhỏ hẹp, cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng gia đình nhỏ của chúng tôi luôn ấm áp, tràn đầy hạnh phúc.
Dù "thả cửa" để chuyện sinh đẻ đến tự nhiên, nhưng 2 năm sau ngày cưới "tin vui" vẫn chưa một lần gõ cửa gia đình tôi. Mẹ tôi cắt hết đợt thuốc bổ này đến đợt thuốc bổ khác, nhiều lúc tôi có cảm tưởng mình uống thuốc bổ còn nhiều hơn ăn cơm. Nhưng... vẫn không ăn thua.
Hai vợ chồng quyết định đi khám thì bác sĩ nói dạ con của tôi có vấn đề, không thể có thai tự nhiên được, phải thụ tinh nhân tạo sau đó mới cấy vào dạ con.
Tôi thực sự rất buồn, kinh tế gia đình thì không khá giả gì, chuyện con cái lại khó khăn như vậy. Nhưng chồng tôi thì luôn ở cạnh bên, anh động viên tôi "Mình vẫn còn hi vọng có con, chứ nhiều người mắc bệnh vô sinh, họ bất hạnh hơn mình nhiều. Anh sẽ cố gắng nhận thêm việc, chi tiêu ít đi để tiết kiệm lấy tiền đi làm thủ thuật để có con..". Nhờ sự động viên của chồng, tôi cũng bớt buồn phiền.
Nhờ sự cố gắng tằn tiện, 1 năm sau đó, vợ chồng tôi háo hức đi làm thủ thuật, và thật may mắn khi 9 tháng sau một bé gái chào đời. Hai vợ chồng rớt nước mắt vì hạnh phúc.
Có con, tôi ít thời gian chăm sóc cho chồng. Tôi lại bị chứng lãnh cảm sau sinh nên chuyện "phòng the" cũng vì thế bị lơ là. Có khi tôi "bỏ đói" chồng 2-3 tháng liền. Biết chồng buồn lắm, nhiều khi tôi đã ép mình nhưng không được và điều đó chỉ làm chồng buồn lòng thêm. Có lần anh đã nói với tôi rằng "Anh không thích quan hệ với một khúc gỗ".
Biết mình thế là không tốt nên tôi đã cố gắng cải thiện tình hình. Nhưng cũng lúc này tôi thấy những biểu hiện lạ từ phía chồng. Anh hay ở cơ quan trực, hay đi công tác hơn, và khi về nhà cũng không còn vồ vập lấy vợ như ngày xưa. Lúc nào cũng đăm chiêu, tay lăm lăm cái điện thoại.
Tôi quyết định tha thứ cho chồng, bởi sự sa ngã của anh ấy cũng có phần lỗi lớn là do tôi (Ảnh minh họa)
Rồi tôi được một chị ở cùng cơ quan với chồng "thông tin mật" rằng chồng tôi đang quan hệ bất chính với một cô cave hết thời. Cô này có hai đứa con trai, mỗi đứa một cha. 4-5 tháng nay rồi chồng tôi bỏ đăng kí ăn trưa ở cơ quan và tá túc ở nhà của cô này.
Tôi bàng hoàng, không thể tin được những gì chị kia vừa cho biết. Nhưng linh tính mách bảo tôi rằng chị ấy không đặt điều cho chồng tôi.
Hôm sau, tôi bí mật theo dõi chồng. Khi cánh cửa ngôi nhà của cô cave kia khép lại được 20 phút là lúc tôi quyết định...gõ cửa, đập vào mắt tôi là cảnh cô ta mặc chiếc váy ngủ vô cùng hở hang, còn chồng tôi thì quần áo xộc xệch nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế dài ở phòng khách.
Tôi bỏ chạy, chồng đuổi theo tôi về đến nhà, anh đã khóc và xin tôi tha thứ, nói sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định tha thứ cho chồng, bởi sự sa ngã của anh ấy cũng có phần lỗi lớn là do tôi, và cũng bởi tôi còn rất yêu chồng.
Những tưởng anh ấy sẽ không còn lầm đường lạc lối nữa. Nhưng tôi đã nhầm...
Khi tôi quyết định đi làm thủ thuật để mang bầu đứa thứ hai thì cũng là lúc anh bắt đầu "trốn" việc đưa lương cho vợ, với hàng đống lí do, nào là: "tháng này anh phải đi quan hệ với cấp trên nhiều", "tháng này anh có việc cần dùng tiền"... Tôi không thắc mắc nhiều vì tin chồng.
Nhưng khi tôi mang bầu được 6 tháng thì cô cave nửa mùa kia tìm đến tận nhà, nhìn cái bụng bầu vượt mặt của cô ta, tôi biết sắp có chuyện chẳng lành. Và quả đúng là như vậy, cô ta tuyên bố với tôi rằng đang mang thai đứa con trai của chồng tôi, tháng sau là cô ta sinh nở, và yêu cầu tôi phải buông tha cho anh để về sống với cô ta.
Nhìn thái độ trơ tráo của cô ta, tôi quyết định điện thoại gọi chồng về để anh ta tự giải quyết. Đứng giữa tôi và ả cave kia, chồng tôi tỏ ra lúng túng, phải cả giờ sau mới dám ngẩng đầu lên nhìn tôi và nói rằng "Sự thể đã đến nước này thì anh xin em, hãy tiếp nhận cô ấy, để cô ấy làm em của em, làm vợ của anh".
Tôi ngã quỵ. Người chồng mà tôi rất mực thương yêu là đây sao? Anh ta dám mở lời xin được "lập" thêm vợ sao? Tôi đã cầm chổi và đuổi cả hai người đó ra khỏi nhà.
Từ bữa đó đến nay đã 8 tháng trôi qua, cũng từng ấy thời gian chồng tôi không về nhà. Ngay cả khi tôi sinh nở, bố mẹ chồng tôi điện thoại cho anh ta mà anh ta cũng coi như không biết. Cũng chưa bao giờ anh ta quan tâm đến hai đứa con do tôi sinh ra. Cháu lớn thỉnh thoảng lại bi bô đòi bố. Nhìn con mà tôi như đứt từng đoạn ruột.
Tôi cũng điện thoại cho anh ta một lần, yêu cầu anh ta gặp mặt để kí giấy li hôn, nhưng anh ta chỉ im lặng trốn tránh. Bố mẹ chồng thì ra sức động viên tôi hãy nhẫn nhịn, rằng chồng tôi chỉ lầm đường lạc lối, rồi anh ta sẽ quay về với gia đình. Nhưng niềm tin trong tôi đã sụp đổ, tình yêu cho chồng cũng không còn nữa. Tôi chỉ thương hai đứa con, thiếu thốn tình yêu của bố. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Đêm tàn của những đau thương (P.5) Hoàng bỗng nhận ra, cô gái đang sống cùng anh dường như không quen ở gần đàn ông. Cô xác định mình không nghe nhầm. Chắc chắn là cô không nghe nhầm. Anh khẳng định anh không say, mùi rượu không tỏa ra, trừ phi cô ảo giác, do uống bia nên cô ảo giác? Lấy tay đập vào trán thật mạnh để...