Làm dâu nhà giàu tôi phải chịu nhiều cay đắng
Ai cũng nghĩ tôi sướng khi làm dâu nhà giàu. Chồng tôi lại là dân trí thức, kiếm ra tiền nên bạn bè thường ganh tỵ, nói tôi chẳng khác nào “chuột sa chĩnh gạo”. Lúc đầu tôi cũng tưởng như vậy nhưng sự thật lại cay đắng hơn rất nhiều…
ảnh minh họa
Quả thật nếu so sánh, gia đình tôi không môn đăng hộ đối với nhà chồng. Bố tôi đi bộ đội về hưu, ngoài tiền lương hàng tháng ông chỉ ở nhà nhận sửa chữa lặt vặt, còn mẹ tôi làm công nhân thời vụ. Tuy thế nhưng chúng tôi cũng đủ ăn đủ mặc chứ không phải nghèo hèn gì.
Chỉ có điều, tôi có một thói xấu mà bất cứ phụ nữ nào cũng có thể mắc phải. Đó là sở thích mua sắm vô tội vạ. Quần áo, giày dép, nước hoa, đồng hồ, tôi đều mê hết. Hồi còn đi học thì tiết kiệm tiền tiêu vặt để mua, đến khi đi làm rồi, ngoài gửi mẹ tiền ăn và một số chi tiêu vặt, tôi dành gần hết lương tháng vào mua những thứ mình thích.
Tôi cũng biết như vậy là hoang phí, vì tính ra, đi làm hơn 2 năm, tôi vẫn chẳng để ra được đồng nào, ngoài tiền ăn đưa mẹ. Nhưng lấy chồng, tôi xác định phải thay đổi thói quen chi tiêu của mình, để tương lai còn lo cho con cái. Tôi cũng nói rõ điều này với chồng trước khi kết hôn.
Chồng tôi thì có thể thông cảm, nhưng hình như mẹ chồng vẫn chưa thật sự tin tưởng. Thấy ngày chuyển về nhà chồng, tôi vác theo túi lớn, túi nhỏ, giày chục đôi, áo khoác hai ba chục chiếc, mẹ chồng có vẻ không vui. Bà hỏi tôi một cách hàm ý “Tất cả chỗ này đều là con tự mua đấy à?” tôi cũng hồn nhiên trả lời “Vâng, tiền con kiếm được nên con tự ý tiêu thôi ạ”. Nghe vậy, bà chỉ lẳng lặng quan sát.
Hàng tháng, toàn bộ số tiền chồng kiếm được đều đưa cho tôi giữ. Tôi biết mình sống chung với nhà chồng nên không dám làm gì quá đà. Đưa tiền ăn cho bố mẹ chồng, trích một khoản cần thiết cho hai vợ chồng tiêu trong tháng, còn lại, tôi gửi hết vào ngân hàng tiết kiệm. Làm gì, tôi cũng liệt kê ra rành mạch.
Video đang HOT
Vậy mà không hiểu sao, mẹ chồng luôn nghĩ tôi bí mật đem của về cho nhà mẹ đẻ. Công nhận, mỗi tháng tôi đều trích 1 triệu tiền lương của mình để biếu mẹ chi tiêu thêm, nhưng điều này tôi không hề giấu giếm. Tôi nghĩ thương bố mẹ vẫn còn đang nuôi một đứa em nhỏ đi học, mình dù lấy chồng rồi thì cũng phải có trách nhiệm giúp đỡ. Chính chồng tôi cũng đồng ý với điều này.
Chưa hết, mẹ chồng thường xuyên kể với hàng xóm láng giềng, rằng gia đình tôi nghèo khó, cả nhà đang bám vào con rể là con trai bà. Rồi thỉnh thoảng, bà lại dò hỏi “Nhà con mới mua cái này/cái kia à? Tiền ở đâu mà mua?” Muốn gia đình yên ấm nên tôi cố gắng nín nhịn.
Một ngày, tôi tình cờ nghe được chồng và mẹ chồng nói chuyện. Bà nói, tôi bản tính tiêu xài hoang phí đã quen, sẽ không bao giờ thay đổi được. Nếu giao tiền bạc vào tay tôi, chẳng mấy chốc nhà cửa sẽ tan hoang, chỉ lợi cho nhà vợ. Tốt nhất hãy giao hết sổ tiết kiệm cho bà giữ hộ.
Nghe đến đó, tôi không thể nín nhịn nổi nữa, xông thẳng vào nói lớn “Con từ trước đến giờ chưa lúc nào giấu giếm hay bòn rút của chồng đem về cho nhà ngoại. Làm gì con cũng công khai rõ ràng. Sao mẹ nỡ nói con như vậy?” Bị bất ngờ, bà quát lại “Đồ mất dạy, ai cho mày lên tiếng. Mày chỉ là con ăn bám trong cái nhà này thôi. Lương vài đồng ra đường chết đói nhé”.
Mẹ chồng nói tôi là kẻ ăn bám, chỉ biết bòn rút nhà chồng (Ảnh minh họa)
Tôi uất ức chưa kịp lên tiếng, thì đã ăn ngay một cái bạt tai như trời đánh của chồng. Vừa đau vừa tủi, tôi òa lên nức nở rồi thu dọn đồ về nhà mẹ đẻ. Chỉ bởi gia đình không giàu có như họ, nên tôi bị coi thường ngay từ phút đặt chân làm dâu.
Dù cho thói quen trước khi lấy chồng không tốt, nhưng sau khi kết hôn, tôi đã biết tiết kiệm hơn, cũng không lấy của nhà chồng một đồng để làm của riêng. Tiền biếu bố mẹ đều do tôi nhịn mua sắm cho bản thân mà có. Vậy mà mẹ chồng vẫn coi thường, coi tôi là kẻ ăn bám trong nhà.
Suốt nhiều tuần, chồng tôi không hề gọi điện hay nhắn tin hỏi han tình hình của vợ. Bố mẹ đẻ khuyên tôi nên chủ động nhận lỗi. Ông bà còn nói sẽ không nhận tiền của tôi nữa. Nghe vậy, tôi thấy đau đớn vô cùng. Tôi ước giá như mình lấy một người chồng gia cảnh tương tự, có lẽ sự việc cũng chẳng đến nông nỗi này.
Theo TPO
Mệt vì vợ nhà giàu và tiểu thư
Không có điều kiện thuê người giúp việc, mọi công việc nhà vợ tôi đều ỷ lại cho tôi làm...
Tôi năm nay 28 tuổi, còn vợ tôi 27. Chúng tôi quen nhau trong một lớp học tiếng Anh, có thời gian chuyện trò dần dần giữa hai đứa nảy sinh tình cảm. Vợ tôi là một cô gái không thuộc vào dạng sắc nước hương trời nhưng trông cũng ưa nhìn, còn tôi chỉ là một sinh viên tỉnh lẻ, nghèo khó, ham học hỏi và có chí cầu tiến.
Không có điều kiện thuê người giúp việc, mọi công việc nhà vợ tôi đều ỷ lại cho tôi làm
Ngày đầu tiến cô ấy đưa tôi về gia đình chơi, tôi đã choáng ngợp trước dinh cơ của ba mẹ người yêu. Một cảm giác tự ti thoáng qua trong đầu nhưng rồi cuối cùng tôi cũng tự nhủ mình chân thành, có kiến thức, cầu tiến có sức khoẻ thì sớm muộn cũng thành công nên cứ tự tin.
Ban đầu bố mẹ cô ấy cũng hơi lo ngại, khinh thường tôi ra mặt nhưng một thời gian sau biết tôi là người hiền lành, ngoan ngoãn hơn nữa lại có một bản thành tích học tập giỏi giang nên dần cũng chấp nhận cho hai đứa đi lại.
Yêu nhau một thời gian thì chúng tôi quyết định làm đám cưới. Về chung sống với nhau không lâu thì vợ tôi bắt đầu thể hiện thói tiểu thư, đỏng đảnh, lười làm, ham chưng diện và hời hợt trong cuộc sống gia đình cũng như trong mọi việc.
Mới đầu tôi cũng không dám nói gì với vợ vì mặc cảm mình dưới cơ hơn nữa lại đang sống trong căn nhà bố mẹ vợ cho nên đôi khi cũng im lặng cho qua chuyện. Vậy là được đà vợ tôi càng lấn tới nhiều khi tỏ thái độ khinh thường tôi ra mặt. Cô ấy hay sai vặt tôi việc nhà như kiểu " anh lấy hộ em cái hộp son, cái lược...".
Vợ chồng trẻ mới cưới nên chưa có điều kiện thuê Ôsin nên công việc nhà cửa, giặt giũ quần áo đến nấu ăn, dọn dẹp sân vườn vợ tôi đều ỷ lại cho tôi. Có lần tôi góp ý với vợ mong cô ấy cũng nên động chân, động tay đến việc nhà nữa vậy là vợ tôi nổi đoá lên lấy cớ đang mang bầu, nghén ngẩm, mệt mỏi... và cô ấy kết thúc cuộc chiến bằng câu; "Anh thấy không hợp thì đi đi, ra khỏi nhà tôi. Tôi hết chịu đựng nổi một ông chồng nhà quê, giúp vợ được tí việc nhà thì kể nể, sợ thiệt!".
Đã thế nhiều lần tôi đã phải đau đầu vì vợ suốt ngày ca thán về chuyện thỉnh thoảng về quê tôi có quà cáp cho bố mẹ đẻ và các em tí chút. Thỉnh thoảng cũng có người thân quen ở quê nên chơi ở lại qua đêm cô ấy cũng cảm thấy khó chịu.
Quá đáng hơn vợ chồng có chuyện gì là cô ấy sang mách luôn với bố mẹ đẻ và ngay hôm đó tôi được mẹ vợ sang giáo huấn cho một bài học... Điều đó khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, stress.
Ức cái trong con mắt của bố mẹ vợ thì tôi có được như ngày hôm này là nhờ cả vào gia đình nhà vợ và họ coi thường tôi không ra gì. Thực tế tôi cảm thấy quá ức chế, sống như thế này mãi chắc rằng vợ chồng không thể hoà hợp và hạnh phúc được. Tôi có nên góp ý trực tiếp với vợ và rồi quyết định đường ai nấy đi không? Hay là cứ sống như thế này để rồi phải chịu nhục?
Theo Đất Việt
Anh ngủ với cô ấy rồi à ? Son môi đỏ, mascara đen nhánh trên đôi lông mi dài, đôi má màu hồng nhạt nổi bật trên làn da hơi rám khỏe mạnh. Dáng vẻ thon thả, mái tóc đen dài bồng bềnh theo làn gió, thu hút ánh nhìn của người khác. Là cô ấy. Tự tin và kiên định, khát khao khẳng định bản thân chiếm trọn con người...