Làm chồng mệt quá!
Làm một người đàn ông đã gánh trách nhiệm nặng nề rồi, làm chồng còn gánh trách nhiệm nặng gấp 10 lần như thế.
Các bà vợ cứ xem thường các ông chồng chúng tôi, nói chúng tôi này nọ, ham vui, ưa nhậu nhẹt, thích rượu chè, hoặc là nghi ngờ chúng tôi lăng nhăng nhưng lại không hiểu, nỗi khổ làm chồng của chúng tôi. Làm một người đàn ông đã gánh trách nhiệm nặng nề rồi, làm chồng còn gánh trách nhiệm gấp 10 lần như thế.
Khi tôi sinh ra, lớn lên và khi tôi hiểu chuyện, tôi bắt đầu được nhồi vào đầu cái gọi là &’trách nhiệm làm đàn ông’. Người ta bảo, đấng nam nhi thì phải thế này, thế kia, làm đàn ông thì phải có vị trí trong xã hội, phải có công việc ổn định, phải lo được cho vợ con, gia đình. Thế nên, ngay từ ngày còn học đại học, tôi đã nghĩ đến chuyện đi làm. Tôi nai lưng ra làm thêm cộng với việc học, cố gắng hết mình để mong muốn có được một tương lai tốt hơn. Tôi không quá kì vọng vào chuyện giàu có nhưng cũng mong muốn có được một công việc khá khẩm, gọi là lo được cuộc sống của bản thân và gia đình, sau này là người yêu, vợ con…
Đã thế bấy giờ, người ta còn nói, con gái chẳng thích đàn ông nghèo, họ sẽ chẳng bao giờ chạy theo một anh chàng nhà nghèo nếu xung quanh họ có gã nào giàu có. Tất nhiên rồi, họ phải xem xét các tiêu chí và kinh tế cũng là một tiêu chí quan trọng giúp họ chọn chồng. Ai trách được họ như thế, vì là con người thì ai chẳng mong muốn giàu sang. Một người chồng vừa giàu vừa hết lòng yêu thương chiều chuộng họ lại chẳng tốt hơn một anh chàng nghèo, nhà quê, chỉ biết đến vài đồng bạc, tính toán chi tiêu từng ngày sao?
Khi tôi sinh ra, lớn lên và khi tôi hiểu chuyện, tôi bắt đầu được nhồi vào đầu cái gọi là &’trách nhiệm làm đàn ông’. (ảnh minh họa)
Tôi đi học, chẳng dám xin tiền bố mẹ nhiều vì nghĩ bố mẹ đã nuôi mình bao nhiêu năm, từ ngày sinh ra, lớn lên, đi học mẫu giáo đến lúc vào đại học. Bây giờ bố mẹ đã già, đã đến lúc cần được con cái chăm sóc thì tôi lại bắt bố mẹ phục vụ, thế thì tôi đâu phải là đứa con có hiếu? Tôi thương bố mẹ vô cùng nên vừa học vừa làm với hi vọng sẽ gánh vác được một phần trách nhiệm cho gai đình. Tôi chỉ hi vọng nhanh chóng ra trường kiếm tiền, và phụ cấp cho bố mẹ.
Cái ngày trọng đại, nhận bằng cử nhân cũng đã tới. Tôi trở thành sinh viên mới nhưng với chút vốn liếng và kinh nghiệm trong tay, tôi tự biết cách kiếm việc làm. May mắn kiếm được công việc hơn bạn hơn bè nên cũng có chút thu nhập. Tôi lao vào làm việc, nghĩ về gia đình, bố mẹ nhiều hơn và nghĩ về trách nhiệm của một người đàn ông giống như người ta vẫn nói. Làm đàn ông là phải có trách nhiệm lo cho bố mẹ, người thân của mình. Không làm được thì khéo bị cho là… hèn.
Tôi may mắn yêu được một cô người yêu tốt tính, chăm chỉ làm việc, cũng yêu thương tôi thật lòng. Nói chung, chúng tôi môn đăng hộ đối, ngày yêu nhau cũng hứa hẹn nhiều dự định cho tương lai, hai đứa tự nhủ cố gắng làm tốt để có được cuộc sống ấm no, con cái đề huề…
Cuộc sống sẽ khó lòng như kì vọng, nhưng với một người vợ như vậy, tôi tạm hài lòng. Cuộc sống không thể cầu toàn được, mọt người yêu mình, thương mình, chăm sóc mình và đối nhân xử thế tốt, đó là một người vợ tốt. Vậy thôi…
Video đang HOT
Tôi bận rộn tối ngày, trăm công nghìn việc, đi làm về chỉ mong được bữa cơm ngon và một buổi tối thư thái, ngủ no giấc, ngày mai lại đi làm, kiếm tiền. (ảnh minh họa)
Nhưng gánh nặng cơm áo gạo tiền cứ đè nặng lên gia đình tôi, nhất là khi tôi phải lo toan bao nhiêu thứ, nhất là khi tôi có một đứa con. Một tay tôi lo cho cả nhà mình, bố mẹ tôi cũng không đi làm, ở nhà nên không thể không lo cho bố mẹ. Báo hiếu cũng chính là trách nhiệm của con cái. Rồi em tôi đi học, tôi không lo cho em thì lo cho ai. Có lúc vợ tôi cằn nhằn vì trách nhiệm của tôi quá lớn mà bỏ bê vợ con, nhưng tôi vặn lại vợ “thế ngày xưa, khi bố mẹ nuôi chúng ta ăn học, bố mẹ có cằn nhằn không em?”. Thế là vợ tôi lại im lặng, vì thật ra em hiểu, tôi là đứa con có hiếu và có trách nhiệm với gia đình. Chỉ là đôi lúc vợ buồn vì tôi có hơi thờ ơ với con cái.
Tôi bận rộn tối ngày, trăm công nghìn việc, đi làm về chỉ mong được bữa cơm ngon và một buổi tối thư thái, ngủ no giấc, ngày mai lại đi làm, kiếm tiền. Tôi yêu vợ, quý con, cái gì tôi cũng dành cho vợ con cả. Tôi không phải là tuýp đàn ông ưa gái gú, thích đổi mới những thú vui. Chỉ là tôi có chút thích tụ tập bạn bè nhậu nhẹt, anh em lâu ngày hàn huyên tâm sự. Và điều này nhiều lúc làm vợ tôi không hài lòng…
Hàng tháng kiếm tiền, tôi lo cho bố mẹ một ít như đã thảo luận với vợ, còn lại tôi đưa tiền cho vợ tiêu pha nhà cửa, con cái, dành lại một ít cho mình vui chơi với bạn bè. Tôi chẳng giấu vợ chuyện gì, tính tôi minh bạch, biếu bố mẹ thì nói là biếu bố mẹ, vì nhà này chỉ có mình tôi, tôi không chăm bố mẹ thì ai chăm? Cho em thì bảo là cho em ăn học, tôi cần phải có trách nhiệm với người thân, ruột thịt của mình, điều này khi yêu tôi vợ cũng biết chứ không phải bây giờ. Chỉ là khi sinh con ra, người phụ nữ thường ích kỉ hơn, họ muốn chồng họ dành mọi thứ cho con cái, cho vợ và cho gia đình nhưng với một người đàn ông lắm trách nhiệm như tôi, tôi không làm được…
Thi thoảng chúng tôi muốn xả stress, muốn vui vẻ bên ngoài tí, muốn thoải mái tư tưởng với mấy anh bạn cũ, rồi ngồi la cà chém gió về muộn, để vợ ở nhà đợi cơm. (ảnh minh họa)
Vợ cứ hay trách cứ tôi không chịu quan tâm tới con cái nhiều, ít khi tâm lý đưa vợ đi du lịch, đi chơi cuối tuần. Ai chẳng muốn thảnh thơi, chỉ là tôi không có thời gian rảnh rỗi mà thôi… Vợ hay than phiền là tôi không chịu chia sẻ việc đón con, việc nhà với vợ, nhưng thật ra, tôi đã quá hao tâm khổ tứ vào việc kiếm tiền, lo cho cả đại gia đình. Trách nhiệm của đàn ông là cả bố, cả mẹ, cả em, cả vợ và cả con. Nếu sinh hai đứa con thì còn nhân đôi trách nhiệm cho phần con nữa…
Thi thoảng chúng tôi muốn xả stress, muốn vui vẻ bên ngoài tí, muốn thoải mái tư tưởng với mấy anh bạn cũ, rồi ngồi la cà chém gió về muộn, để vợ ở nhà đợi cơm. Việc này nếu là thi thoảng, tôi nghĩ chẳng có gì khó chịu. Chị em cũng vậy, chị em tự nhận trách nhiệm chăm con về mình, với lại nói cho cùng, chúng tôi chăm con chị em cũng không thể yên tâm được. Thế nên, việc ấy là phù hợp nhất với chị em. Và mong chị em hãy hiểu và thông cảm, đàn ông chúng tôi cũng cần những cốc bia để xả tâm hồn, giống như khi chị em cần mấy cốc trà chanh để tha hồ nói xấu chồng này nọ…
Vậy đấy, tôi dù là người mà người khác nhìn vào thì chỉ biết đi làm, đi nhậu, về nhà, hoặc là lại đi làm, ăn ngủ, thi thoảng say khướt… nhưng tôi gánh trách nhiệm nặng nề trên vai. Trách nhiệm ấy chỉ có tôi hiểu, tôi thấm. Và nếu như chẳng may tôi lơ là một phút, hoặc số phận không mỉm cười với tôi, tôi để gia đình tôi, vợ con tôi khổ thì tôi bị gọi là một thằng hèn.
Tôi không muốn là một thằng hèn đâu nhé, nên ngày ngày tôi phải vất vả kiếm tiền, vì vợ vì con, vì gia đình tôi. Nên các bà vợ đừng tưởng, cứ cười ha hả như tôi, cứ vô tư sống như tôi, cứ gia trưởng tí như tôi là chẳng có gì lo nghĩ, chẳng có gì to hơn việc các bà cũng đi làm, lại còn phải trông con… Làm chồng mệt lắm đấy mấy chị mấy em!
Hãy cho tôi là một thằng đàn ông thực thụ, thằng đàn ông có trách nhiệm và làm tròn trách nhiệm với gia đình, vì thật sự, trên vai tôi… nặng lắm!
Theo Ngoisao
Phá thai xong, bạn trai mất tích
Yêu nhau được hơn 1 năm thì tôi trao thân cho anh. Đó là lần đầu tiên của người con gái trong sáng như tôi.
Và cũng sau lần ấy, anh ôm tôi vào lòng và nói: "Anh hạnh phúc lắm, cám ơn em đã cho anh là người đầu tiên". Nghe anh nói trong giọng nghẹn ngào, tôi cũng cảm thấy tự hào và hạnh phúc lắm. Tôi không hề hối hận khi đã trao thân cho người đàn ông đó.
Và cũng từ đó, chúng tôi thường xuyên qua lại với nhau. Anh cũng hứa hẹn với tôi đủ thứ, rằng sau khi ổn định công việc, anh sẽ đưa tôi về ra mắt và tính chuyện cưới xin. Những lần sau đó, tôi có từ chối thì anh luôn bảo không sao, đằng nào tôi cũng là của anh rồi, nên chuyện giữ gìn không còn cần thiết nữa, chỉ làm sao để hai đứa không có con là được. Vì có con sớm quá cũng không tốt khi chuyện cưới xin chưa được bàn bạc gì. Nghe anh nói vậy tôi có chút buồn nhưng không sai, anh nói đúng, vì đã cho rồi còn giữ làm gì nữa, giờ tôi cũng còn gì để mất nữa đâu.
Tôi đã trao cả tấm thân này cho anh, để anh cảm nhận được tình yêu của tôi và tin tưởng tôi hơn nữa. Cũng nhiều lần tôi nhắc nhở anh về chuyện có thai, tôi luôn sợ có bầu vì tôi chưa được về ra mắt gia đình anh. Chuyện cảnh giác với tôi cũng là điều dễ hiểu.
Tôi đã trao cả tấm thân này cho anh, để anh cảm nhận được tình yêu của tôi và tin tưởng tôi hơn nữa. (ảnh minh họa)
Nhưng lần đó, vì say rượu, anh đã không cẩn thận và làm tôi có bầu ngay sau đó khi chúng tôi ngủ chung trong nhà nghỉ. Nghĩ tới chuyện đó, tôi hốt hoảng biết nhường nào. Tôi thông báo cho anh biết tin mình có bầu. Suốt những ngày tháng không dùng cách tránh thai, tôi ăn không ngon, ngủ không yên để chờ kết quả. Và kết quả là như vậy đó. Que thử thai báo 2 vạch, tôi choáng váng, hoảng hồn, sợ rằng, nếu như cái thai lớn dần lên thì mọi chuyện bại lộ, trong khi tôi với anh chưa có ràng buộc nào ở phía hai bên gia đình.
Tôi sợ quá, bảo anh phải đưa tôi về nhà ngay, để nói chuyện với bố mẹ và tính cưới nhanh nhất có thể. Chỉ sợ cái thai quá lớn, tôi không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người. Tuy là giờ người ta đã không quan trọng chuyện có bầu trước khi cưới, nhưng để to quá cũng không hay ho gì. Vậy mà anh cứ dửng dưng, cứ bảo đợi anh, cho anh thời gian, để anh sắp xếp công việc rồi đưa tôi về.
Đợi anh được 2 tuần thì anh nói tôi, &'bỏ thai đi em, vì thực sự bây giờ cưới quá sớm em ạ, anh chưa chuẩn bị gì, cũng còn đang muốn kiếm tiền, ổn định tí nữa rồi cưới. Em nghe anh, đừng lo nhé'. Nghe anh nói những lời đó, tôi đau lòng lắm. Nhưng anh bảo, cứ làm theo anh, anh hứa sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện đó và chúng tôi sẽ sớm cưới nhau thôi.
Vì sợ hãi nếu cứ chần chừ cái bụng sẽ càng to hơn, cũng vì lo lắng chuyện cưới xin nên tôi nghe lời anh, quyết định bỏ đi đứ con trong bụng mình. Tôi đau xót và cảm thấy tội lỗi lắm, nhưng chẳng lường trước được chuyện gì. Giờ anh không đồng ý, tôi làm sao có can đảm làm một mình. Tôi đành phải chấp nhận chuyện này, và bỏ đi đứa con khi còn chưa hình thành.
Nhưng ngay từ ngày tôi quyết định đi phá thai, tôi đã cảm nhận được sự thay đổi ở anh. Càng thấy anh thay đổi, tôi càng không dám giữ lại đứa nhỏ, sợ bị anh bỏ rơi và nuôi con một mình. Tôi quyết định thật nhanh chóng, và anh chỉ kịp đưa tiền cho tôi, cũng không có ý định chở tôi đi. Tôi tủi thân vô cùng, vừa đi vừa khóc, có ai hiểu được tâm trạng của tôi lúc đó không. Mất con và nỗi lo mất người yêu thật sự là áp lực quá lớn với tôi.
Nhưng ngay từ ngày tôi quyết định đi phá thai, tôi đã cảm nhận được sự thay đổi ở anh. (ảnh minh họa)
Nhưng cũng từ hôm tôi phá thai xong, anh không còn liên lạc gì với tôi nữa. Anh bảo tôi hãy giữ mình, hãy chăm sóc sức khỏe, thời gian tới anh sẽ rất bân, không thể quan tâm tôi nhiều như trước. Tôi thấy tín hiệu không vui và bắt đầu nghi ngờ về tình cảm của anh. Sau đó, tôi có gọi cho anh nhiều nhưng dù là gọi bao nhiêu anh cũng không nghe máy. Anh cũng không hỏi thăm tôi, không quan tâm tôi, từ một tuần tới 2 tuần, rồi cả tháng luôn.
Sau đó, anh gọi cho tôi hẹn gặp và anh bảo, anh muốn dừng lại ở đây. Gia đình anh không đồng ý cưới tôi vì chúng tôi xung khắc. Anh bảo, chuyện này anh biết từ lâu rồi nhưng không dám nói, tới giờ anh mới dám nói với tôi vì sợ tôi sốc. Thực sự, bây giờ tôi còn sốc hơn nữa, vì sao anh lại làm tôi đau khổ như vậy, vì sao anh lại khiến tôi ra nông nỗi này. Anh để tôi có bầu rồi lại ép tôi đi phá thai. Nếu biết trước như vậy, anh còn yêu tôi, dụ tôi quan hệ với anh làm gì? Tôi đã hiểu và nghiệm ra, thực sự, anh chỉ là một gã Sở Khanh mà thôi!
Theo VNE
Tôi sướng như tiên vì có vợ làm cô giáo? Ai cũng bảo tôi sướng khi có vợ làm giáo viên, có nhiều thời gian rỗi để chăm sóc gia đình, chồng con. Nhưng có ở hoàn cảnh của tôi thì mới hiểu, tôi bất đắc dĩ phải trở thành người chồng, người cha đảm đang vì vợ tôi là giáo viên mầm non. Vợ chồng tôi kết hôn đã được 8 năm.Thời...