Lại là chờ đợi
Anh nói là chờ cho hết công trình ở Phú Yên thì anh sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn. Lại là chờ đợi. Em muốn tin và em cũng đang hi vọng nhưng sao có một lúc nào đó em lại hồ nghi.
Thậm chí gọi điện cho em anh còn không làm được thì huống chi là chuyện anh đến gặp emh.Hết công trình ở Phú Yên thì chắc rằng anh vẫn còn một công trình khác. Em muốn tin anh lắm, vì khi em còn lòng tin vào một ai đó, thì em còn biết là trên thế gian này còn thực sự có tình yêu, thật sự có niềm vui. Nhưng sao khó quá. Càng ngày em như càng trở lại giống như hồi đó – hồi mà em và người ta chia tay. Em đã tin người ta yêu em, người ta chỉ xa em dăm bảy tháng thôi và người ta sẽ quay lại với em.
Em đã tin cho đến ngay cả lúc chính người ta nói với em rằng người ta đã có người yêu. Em vẫn hi vọng và chờ đợi…cho đến cách đây nữa năm khi em đọc Blog người ta..em mới hiểu. Tất cả chấm dứt, em tự nhủ với bản thân là hãy quên người ta đi nhưng chẳng rõ em vẫn chưa quên được. Và rồi em gặp lại anh, con tim em lại lỗi nhịp, em không tin em có thề yêu lại. …tình yêu bắt đầu, em vội vã nhận lời yêu anh khi em thật sự không biết em có yêu anh không. Em tưởng em sẽ vui vì em không dành quá nhiều tình cảm cho anh. Nhưng…em lại buồn, buồn vì anh chẳng bao giờ quan tâm đến em. Anh như gió thoảng, lâu lâu tạt ngang qua đời em, chỉ để em biết là có anh tồn tại, không hơn không kém. Và em càng buồn hơn khi em nhận ra rằng, tuy không gặp anh thường nhưng tình cảm em dành cho anh ngày càng nhiều. Anh à, em đang tự hỏi là liệu anhvà em có thể ở bên nhau trong Noel năm nay không. Anh sẽ cốc đầu em và bảo rằng em ngốc. Nhưng thật, điều đó có thể sẽ không xảy ra lắm.
Noel năm nay, em biết mình sẽ không có anh, nhưng không sao vì chúng ta mới bắt đầu và em hoàn toàn có thề chịu đựng, em vốn dĩ chịu đựng rất tốt mà. Nhưng còn năm sau, năm sau nữa…liệu em có còn chịu đựng được. Anh bảo em cho anh một năm, một năm để anh ổn định và yêu em, lo cho em. Một năm chờ đợi thì quá ngắn cho những người bắt đầu tán nhau, nhưng với em thì quá dài. Em ích kỷ…có lẽ thế..em sợ mình không chịu nỗi cô đơn, em sợ những lúc em khóc mà không anh bên cạnh. Sợ tất cả. Chiều qua, anh có còn nhớ là anh đã nói gì với em không? Anh nói là tối anh sẽ gọi cho em, và hằng ngày sẽ gọi cho em. Em hiểu và biết chắc rằng tối đó anh sẽ không gọi, nhưng con bé ngốc nghếch trong em, tối ngủ vẫn cầm khư khư cái di động trong tay như nó sợ rằng hễ nó thả ra là bị ai giật mất..nó thả ra là anh gọi nó không biết..nó thả ra nó sẽ hối tiếc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin gọi nhau là cố nhân
Em viết dòng này mong trút hết tâm tư mà bấy lâu nay cất giữ,mong rằng viết ra hết em sẽ thấy trong lòng không còn gợn sóng. Chúng ta quen biết nhau cho đến nay cũng đã bảy năm rồi.
Anh học hơn em một lớp và lên thành phố vào đại học trước em một năm. Ngày biết tin anh đậu vào đại học em mừng đến rơi nước mắt. Tiếp theo của những ngày tháng đó là nổi nhớ nhung và những giọt nước mắt tuy nhiên càng nhớ anh em càng cố học kết quả em tốt nghiệp phổ thông với bằng loại giỏi. Em tự hào khoe anh. Em biết anh học thành phố nhưng em lại đăng ký thi đại học ở tỉnh và cao đẳng ở thành phố thế là em rớt đại học, em mặc cảm và trách mình, nhưng em bằng lòng và vui vẻ học cao đẳng bởi vì nó phù hợp với hoàn cảnh gia đình em. Nhưng em biết trong lòng anh không vui vì em biết gia đình anh mong muốn anh có bạn gái hay người vợ sau này phải học đại học và ít nhất là ngành giúp được anh trong tương lai còn em thì đi con đường ngược lại. Ngày em lên thành phố anh ra thăm hỏi ân cần, em mừng lắm và tự nhủ rằng từ đây hai đứa được học và được gần nhau mặc dù anh ở trong trung tâm thành phố còn em ở ngoại ô.
Anh ra thăm em được khoảng nửa năm thì khoảng cách xa dần, biết nói sao nhỉ lúc đó em ngây thơ quá chỉ biết dằn vặt tự hỏi trong lòng đau khổ một mình, không oán trách hay hỏi tại sao anh như thế vì em biết trong lòng anh cũng thương em nhưng con người anh quá lạnh lùng mà suy nghĩ là đàn ông phải có sự nghiệp và là ông chủ mới được, thế là anh làm theo điều anh nghĩ bỏ rơi em khi chưa quen đường xá thành phố khi chưa hiểu hết ý định của anh, mối tình đầu mà em bỏ hết tình cảm vào đó, em gọi điện nhắn tin nhưng đều vô vọng, em buồn bả chán nản và xem như đã hết khi sinh nhật em anh không một lời nhắn chúc mừng. Em tự hiểu mình biết phải làm gì khi người ta không còn quan tâm đến mình nữa. Em quyết định quên anh vì em biết tình cảm đã như vậy thì không bao giờ hàn gắn lại được. Em không ân hận vì đã yêu và dành trọn tình yêu cho anh, em yêu chính bằng con tìm của người con gái cho mối tình đầu, thế mà kết quả không như em mong đợi em đành chấp nhận thôi.
Trong lúc em buồn chán có một người con trai đã đến với em anh biết hết và luôn bên em mỗi lúc em vui buồn, anh muốn dành tất cả tình yêu cho em anh không muốn làm em buồn, em biết rằng em đến với anh ấy lúc đầu bằng sự cô đơn thiếu thốn tình cảm nhưng anh thật sự là một người để em nương tựa suốt đời, chúng em đã bên nhau trong suốt thời sinh viên đến khi ra trường và đi làm, anh chia sẻ em mọi thứ từ gia đình cho đến chuyện riêng tư anh ấy vừa là người bạn vừa là người yêu. Chúng em sống bình yên vậy mà giờ này anh lại liên lạc với em nói rằng anh còn yêu em nhiều lắm và cho anh một cơ hội, em cười chua chát biết mấy, tại sao khi người ta đã đánh rơi cái gì mới biết quí trọng nó, tình yêu cũng vậy khi làm tổn thương rồi làm sao có thể lấy lại được hả anh?bạn bè của em và anh đều cho rằng em là người có lỗi khi thấy anh buồn bã đau khổ khi em không chấp nhận quay lại với anh, em cũng buồn , buồn cho mối tình không trọn vẹn buồn khi giờ này anh mới biết quí trọng tình yêu em dành cho anh nhưng tất cả đều muộn màng, giờ em đang hạnh phúc với tình yêu mới, còn anh đang mải mê đi tìm sự nghiệp cho riêng mình, anh quen nhiều cô nhưng anh cho rằng cô nào đến với anh cũng đều vì vẻ bên ngòai của anh, anh sống nghi ngờ có phải chăng anh cũng từng nghi ngờ em anh muốn thử thách em chăng?tất cả giờ đều đã muộn, em biết rằng rất khó quên được anh vì trái tim em đã từng khắc tên anh, em biết và không ép mình quên mà để thời gian xóa nhòa tất cả. Em tin thời gian sẽ làm lành mọi thứ, anh cũng vậy mà em cũng vậy. Xin cất giữ cho riêng mình những kỉ niệm đẹp, em không trách anh trong cuộc tình này mà cám ơn anh đã cho em những kỉ niệm đẹp của mối tình đầu vì vậy anh hãy cố gắng làm một ông chủ như anh hằng mơ ước. Khi chúng ta gặp nhau xin hãy gọi nhau là cố nhân anh nhé. /.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em muốn là người đầu tiên và cuối cùng của anh Anh mến, em từng trải qua một mối tình đầu không đẹp, em chưa từng thấy tim rung động lại lần 2. Em đã tưởng rằng em không thể yêu được nữa, nhưng khi gặp anh thì em như ngạt thở trước những cái ôm và nụ hôn bỏng cháy nơi anh. Điều bất ngờ lớn nhất của em là khi anh thú...