Làm dâu nhà chồng, cứ có tiền là khỏe cái thân
Tôi nghiệm ra một điều, không có mẹ chồng nào đáng sợ bằng nỗi sợ bản thân mình nghèo khó. Không có tiền, về nhà chồng bạn sẽ luôn phải đi luồn về cúi, mất hết tự do.
Tôi tự nhận mình là người phụ nữ hiện đại, suy nghĩ thoáng và cật lực phản đối tư tưởng kiểu “lấy chồng là gánh cả nhà chồng”. Khi kết hôn với một anh trưởng nam tôi vẫn giữ được “bản sắc” của mình và không bao giờ phải sợ hai chữ “mẹ chồng”.
Mẹ chồng tôi có năm người con, ba trai và hai gái. Hai cô con gái lấy chồng xa, ít khi về nhà. Hai anh con trai nhỏ đều lấy vợ ở quê. Chồng tôi lấy vợ ở lại Thành phố. Gia đình anh thuộc diện trung lưu, mẹ anh đúng chuẩn phụ nữ truyền thống, nền nếp, đảm đang. Anh bảo ngày nhỏ luôn ao ước lấy được người vợ như mẹ anh, không ngờ lớn lên lại lấy tôi, một người chú ý ăn diện, làm đẹp và sống hướng ngoại thay vì chăm chăm vào bếp.
Ngày đầu tiên về ra mắt gia đình anh, khi bà cụ khéo léo hỏi dò tôi chuyện bếp núc, tôi không ngại nói thật mình vụng về, chỉ làm được một số món đơn giản. Tôi nói với mẹ chồng thời này muốn nấu món gì ngon lạ cứ lên mạng lục lọi công thức. Mẹ chồng tôi có vẻ không hài lòng. Bà thường có ý khen hai cô con dâu sau khéo léo, đảm đang. Nhưng kể từ khi tôi chính thức bước chân về nhà chồng, mẹ chồng tôi đã thay đổi cách nghĩ.
Tôi làm trưởng phòng một công ty xây dựng, lương ngót nghét 15 triệu, chưa kể những khoản phụ thu khác. Chồng tôi cũng có việc ổn định, thu nhập khá. Mỗi khi có giỗ chạp, hai em dâu vào bếp, hì hục nấu nướng, dọn dẹp từ trước đó hai ngày, còn tôi bao giờ cũng là người về sau và làm những công việc lặt vặt, nhẹ nhàng. Nhưng mẹ chồng tôi vẫn vui vẻ, đon đả, chẳng bao giờ làm mặt nặng mày nhẹ với tôi. Lí do đơn giản là tiền.
Các cụ ở quê sống cần kiệm, vất vả, tiền bạc không dư dả nên mỗi khi về biết ý, tôi đều giúi vào tay mẹ chồng 5-7 triệu đồng. Chồng tôi còn đóng góp thêm. Người ta nói “người có của, người có công”. Tôi không có công nhưng đóng góp bằng “của” lợi hại hơn hai em dâu, vất vả dưới bếp mà vẫn không vừa lòng mẹ chồng.
Để mấy bà thím, bà dì không lên tiếng chê bai, tôi cũng tế nhị tặng họ ít quà. Nói chung, nhờ kỹ năng dùng tiền “bôi trơn”, tôi chẳng bao giờ phải lo mẹ chồng hay nhà chồng ăn hiếp. Hai cô em dâu dù bằng mặt không bằng lòng nhưng trước sự niềm nở của bố mẹ chồng, không có cớ gì để trách cứ tôi. Dù biết sau lưng có thể bị “đâm thọc”, nhưng tôi chẳng mấy quan tâm vì làm sao làm vừa lòng hết mọi người, tôi chỉ cố gắng để mỗi khi về nhà chồng được nhẹ nhàng, thanh thản, không phải mệt mỏi như gánh bao đá trên lưng.
Những khi gặp hàng xóm, mẹ chồng tôi luôn miệng khen tôi tốt bụng, luôn gửi tiền bạc, quà cáp về cho bà. Tôi không phải là người thực dụng nhưng là người biết tận dụng sức mạnh của đồng tiền. Những ngày bố mẹ chồng vào chơi, tôi cũng không tiếc công sức, đưa ông bà đi đây đó, có khi mua tour để các cụ đi du lịch khuây khỏa. Biết tôi đối xử với bố mẹ mình tốt nên chồng tôi cũng nể nang. Với cha mẹ vợ, anh cũng biết trước sau.
Từ kinh nghiệm bản thân, tôi nghiệm ra một điều, không có mẹ chồng nào đáng sợ bằng nỗi sợ bản thân mình nghèo khó. Không có tiền, về nhà chồng bạn sẽ luôn phải đi luồn về cúi, mất hết tự do. Nếu bạn có công việc độc lập, thu nhập cao, bạn chẳng có lí do gì phải sợ người khác.
Theo ST/Phununews
Bí mật không ngờ sau chiếc bụng bầu 11 tháng của vợ
Tôi thấy thái độ vợ tôi rất lạ. Bình thường cô ấy vốn là người dễ xúc động lại cả nghĩ nhưng mang thai đến tháng thứ 10 mà cô ấy vẫn bình chân như vại, ngày ngày đủng đỉnh đi ra đi vào vuốt ve bụng...
Video đang HOT
Vợ chồng tôi lấy nhau đến nay đã 4 năm mà vẫn chưa có con. Chính vì thế, ngay khi vợ gọi điện thông báo có bầu, tôi như muốn bay lên mây xanh vì sung sướng. Ngay lập tức, tôi thuyết phục vợ nghỉ việc ở nhà để dưỡng thai vì công việc của cô ấy liên quan đến thuế vụ luôn rất căng thẳng và dễ stress. Vợ tôi đồng ý, đồng nghĩa một mình tôi phải cáng đáng kinh tế gia đình. Tôi nhận thêm vài dự án online để có thêm thu nhập, dù bận rộn hơn nhiều nhưng nghĩ đến viễn cảnh được làm cha tôi hạnh phúc lắm.
Bố mẹ tôi ở quê thì khỏi phải nói, tuần nào cũng gửi thịt gà, thịt lợn, hoa quả lên để con dâu bồi bổ. Bố mẹ vợ thì chạy qua chạy lại giúp đỡ việc nhà suốt ngày. Vợ tôi chỉ cao 1m50, nặng 41 kg nên ai cũng biết việc mang thai sẽ rất vất vả, vì thế không muốn để cô ấy động tay động chân nhiều. Tôi có thời gian rảnh là cũng giúp vợ giặt quần áo, lau nhà. Nói chung, mọi người đều tạo điều kiện để vợ tôi có thể dưỡng thai khỏe mạnh, an toàn.
2 tháng đầu mọi chuyện diễn ra rất bình thường nhưng thái độ của vợ tôi thì ngày một khác lạ. Tôi phát hiện nhiều lần cô ấy lén chui vào nhà vệ sinh khóc một mình. Lo lắng gặng hỏi thì cô ấy kiên quyết không nói, thậm chí còn nổi cáu với tôi. Tôi biết là tâm lýphụ nữ khi mang thai lên xuống thất thường nên đành nhường nhịn cô ấy. Từ hôm đó, vợ tôi đòi đi 1 mình đi khám thai. Cô ấy bảo: "Có anh đi cùng em thấy áp lực lắm! Anh đừng đi với em!". Nghĩ đến chuyện 4 năm rồi mới có thai nên vợ tôi bị áp lực cũng là dễ hiểu nên tôi nghe theo, chỉ khuyên cô ấy muốn đi khám thai thì đi taxi chứ đừng tự lái xe.
Bình thường cô ấy vốn là người dễ xúc động lại cả nghĩ nhưng mang thai đến tháng thứ 10 mà cô ấy vẫn bình chân như vại (ảnh minh họa)
1 tháng sau thì vợ tôi ổn định tinh thần trở lại, cười nói nhiều hơn, lúc nào cũng tươi tỉnh, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian thấm thoắt trôi, tháng thứ 9 của vợ tôi cũng tới. Trong khi tôi sốt sắng đếm từng ngày thì vợ vẫn đủng đỉnh, chẳng có vẻ gì lo lắng. 10 ngày nữa trôi qua mà vợ tôi vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì, tôi hỏi thì cô ấy bảo: "Bác sỹ nói không sao , thai nhi vẫn khỏe mạnh, anh đừng lo. Chắc con mình thích ở trong bụng mẹ lâu hơn người khác."
Đến tháng thứ 10 mà vợ tôi vẫn chưa sinh. Bố mẹ tôi trong quê bắt đầu cuống quít gọi điện tối ngày xem có vấn đề gì không. Tôi liên tục phải trấn an họ rằng vợ tôi vẫn hàng ngày đi khám và bác sỹ bảo không có vấn đề gì.
Tôi thấy thái độ vợ tôi rất lạ. Bình thường cô ấy vốn là người dễ xúc động lại cả nghĩ nhưng mang thai đến tháng thứ 10 mà cô ấy vẫn bình chân như vại, ngày ngày đủng đỉnh đi ra đi vào vuốt ve cái bụng bầu tròn xoe, chẳng có vẻ gì lo lắng cả.
Lại 1 tháng nữa trôi qua, lúc này thì bố mẹ tôi không chịu được nữa, khăn gói ra Hà Nội thăm con dâu. Đúng hôm đó thì cô ấy trở dạ, thế là cả nhà 4 người tất tả vào bệnh viện. Sau 7 tiếng đồng hồ chờ đợi thì tôi được vào với vợ và con. Vợ tôi mệt mỏi nằm ngắm con còn tôi thì xúc động nâng niu đứa con bé bỏng trên tay. Cô y tá nhìn vợ chồng tôi cười:
- Chắc anh chị lần đầu làm bố mẹ nhỉ?
- Vâng. Chúng tôi chờ con 4 năm rồi đấy chị ạ
- Bé vừa đủ tháng đủ ngày, cân nặng chuẩn, da dẻ hồng hào, chúc mừng anh chị nhé
Lời nói của cô y ta làm tôi sững sờ, vừa đủ tháng đủ ngày ư, chẳng phải con tôi chậm sinh những 2 tháng sao. Tôi quay sang nhìn vợ thì thấy nụ cười của cô ấy đã tắt ngấm, thay vào đó là vẻ mặt rất phức tạp. Tôi hỏi:
- Cô y tá nói thế là sao em nhỉ? Con mình chậm sinh những 2 tháng cơ mà.
- Thì cô ấy đâu biết e mang thai 11 tháng, thấy con khỏe mạnh, bụ bẫm thì nói vậy thôi. Em mệt quá, anh bế con cho em ngủ một chút nhé.
Ngày hôm sau tôi đi làm thủ tục xuất viện cho vợ và con. Vừa về đến phòng thì nghe thấy cô ấy đang nói chuyện điện thoại với ai đó, có vẻ căng thẳng:
- Chúng ta đã giao ước sẽ không liên lạc với nhau nữa cơ mà. Anh nhận đủ tiền rồi còn muốn gì nữa?
- Không bao giờ có chuyện tôi cho anh gặp con tôi
- Anh đừng quá đáng, giao ước là giao ước, anh mà làm gì để chồng tôi biết thì anh không xong với tôi đâu!
Em.. em xin lỗi anh - Vợ tôi òa khóc (ảnh minh họa)
Tôi sửng sốt tột độ, vội đẩy cửa bước vào
- Em đang nói chuyện với ai đấy?
- Ơ.. anh.. anh.. - Vợ tôi vội tắt máy điện thoại
- Em nói đi, em giấu diếm anh cái gì?
- Em.. em xin lỗi anh - Vợ tôi òa khóc: Thực ra chuyện có thai là nhầm lẫn. Em cứ chủ quan không đi khám lại cẩn thận để đến khi 2 tháng sau mới biết là nhầm. Nhưng em không thể báo với anh là mình không có con được, vì..
- Vì sao? Em nói đi! Vì sao em lại lừa dối tôi thế này?
- Vì.. anh bị vô sinh..
- ...
- Anh nhớ trước hôm em thông báo có thai 2 tuần chúng ta đi khám không? Em đã giấu anh kết quả buổi khám đó vì em không thể chấp nhận sự thật đó, em biết anh cũng vậy. Sau đó thì chuyện nhầm lẫn có thai xảy ra, em cứ nghĩ có phép màu, nào ngờ..
- Thế đứa bé này, nó là con ai?
- Em đã gọi cho Thắng..
- Em van xin người yêu cũ cho một đứa con ư? - Tôi quát to lên
- Vì em không thể chịu đựng được chuyện phải thông báo với anh chuyện có thai là nhầm lẫn và chuyện anh vô sinh...
Tôi lao ra ngoài, không thể nán lại chút nào, tìm đến quán bia và uống đến khi say mèm.
Tỉnh dậy, tôi thấy vợ mình ngồi bên, nước mắt lưng tròng. Tôi đuổi em ra ngoài rồi ôm gối nằm khóc. Người đàn ông như tôi lúc này thấy mình thật quá vô dụng. Giờ tôi phải làm sao? Chấp nhận nuôi con người khác để giữ lại gia đình ư? Nếu chuyện tôi bị vô sinh lộ ra ngoài, bố mẹ tôi sẽ không thiết sống mất...
Theo Phununews
Viết cho những ai không còn dám tin vào sự thủy chung Ngoại tình, ly hôn, và những điều gian dối, vụ lợi trong tình yêu đã khiến chúng ta không còn tin vào lòng chung thủy. Chúng ta hoài nghi tất cả, hoài nghi người ngày ngày chung chăn, chung gối. Tôi biết, các bạn cũng như tôi, những người đã trải qua nhiều sóng gió trong cuộc đời hoặc chưa từng trải qua...