Lạc mất và tìm lại

Theo dõi VGT trên

Những rung động đầu tiên giống như một hạt sương buổi sớm mai, đẹp lung linh và trong veo nhưng cũng dễ dàng tan biến.

Bởi vì Trái đất tròn nên những người yêu nhau sẽ trở lại bên nhau, nhưng cũng bởi Trái đất rộng lớn và tấp nập người nên lạc nhau một lần là mất nhau mãi mãi. Có cô gái đã đánh rơi tình yêu đầu của mình trên hành trình đầy khắc nghiệt của tuổi trưởng thành. Liệu một ngày họ có thể gặp lại nhau? Liệu họ có thể có một cuộc hẹn đúng nghĩa thêm một lần nữa?

Lạc mất và tìm lại - Hình 1

Truyện ngắn: Yêu thương đầu tiên như thời tiết chuyển mùa (Redo)

Tôi giả vờ nhìn chăm chú quyển sách trong tay, thỉnh thoảng liếc sang người con trai ngồi cạnh. Chỉ thỉnh thoảng, khi anh ta không chú ý. Tôi cũng không rõ mình bị làm sao nữa. Rõ ràng tôi đã qua cái thời thiếu nữ ngây ngô đỏ mặt nhìn trộm người thương. Vậy mà tôi lại ngồi đây, trên xe bus, cạnh người con trai có thể hoàn toàn xa lạ, thỉnh thoảng nhìn lén người ta, thỉnh thoảng lại giật nảy mình khi vai anh ấy chạm vào vai mình lúc xe bus tăng tốc đột ngột. Tôi điên mất thôi!

Tụi bạn thân tôi hay bảo, nếu tình cờ gặp một người đàn ông khiến cho mình ngừng thở trong một giây, phải lập tức dùng hai mươi giây sau đó, can đảm làm mọi trò gian trá và ngốc ngếch nhất để làm quen với anh ta. Quy tắc hai mươi giây sẽ khiến phụ nữ không hối hận vì đã để vuột mất người đàn ông có thể trở thành người quan trọng nhất trong suốt phần đời còn lại của mình. Vì biển người mênh mông, không dễ dàng tìm thấy tri kỉ. Cũng vì biển người mênh mông, dù tìm thấy mà không đủ bản lĩnh cũng sẽ dễ dàng lạc mất nhau.

Ba lần quay đầu ở đổi lấy một lần đi lướt qua, bảy lần gặp mặt đổi lấy một mối duyên quen biết, và nợ kiếp trước đổi lấy duyên kiếp này. Tụi nó nói, đã là duyên, vậy tội gì không nắm lấy? Vấn đề là, tôi cũng không rõ lắm, người con trai xa lạ ngồi cạnh có thực sự khiến ngực trái của tôi thắt lại không, hay trái tim tôi trật nhịp chỉ vì anh ta trông quá giống cậu ấy – mối tình đầu tôi vẫn trân trọng gìn giữ ở một góc rất sâu trong ngăn tủ kí ức.

Lạc mất và tìm lại - Hình 2

Tôi của tuổi mười lăm chỉ là một con bé gầy còm hay lẳng lặng ngồi trong góc lớp. Cậu ấy là thằng con trai dẫn đầu mọi trò quậy phá ngoài hành lang mỗi giờ giải lao. Tôi luôn tự tách mình với phần còn lại của thế giới. Xung quanh cậu ấy luôn có rất nhiều người, nam hoặc nữ, lớp tôi hoặc lớp bên cạnh, thậm chí đôi lần tôi còn thấy cả mấy đàn em khối dưới. Tôi thích làm ra vẻ nghiêm túc, thích đọc sách một mình, thích nhìn lén mọi người. Cậu ấy thích cười, thích nói chuyện, thích bầu không khí đông đúc. Tôi bắt đầu chú ý đến cậu ấy trong một buổi sinh hoạt Đoàn.

Cậu ấy vốn hát rất tệ. Giọng cậu ấy lên xuống thất thường không quy luật. Cậu ấy chẳng hiểu tí gì về nhịp phách, lại còn luôn ghi tên nốt dưới các bài tập đọc nhạc. Có thể nói, cậu ấy hoàn toàn, là một thảm họa trong mỗi dịp kiểm tra hát đơn giờ Nhạc. Vậy mà, buổi sinh hoạt hôm ấy, cậu ấy đã đứng trước chúng tôi, hơn ba mươi con người, gào khan cổ một bài hát vớ vẩn tôi chẳng nhớ rõ tên. Tất cả chỉ để giúp một bạn nữ sợ phát khóc vì bị ép đứng lên hát trước lớp. Cậu ấy hùng dũng tiến lên giật lấy cái micro, nói: “Này, tớ hát hay hơn, để tớ hát!” Nét cười trên khuôn mặt cậu ấy đầy gượng ép, bàn tay không cầm micro nắm chặt để cứng đơ sát thân mình.Và cậu ấy che giấu nét xấu hổ bằng cách nhắm chặt mắt hát bất kể trời đất. Nhưng cậu ấy vẫn hát.

Với cái trí nhớ ngắn hạn của mình, tôi chẳng còn nhớ rõ hình ảnh anh hùng của cậu ấy vào ngày hôm đó. Nhưng tôi lại khắc ghi trong não mình, rất rõ ràng, rằng nụ cười trên môi cậu ấy lúc đó, rất tuyệt! Tuyệt vời đến nỗi tôi ngay lập tức xác định mình thích cậu ấy. Đó là thời kì điên cuồng và nhiệt huyết nhất trong tất cả những năm thời niên thiếu của một cô bé trầm lặng. Tôi đã lén lút quan sát cậu ấy mỗi khi chúng tôi ở trong cùng một không gian, từ căng tin trường đến trong lớp học, từ sân thể dục đến bãi gửi xe. Tôi ghi nhật kí mỗi ngày, chỉ để miêu tả cậu ấy đã làm gì trong ngày, và mọi điều cậu ấy làm tuyệt vời như thế nào. Tôi bắt chước những thói quen của cậu ấy, tập quay bút vì cậu ấy làm điều đó rất điệu nghệ, tập uống cà phê đen vì cậu ấy bảo nó ngon, thậm chí tôi còn lùa thằng em ra sân bóng rổ mỗi chiều để có thể ngắm cậu ấy chạy nhảy với trái bóng màu cam sáng.

Lạc mất và tìm lại - Hình 3

Yêu thương đầu tiên đến giống như thời tiết chuyển mùa, chậm rãi và đơn giản. Một nụ cười sáng, ánh mắt nhìn thoáng qua, một lời nói đùa vu vơ từ đầu kia lớp học…. và rồi cả thế giới như chuyển mình thay đổi. Tôi đã lo lắng. Bởi cái thế giới ấy quá đẹp, quá rực rỡ, nhưng cũng quá xa lạ. Tôi thấy gia đình, bạn bè, thậm chí cả chính tôi, đều không quan trọng bằng cậu ấy. Những cảm xúc phức tạp mà tôi chưa bao giờ biết quấn lấy nhau, xiết chặt tôi, khiến tôi chìm đắm đến bất chấp con người mình. Dù rằng tất cả điên cuồng ấy diễn ra trong im lặng.

Không giống con người tùy ý khi trưởng thành, tôi tuổi niên thiếu phải để tâm rất nhiều thứ. Bố mẹ không muốn tôi phân chia tâm trí cho thứ gì khác ngoài học tập, và giáo viên sẽ gọi tôi lên văn phòng nếu phát hiện tôi đang thích ai đó. Quan trọng hơn tất cả, tôi sợ không thể tiếp tục thích cậu ấy một khi tình cảm này bị phát hiện.

***

Người thanh niên ngồi cạnh tôi đang ngủ. Anh ta nghiêng đầu sang một bên, khép hờ mắt như thể sẵn sàng đứng phắt dậy nếu có bất kì kẻ móc túi nào dám đụng đến cái ba lô quý giá mà anh ta ôm chặt trong ngực. Lông mi anh ấy rất dài. Tôi có thể thấy chúng rung nhẹ khó chịu khi xe bus đi qua những đoạn đường xóc nảy.

Nếu, tôi chợt nghĩ, nếu như người này là cậu ấy…

Tôi thôi cúi đầu vào quyển sách. Thay vào đó, tôi nhìn ra ngoài đường phố, miệng nở một nụ cười mà tôi biết rằng trông rất giả tạo. Quang cảnh lao vùn vụt qua khung cửa sổ, nhanh đến nỗi khiến tôi không kịp nắm lấy tâm trạng hiện thời trong não mình. Mà không, tâm trạng hẳn là phải tồn tại trong lồng ngực mới đúng.

Tôi đột nhiên khao khát xe bus đến ngay trạm dừng. Dừng chuyến xe, cũng dừng tất cả cái mớ suy tư ngớ ngẩn nãy giờ. Đầu anh ấy khẽ tựa vào vai tôi. Trong giây lát, tôi không biết diễn tả tâm trạng lúc này của mình. Theo buồn bã đến tiếc nuối, theo tiếc nuối đến mệt mỏi, theo mệt mỏi đến … không biết phải làm sao. Anh ấy đang ngủ trên vai tôi. Phải, anh ấy – một người đàn ông cao gần mét tám, đang tựa vào vai tôi – một cô gái hơn mét sáu tí chút, ngủ say sưa.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là, sao anh ấy có thể ngủ thoải mái với cái tư thế chênh lệch độ cao gần hai chục centimet như thế. Suy nghĩ tiếp đó của tôi là, đầu anh ấy cứng quá, tựa vào vai tôi mới vài phút đã đau mỏi rồi. Suy nghĩ cuối cùng là, hình như hai cái suy nghĩ trên không được trọng tâm cho lắm. Ồ, phải rồi, tôi đang để một thanh niên xa lạ trông rất giống mối tình đầu gục ngủ trên vai mình.

Lạc mất và tìm lại - Hình 4

***

Tôi âm thầm thích cậu ấy đã được gần sáu tháng. Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau quá ba câu. Và thường hai trong số đó đã dùng để mượn bút thước hay vài thứ đồ dùng học tập linh tinh. Khi trưởng thành, tôi thường ngẩn người tự hỏi tại sao bản thân lại thích cậu ấy nhiều đến như vậy. Bởi càng lớn, tôi nhận ra cảm xúc của mình ngày càng chai sạn. Tôi không còn dễ dàng rung động, cũng không dễ dàng đến bên một người. Tình yêu của người trưởng thành có chứa đựng cả tình thân và trách nhiệm. Một tình yêu không đơn giản chỉ là tình yêu. Nhưng với cậu ấy, tôi biết mình có một tình cảm trọn vẹn không pha tạp.

Có một ngày, khi vừa bước vào cửa lớp, cô bạn thân đưa tôi bức thư gấp đẹp đẽ bằng giấy vở học trò. Khi mở ra, tôi chỉ kịp liếc phần mở đầu: “Gửi Hà An” và phần kí tên “Minh Duy”. À, cả ba chữ ghi rất to trước chữ kí cầu kì của cậu ấy nữa: “Tớ thích cậu” Ai đó đã giật phắt bức thư trước khi tôi có thể đọc được nội dung gần một trang vở học trò. Tôi nhận ra nét chữ của cậu ấy. Tôi lao ra khỏi lớp, mặt nóng bừng, chân tay luống cuống. Tiếng trêu đùa bị bỏ lại nhỏ dần sau lưng.

Một trong những điều khiến tôi bực mình bản thân cho tới tận bây giờ, đó là không giật lại bức thư và xem kĩ từng câu chữ cậu ấy viết cho mình. Khá buồn cười rằng cả lớp tôi lúc ấy đều biết nội dung bức thư, trừ người nhận là tôi. Nghe nói nó được đọc trước lớp, sau đó bị thất lạc trong quá trình chuyền tay của đám bạn nghịch ngợm. Tôi lại không đủ can đảm để hỏi đứa bạn thân có gì trong bức thư. Nếu lớn hơn một chút, có lẽ tôi có thể đủ can đảm để lấy lại tờ giấy học trò đó giữ cho riêng mình.

Nhưng tôi lúc ấy quá ngốc nghếch. Tôi không biết làm sao với lời thổ lộ đột ngột từ người con trai mình thầm thích. Giống như ngày ngày trông mong hướng về một người, đến khi người ấy quay đầu, tôi lại chạy trốn. Một chút mừng rỡ, nhưng tôi lúc đó, rất nhiều lại bất an. Tôi khăng khăng cho tất cả chỉ là một trò đùa. Rồi cố gắng thản nhiên đối mặt mọi người. Như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra. Như thể lá thư không được đọc buổi chiều hôm ấy chưa từng xuất hiện.

Tôi tạo một cái bong bóng xà phòng, bước vào, từ chối mọi sự thay đổi. Tôi nhút nhát nép mình trong cái bong bóng, ngây ngô nhìn cậu ấy qua lớp màng mỏng ngăn cách. Ánh sáng chiếu vào mặt bóng, từ bên ngoài là cầu vồng bảy màu rực rỡ, nhưng từ bên trong, tôi chỉ thấy một khoảng cách không thể vượt qua.

Lạc mất và tìm lại - Hình 5

***

Đầu vai tôi mỏi nhừ. Và người thanh niên vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Tôi bắt đầu duyệt qua một lượt các ý nghĩ để có thể tránh khỏi hoàn cảnh này. Tôi có thể đứng dậy vờ như phải xuống trạm. Nhưng trạm chưa đến sẽ làm tôi bẽ mặt rất nhanh. Hay tôi nên dựa lại đầu anh ta? Anh ta sẽ vì khó chịu mà thức giấc.

Tôi thở dài … Mặt tôi chưa dày đến mức đó. Tôi đành cắn răng tự nhủ với bản thân: chịu đựng, chịu đựng, tiếp tục chịu đựng…Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sâu sắc rằng, khả năng của con người quả nhiên vô hạn. Có điều, nếu người phải chịu đựng bây giờ không phải tôi, tôi sẽ càng mừng rỡ hơn nữa.

Tâm trạng u ám trong lòng tôi rất nhanh biến dạng, trở thành tức giận. Vì người thanh niên đã tỉnh, và với khuôn mặt tỉnh bơ, anh ta cúi đầu bấm điện thoại. Không xin lỗi (hay cảm ơn), không có nét mặt áy náy, không có bất kì biểu hiện khác thường nào trên mặt anh ta.

Tôi thấy cơn giận tràn lên cổ họng, suýt nữa mở miệng chất vấn. Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra, chúng tôi vốn là người xa lạ. Suy nghĩ ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng tay vào cơn giận chỉ vài giây trước còn cháy bừng bừng trong lồng ngực. Tôi ngẩn ra, không biết phải làm sao. Bàn tay sớm ẩm ướt vì mồ hôi nắm chặt giấu dưới lớp áo khoác mỏng. Tôi cụp mắt, thất vọng tràn trề. Nếu bây giờ gặp lại, tôi với cậu ấy cũng chỉ là hai người xa lạ.

Lạc mất và tìm lại - Hình 6

***

Tôi và cậu ấy chưa từng nói chuyện kể từ sau chuyện bức thư tình bị giật. Cậu ấy vẫn cười, tôi vẫn nghiêm túc. Thi thoảng, khi ánh mắt tình cờ chạm nhau, tôi nhanh chóng quay đi. Tôi không biết bản thân sợ cái gì. Tôi đoán có lẽ cả đời mình cũng sẽ chẳng thể hiểu nổi “tôi” của khi ấy.

Xung quanh càng im ắng, tôi càng tin rằng mọi chuyện chỉ là một trò đùa của cậu ấy cùng đám bạn. Tôi tự trấn an rằng cậu ấy vốn không thích mình, nên việc lờ bức thư đi không có gì sai trái cả.

Rất lâu sau này, tôi hiểu rằng, yêu thương đầu tiên thật ra rất mong manh, và những thứ làm nó tan vỡ thật ra lại vô cùng nhỏ nhặt. Chỉ là, lúc ấy, tôi chưa đủ lớn, cũng chưa đủ thấu hiểu để đương đầu với thứ tình yêu dễ vỡ ấy.

Tôi hết lòng yêu thương, có lẽ vì sợ hãi. Không thể trọn vẹn, đôi khi cũng là một loại hạnh phúc. Khi tôi tưởng mối tình đầu của mình cứ như vậy dần bị phủ bụi, cậu ấy lại đào nó lên. Khi ấy, chúng tôi đang đạp xe về nhà lúc tan trường. Cậu ấy xuất hiện từ đằng sau tôi và đứa bạn thân một cách bất ngờ, im lặng đạp xe như thể nhờ thời gian góp nhặt thêm can đảm.

Cậu ấy nói: “Mai cho tớ mượn vở Sinh!”

Tôi nói ừ.

Cậu ấy nói: “Vậy cho tớ mượn cậu ngày Giáng Sinh!”

Tôi im lặng.

Cậu ấy nói: “Ba giờ chiều trước tượng đài quảng trường”

Không giống giọng nói mang cười lúc đùa nghịch trên lớp, giọng cậu ấy nghe khá buồn cười. Vài phần lắp bắp vì ngượng ngùng, lại đa phần chứa đựng tất cả nghiêm túc.

Sau đó cậu ấy chạy biến. Để lại tôi ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện và con bạn thân suýt té xe vì cười rũ rượi. Phải mất một lúc tôi mới hiểu cậu ấy hẹn bản thân mình. Tôi hiểu ý nghĩa một cuộc hẹn. Tôi vẫn thích cậu ấy. Rất thích, rất thích…

Nhưng tôi mất quá lâu để thuyết phục bản thân rằng đây chỉ nên là một tình cảm vô vọng. Lâu đến nổi tôi thật sự tin rằng chúng tôi thật sự vô vọng, và rằng bản thân chỉ nên âm thầm thích cậu ấy. Tôi biết rõ mình đang sợ hãi, nhưng lại không thể thoát khỏi nỗi sợ này. Tôi tình nguyện để nó nuốt chửng.

Bất chấp hậu quả, bất chấp hối hận nhiều năm về sau. Tôi quyết định sẽ đến chỗ hẹn, và nói với cậu ấy quyết tâm của mình.

Lạc mất và tìm lại - Hình 7

***

Người thanh niên ngồi cạnh tôi đang gọi điện. Tôi cúi đầu làm như đang chăm chú đọc sách. Dù mấy dòng chữ nhảy múa loạn xạ, tâm trí tôi cũng không còn đặt ở người con trai ngồi cạnh nữa. Tôi đã hiểu, người làm cho trái tim mình thắt lại, là cậu ấy, không phải anh ta. Tôi lại nhớ cậu ấy.

Không phải nỗi nhớ điên cuồng. Không phải nỗi nhớ khiến con người không thể thở nổi, cũng không phải nỗi nhớ đau đớn dằn vặt hằng đêm như trong phim Hàn Quốc. Tôi vẫn lạc giữa dòng đời, vẫn bị những lo toan thường nhật cuốn đi, vẫn chạy theo những phù phiếm vui vẻ. Nhưng giữa chúng, giữa những khoảng lặng ít ỏi, tôi luôn nhớ đến cậu ấy. Nhẹ nhàng, đằm đắm. Nhớ cách nụ cười trên môi cậu ấy làm thay đổi tâm trạng một ngày u ám, nhớ bức thư tình không biết nội dung, nhớ cái dáng đạp xe thục mạng sau khi nói lời hẹn. Lòng thắt một chút, rồi quên đi. Để khi yên tĩnh, lại nhớ …

Tiếng radio trên xe đang phát bài hát gì đó rất lạ.

“Chờ yêu thương về ngang đời ta

Chờ nắng lên vội vàng

Chờ mãi tiếng cười nói dịu dàng

Còn đó, nồng nàn

Dòng người vẫn vội trôi thật nhanh, chỉ có tôi ở lại

Ôm mãi những kí ức vụng dại …”

“Alo, alo!”

Người thanh niên ngồi cạnh tôi đã thôi nói chuyện điện thoại, thay vào đó, anh ta chạm bàn tay một cách sốt ruột vào màn hình cảm ứng đen thui không tín hiệu.

Anh ta quay sang nói với tôi sau một lúc vật lộn với cái điện thoại

“Xin lỗi. Tôi đang có việc gấp. Bạn có phiền không nếu tôi mượn điện thoại một lát?”

Tôi nhìn chăm chăm người thanh niên đột nhiên trở nên lịch sự với tinh thần cảnh giác cao độ. Làm người tốt tôi không ngại, nhưng giả sử anh ta là một kẻ lừa đảo thì sao? Tôi không muốn tài sản của mình ra đi nhờ vào sự cả tin của bản thân. Thêm vào đó, anh ta không hề nói xin lỗi vì đã gục đầu ngủ trên vai tôi.

Người thanh niên nhìn thẳng vào mắt tôi, không hề né tránh. Điều đó khiến tôi bất ngờ. Mắt anh ta đen, lại sâu thẳm. Có một sự thân thiết vô hình cuốn lấy tôi từ đáy mắt. Tin anh ta. Đâu đó trong đầu tôi vang lên ý nghĩ như vậy.

Tôi lục giỏ xách, đưa anh ta cái điện thoại trắng đen của mình. Tôi không phân vân nữa. Nếu như một cái điện thoại hơn hai trăm nghìn có thể làm cho tôi biết được giá trị một con người, như vậy, con người ấy quá rẻ mạt. Tôi đem lòng tin đặt cược vào người thanh niên ngồi cạnh. Anh ta nắm điện thoại, mỉm cười rồi bấm số gọi và trả điện thoại sau khi thông báo không có người nghe máy. Tôi cười mỉm, không nói gì thêm.

Lạc mất và tìm lại - Hình 8

***

Đó là một trong những giáng sinh tệ hại nhất trong cuộc đời tôi.

Mẹ tôi phát hiện ra quyển nhật kí tôi viết cho cậu ấy vài ngày trước. Sau đó, nhà chúng tôi giống như một quả bom nổ chậm. Cha mẹ thay phiên khuyên nhủ, la mắng, thậm chí ngăn cấm tôi về thứ “tình yêu” trước tuổi này. Họ nói nhiều về việc nó sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập như thế nào, và rằng họ đã nuôi tôi vất vả để tôi thành người chứ không phải để tôi yêu đương khi đến lớp. Cuối cùng, khi mẹ nắm tay tôi khóc nói rằng bà vô cùng thất vọng, tôi hoàn toàn ngã gục. Một phần, bởi vì tôi không muốn đối kháng. Nếu như ba mẹ lấy đòn roi ép buộc, tôi còn có thể làm trái. Nhưng một khi lấy nước mắt, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng.

Tôi bị cấm túc suốt kì giáng sinh và cả mấy tháng sau đó. Ngày hẹn, tôi đứng trước cửa sổ, xé rời từng mảnh từng mảnh tấm thiệp tự làm. Tôi đã hy vọng tự tay đưa cậu ấy như một món quà kỉ niệm cho mối tình ngây ngô này. Nhưng có lẽ, tôi quá yếu đuối. Chúng tôi không nói chuyện sau đó. Kể cả khi thi chuyển cấp và học sát lớp khi lên phổ thông. Thi thoảng, tôi thấy cậu ấy ở hành lang trường. Vẫn nụ cười sáng, ánh mắt nhìn thẳng. Nhưng tôi biết, chúng không còn thuộc về miền kí ức mà tôi mãi ghi nhớ. Lên đại học, chúng tôi mất liên lạc hoàn toàn.

Điều khiến tôi hối hận cho đến tận bây giờ, đó là tôi đã thất hẹn vào ngày Giáng Sinh. Đám bạn cấp hai thỉnh thoảng còn nhắc lại chuyện ấy với một ít trách móc. Cậu ấy đã chờ tôi gần hai tiếng ở Quảng Trường trung tâm. Với bàn tay đông lạnh thả dần niềm hy vọng tan biến theo từng giây đợi chờ không kết quả. Tôi ân hận. Rất nhiều lần sau này, tôi tưởng tượng đến cảnh gặp lại cậu ấy. Tôi sẽ cho cậu ấy biết bản thân đã thích cậu ấy nhiều đến mức nào. Tôi sẽ thú nhận tất cả lo lắng cùng sợ hãi. Tôi sẽ xin lỗi cậu ấy vì thất hẹn vào ngày Giáng Sinh. Tôi chỉ muốn gặp để nói rằng cậu ấy đã từng là tất cả của tôi, tình yêu của tôi, nụ cười của tôi, nỗi tiếc nuối của tôi.

Lạc mất và tìm lại - Hình 9

***

Tôi đứng ở trạm chờ xe bus, chăm chú nhìn theo chiếc xe màu xanh da trời đã khuất sau những căn nhà phố nghiêng nghiêng trong ánh sáng nhàn nhạt lúc chiều sắp buông. Bầu trời rất mượt. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy mặt trăng lưỡi liềm xanh nhạt nằm dịu ngoan giữa nền trời trắng xóa. Ai đó từng nói với tôi, mặt trăng luôn hiện hữu trên bầu trời. Chỉ có điều mặt trời ban ngày sáng hơn tất cả mọi thứ, sáng đến nỗi chúng ta không thể nhận ra sự tồn tại của mặt trăng.

Nhưng nó vẫn ở đó, luôn luôn ở đó. Tròn vành vạnh hoặc khuyết một nửa, nhàn nhạt xanh hoặc lờ mờ trắng sữa. Để đến một lúc nào đó, khi mặt trăng đủ to để phản chiếu ánh mặt trời, nó hiện ra, bất ngờ và đẹp đẽ. Một đoạn gặp gỡ có thể gợi lên rất nhiều kí ức. Tôi vẫn tin vào sự tình cờ trong thành phố đông đúc gần mười triệu dân. Tôi vẫn hy vọng được gặp lại cậu ấy vào một ngày nào đó. Tôi vẫn nhớ cậu ấy trong vài khoảnh khắc suy tư lặng người. Đáng tiếc, không phải lần này. Tôi thở dài nghe điện thoại khi nghe thấy tiếng chuông gọi đến.

“Alo”

Một giọng nam ấm trả lời sau khoảng vài giây ngập ngừng.

“Tôi là người lúc nãy mượn điện thoại của bạn! Bạn là Hà An?”

Người tôi run lên, trong đầu có một ý nghĩ lóe nhanh qua khiến tôi sửng sốt.

“Vâng” – Tôi trả lời, cổ họng như nghẹn lại.

“Vậy tớ mượn cậu một ngày được không, Hà An? Bảy giờ tối tại Vòng Xoay”

Tôi kích động gật đầu, xong mới kịp nhớ ra mình đang nói chuyện điện thoại. Tôi lấy một bàn tay che lại vầng trán, mắt nhắm chặt, miệng mỉm cười nói ra câu trả lời mà tôi từng muốn nói với cậu ấy gần bảy năm trước:

“Tớ nhất định sẽ đến!”

Theo blogradio.vn

Những lá thư tay còn nồng nàn lời thương nhớ

Đã bao lâu rồi bạn không viết thư tay? Và, đã bao lâu rồi bạn không nhận được một lá tư tay nào? Thời đại công nghệ phát triển, những tin nhắn, cuộc gọi, thư điện tử đã dần thay thế cho những lá thư tay. Những lá thư tay đã trở thành một phần của ký ức, của điều gì đó da diết và khắc khoải.

Khi đọc lại những lá thư tay của nhà văn Lưu Quang Vũ và nhà thơ Xuân Quỳnh viết cho nhau, chúng ta không khỏi bồi hồi, xúc động. Trên văn đàn, thi đàn Việt Nam, không ai không biết đến mối duyên giữa họ. Họ không chỉ là vợ chồng nghĩa nặng tình sâu mà còn là cặp đôi tri kỷ trong văn thơ.

Trong chương trình của tuần này, muốn chia sẻ với các thính giả những lá thư tay của Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh. Những nét chữ nghiêng nghiêng, những trang giấy đã ố vàng màu thời gian, tất cả đã thuộc về quá khứ. Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh đã nắm tay nhau đi về cõi vĩnh hằng nhưng những lá thư họ viết cho nhau vẫn còn nồng nàn lời thương nhớ.

Những lá thư tay còn nồng nàn lời thương nhớ - Hình 1

5/6/1976

Quỳnh thương yêu,

Em gắng đi về bằng máy bay cho khoẻ, không mua gì cũng được. Về với anh và con, về với nhà ta đi thôi. Về với phố Huế chật hẹp, với nhà trẻ nơi ta đón Mí, với quán cà phê Nguyễn Công Trứ, nơi ta uống cà phê hai hào buổi sáng với những gã giáo viên còm, những người công nhân lam lũ và những tay thợ làm đạo cụ sân khấu, về với những con đường chúng ta vẫn đi, những công việc, với cái thành phố nghèo, nơi người ta sống rất khổ mà vẫn luôn tìm cách để sống cho thanh thản trong nỗi khổ ấy, sống thanh thản và yên tĩnh.

Những ngày này nhớ và thương Quỳnh lắm, không nên bực bội về Sài Gòn và người Sài Gòn làm gì. Mùa đông này, về với anh, đi bên anh, nằm bên anh trong căn phòng đầy tranh của chúng ta. Và với Mí tuyệt vời của chúng ta. Và chúng ta sẽ viết chứ, sợ gì em nhỉ ?

Nếu chúng ta là kẻ không có tài chí lắm, không viết được điều gì to tát, thì cũng sẽ viết được những trang sách về những năm tháng ta sống, về những cay đắng và những niềm yêu thương đơn giản của con người.

Hôn em rất lâu.

Vũ.

Những lá thư tay còn nồng nàn lời thương nhớ - Hình 2

8/6/1978

Anh nhớ thương của riêng em

Suốt từ hôm đi, chưa lúc nào mở mắt ra được. Muốn viết cho anh ngay, viết nhiều, nhưng bận quá và căng thẳng quá. Hôm em đi, trời mưa chỉ kịp nhìn anh xuống xe đạp và khoác cái mảnh ni lông trắng.

Em thương nhớ anh muốn khóc nhưng đành phải cười nhạt nhảy lên xe. Em không còn nhớ được em đã nhìn thấy gì cuối cùng trên đất ta ngoài anh và con.

Khi máy bay bay lên, trời mù mịt không thể nhìn thấy ở dưới được. Khi bay gần tới Mạc Tư Khoa, nhìn xuống thì thấy như lúc mờ mờ sáng. Khi xuống ga rồi mới biết là lúc đó đang 11 giờ 30 đêm (giờ Mạc Tư Khoa).

Đoàn em đi về một khách sạn rất thường - em tìm không có một tờ giấy để viết thư cho anh đành tắm rửa xong thì đi nằm. Nhưng không sao nhắm mắt được. Em nhớ thương con, nhớ anh quá.

Giá như lúc này họ chỉ cho là "Liên Xô đấy" rồi lại lên máy bay quay về thì sung sướng quá...Chắc bố con ở nhà đang vật lộn với cái nóng. Không hiểu anh đã cắt tóc cho con chưa? Anh bận nhiều, vất vả.

Em nghĩ mà thương anh lắm. Không hiểu anh có nhớ em không, hay lại thấy là đang thoát khỏi sự khó tính bẳn gắt của em? Đừng giận em, em dù có những nhược điểm như vậy nhưng chủ yếu là em bao giờ cũng thương yêu anh lắm.

Cả đời em, em chỉ muốn cố gắng sao cho anh đỡ nhọc nhằn. Lắm lúc em thấy em không xứng đáng với anh không phải về tình yêu mà về trí tuệ.

Em cảm thấy em già rồi, già về thể chất đã đành nhưng lại còn già về sự yên phận của người đàn bà, về những sự nhỏ nhen tầm thường của đời sống. Em nhìn mặt em trong gương, em thấy em không xứng đáng với anh.

Tất cả trong anh là cái gì đó đang vươn lên, đang nổi dậy. Tất cả trong anh là sự bắt đầu mà con đường của anh thì còn xa tít tắp. Con người anh như cây đàn, vừa tiếp nhận những luồng gió của cuộc sống vừa trả lại cho cuộc sống biết bao nhiêu âm thanh.

Em, em cảm thấy em khô cằn và bất lực. Em buồn lắm. Em thành thật nói với anh điều đó. Em vẫn cảm thấy hết. Vậy cho nên lúc nào em cũng thấy tình yêu của chúng ta mong manh. Em buồn lắm.

Em không thể hình dung là nếu không có anh em sẽ sống như thế nào. Em rất muốn em trẻ đẹp lại cho tuổi tác và hình thức của mình. Có thể anh không cần như thế, nhưng em cần như thế. Vì chắc chắn rằng em trẻ hơn và đẹp hơn, anh sẽ yêu em hơn.

Anh đừng bảo là em nghĩ cho anh những điều tầm thường. Người ta, nhiều khi tưởng mình đã vượt qua những điều tầm thường rồi thế mà đôi khi vẫn quay lại, sự quay lại còn mạnh mẽ hơn lúc bắt đầu.

Ở người đàn bà, đôi khi chỉ cần nhan sắc thôi, nhan sắc là tài năng. Dẫu rằng có nghĩ về phía tinh thần thế nào đi nữa thì người thông minh tài năng cũng cần có nhan sắc, tài năng mới vẹn toàn.

Đôi khi em nghĩ quẩn là "có khi em phải bỏ anh đi để em khỏi phải mang nỗi tủi nhục là không xứng với anh". Nhưng em không có can đảm. Em yêu anh và em đã nhập cuộc đời em vào cuộc đời anh, bây giờ đối với em đó chỉ là một cuộc đời thôi, cắt đi làm sao nổi".

Những lá thư tay còn nồng nàn lời thương nhớ - Hình 3

***

9/6/1978

Quỳnh nhớ thương

Em đi đã được một tuần. Nhớ em và buồn lắm. Mấy bố con ở nhà vẫn bình thường. Mẹ đi vắng. Mí cứ quấn bố, tối không chịu xuống bà. Hôm nào cũng bảo: bố với em đi đón mẹ đi. Mí ăn được, ngủ được, vẽ thêm nhiều tranh mới. Tuấn Anh xuống bác, bà Tuấn Anh vẫn ở đây, ngày nào Tuấn Anh cũng về đi bơi, xong ăn cơm chiều với bà hoặc với anh rồi lại xuống bác. Kít thì vẫn về luôn.

Anh đang viết gấp cho xong tập sách diễn viên, cũng mới viết được mấy bài thơ và định viết truyện ngắn về Campuchia. Nhuận bút tập thơ của em mẹ bảo có lẽ phải hàng tháng mới có tiền. Mấy bố con cũng túng, nhưng cũng "cầm cự" được vì có cá khô, tôm khô rồi.

Anh làm mọi việc nhà xong, ru con yên thì đã 11 giờ lúc đó mới làm việc. Mới biết em ở nhà làm việc nhà vất vả thật.

Những gì em dặn về nhà cửa, về con anh đều nhớ và lo chu toàn. Chỉ có nhớ em và mong ngày em về. Có lẽ cũng phải một tháng nữa em mới về nhỉ.

Em cũng chẳng nên mất thời giờ quá về những việc dự định sẽ mua sắm bên đó, để sức mà đi xem, đi chơi. Đời sống vợ chồng con cái mình rồi cũng đã ổn dần, miễn là mình viết được và in được.

Nhiều việc muốn làm quá, anh rất sốt ruột, sức khỏe thì có hạn. Anh cũng muốn làm xong mọi "com măng" để thư thả mà làm thơ. Anh muốn viết khác đi, hay hơn và chắc rằng sẽ viết được.

Mới đó mà đã giữa năm. Em về hai vợ chồng sẽ đi đâu với nhau một chuyến. Em đi Liên Xô kỳ này, anh cũng rất mừng, sống với nhau, anh chỉ mong em sung sướng và làm việc được. Anh thì mãi mãi vẫn thế: vẫn là anh của em với tất cả những nhược điểm và ưu điểm mà anh có, nhưng sẽ mãi mãi yêu thương em, hơn cả những ngày qua cộng lại.

Mí ngoan và tội lắm, rất khôn. Hôm qua đang chơi cái gì đó, mắng Kít: "Chỉ chuyên phá hoại thôi!". Mí bắt anh đọc bài "thẩm chừi" anh không thuộc, Mí khóc, bảo anh là: "Bố không thuộc mà lại để mẹ đi Liên Xô mất. Bố không thuộc thì bố đi Liên Xô để mẹ ở nhà đọc với em chứ!".

Hôm qua Mí vẽ cái tranh gọi tên là: "Mí đứng dưới ba cửa sổ chờ mẹ!" anh gửi cho em đây.

Hôn em. Nhớ em nhiều. Em ở bên đó xứ sở đẹp đẽ, giàu có, có nhớ đến gian buồng và cái sạp của bố con tôi không?

Anh của em!

Những lá thư tay còn nồng nàn lời thương nhớ - Hình 4

***

10/1985

Anh nhớ thương!

Có thể anh không mong thư của em, em vẫn viết cho anh. Vì trước tiên là nhu cầu của em, em muốn được trò chuyện với anh.

Anh mới đi có hai ngày mà em buồn quá. Con và em lại ốm. Hôm nay con đã ăn được tý cơm, em đã đỡ ho. Trời nóng, nhọc mệt nhiều. Chỉ muốn ở bên anh cho đỡ khổ.

Cuộc sống ngắn ngủi, con người chỉ đi qua cuộc đời như một vệt sáng rồi biến mất, vĩnh viễn.

Sống với nhau 12 năm mà ngắn quá dù có vài chục năm nữa ở bên nhau cũng chẳng là dài. Em và anh ngày càng già đi, càng buồn nhiều khi trông thấy những người thân mình ra đi.

Em mong và sẽ cố gắng sao cho những năm sống của chúng ta vui và đỡ nhọc nhằn hơn. Em thương anh nhiều lắm. Anh vất vả chẳng có phút nghỉ ngơi. Làm sao mà đỡ đần sự nhọc nhằn được cho anh!

Nhớ giữ gìn sức khỏe và tình yêu của anh cho em và cho các con. Đừng ở lâu ở Sài Gòn. Em và các con mong anh lắm.

Em đây.

Những lá thư tay còn nồng nàn lời thương nhớ - Hình 5

***

7/11/1987

Quỳnh thương yêu!

...Nhà vẫn bình thường. Tuấn Anh đã đi làm từ ngày 1-11. Mí ngoan, khoẻ. Hôm nọ vừa đi lĩnh giải nhất cuộc thi viết về Liên Xô và hôm qua được Đại sứ quán mời đến liên hoan.

Anh vẫn bận bịu lắm. Vở Chết cho điều chưa có ở nhà hát Tuổi trẻ đã công diễn. Vở Trương Ba hai mươi tháng này sẽ xong. Hôm qua chạy mộc trên sàn anh có mời anh Nguyễn Khải xem. Anh Khải thích lắm, bảo rằng là một vở kịch lớn. Anh mong em về xem, Trương Ba sẽ là sự kiện văn hóa trong những ngày tới.

...Anh rất nhớ em. Chúng ta sống với nhau đã 14 năm, nhiều gian khổ nhưng cũng nhiều niềm vui. Anh đã làm được nhiều việc, một phần cũng nhờ em, và biết rằng dù ở trên đời còn có nhiều cô gái khác - những "yêu tinh" như em vẫn nói - nhưng chỉ có em là yêu thương và hiểu anh, hiểu cả những thói tật đến công việc và những nỗi đam mê.

Ở bên đó em đừng phải lo lắng gì về anh và các con, cũng đừng khổ trí quá về việc mua bán. Phải giữ gìn sức khỏe và tranh thủ đi chơi, đi xem, kẻo về nhà lại bận rộn nhiều việc không tên như bếp núc, chợ búa...

Mẹ khỏe, Thơ về giúp anh và mẹ nhiều việc nhà. Kít tích cực giúp bà. Tuấn Anh xuống chơi luôn. Anh đều để ý chăm sóc cả ba đứa, em đừng lo.

Anh D.N. Đức và Cần nói rằng Tạp chí Sân khấu Liên Xô (số 10 - 87) có bài viết về anh. Em kiếm cho anh một số nhé.

Hôn em nhiều nhiều

Anh Vũ.

Những lá thư tay còn nồng nàn lời thương nhớ - Hình 6

Bạn vừa lắng nghe những lá thư tay lãng mạn, bay bổng và chan chứa tình cảm mà Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh đã viết cho nhau. Mặc dù cả hai người đã đi xa nhưng những lá thư nồng nàn họ viết cho nhau thêm một lần nữa sống lại trong lòng những người hâm mộ. Những trang viết như nhắc nhớ về một thời tình yêu thuần khiết và sắt son, "chạm tay nhau một giây thôi là nhớ nhau cả đời". Cuộc sống lúc ấy còn nhiều khó khăn, chưa có tivi, chưa có điện thoại liên lạc, thậm chí đến chiếc bàn làm việc, chiếc bút viết cũng còn thiếu thốn, nhưng căn nhà nhỏ nằm trong khu tập thể cũ của họ lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười hạnh phúc. Những lá thư tay là nhân chứng của một mối tình và cả một quãng lịch sử mà chúng ta vẫn luôn trân trọng.

Theo blogradio.vn

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Lúc hấp hối, anh trai chồng chỉ vào đứa nhỏ đứng ở góc nhà và nói sự thật khiến tôi suy sụpLúc hấp hối, anh trai chồng chỉ vào đứa nhỏ đứng ở góc nhà và nói sự thật khiến tôi suy sụp
17:34:58 21/02/2025
Mẹ chồng mới mất, anh chị chồng hả hê nhận phần lớn tài sản, tôi liền đưa ra tờ giấy khiến cả nhà im bặt vì sốcMẹ chồng mới mất, anh chị chồng hả hê nhận phần lớn tài sản, tôi liền đưa ra tờ giấy khiến cả nhà im bặt vì sốc
08:18:48 21/02/2025
Ngay khi biết chồng được thăng chức tăng lương, tôi làm một bữa thịnh soạn ăn mừng, nào ngờ anh tức giận hất đổ mâm cơmNgay khi biết chồng được thăng chức tăng lương, tôi làm một bữa thịnh soạn ăn mừng, nào ngờ anh tức giận hất đổ mâm cơm
06:57:53 22/02/2025
Mẹ chồng cho tiền để tôi đi trữ đông trứng, chị dâu ghen tị phản đối khiến bố chồng phải lên tiếng bằng món quà bất ngờMẹ chồng cho tiền để tôi đi trữ đông trứng, chị dâu ghen tị phản đối khiến bố chồng phải lên tiếng bằng món quà bất ngờ
08:23:48 21/02/2025
Cả nhà hối thúc chị gái "đi bước nữa", chị thủng thẳng đáp trả một câu mà ai cũng cứng họng, chẳng dám hé răng nửa lờiCả nhà hối thúc chị gái "đi bước nữa", chị thủng thẳng đáp trả một câu mà ai cũng cứng họng, chẳng dám hé răng nửa lời
08:30:57 21/02/2025
Sinh con mới 10 ngày, tôi ôm con chạy về nhà mẹ đẻ giữa đêm vì mâm cơm cữ của mẹ chồng khiến tôi uất nghẹn!Sinh con mới 10 ngày, tôi ôm con chạy về nhà mẹ đẻ giữa đêm vì mâm cơm cữ của mẹ chồng khiến tôi uất nghẹn!
17:59:33 21/02/2025
Hơn 20 năm qua, vợ biết tôi không yêu nhưng vẫn không chấp nhận ly hônHơn 20 năm qua, vợ biết tôi không yêu nhưng vẫn không chấp nhận ly hôn
00:10:12 22/02/2025
Bị đuổi khỏi nhà chồng chỉ vì... một miếng thịt kho tàu!Bị đuổi khỏi nhà chồng chỉ vì... một miếng thịt kho tàu!
18:12:13 21/02/2025

Tin đang nóng

Chở thi thể nữ sinh bị tai nạn tử vong về nhà, xe cấp cứu gặp nạnChở thi thể nữ sinh bị tai nạn tử vong về nhà, xe cấp cứu gặp nạn
15:13:07 22/02/2025
Chuyện gì đã xảy ra khiến vợ Vũ Cát Tường cư xử lạ sau lễ thành đôi?Chuyện gì đã xảy ra khiến vợ Vũ Cát Tường cư xử lạ sau lễ thành đôi?
13:01:34 22/02/2025
Vụ tai nạn 6 người chết ở Sơn La: Khởi tố vụ ánVụ tai nạn 6 người chết ở Sơn La: Khởi tố vụ án
10:44:40 22/02/2025
Bạn gái Văn Thanh khoe nghề nghiệp giúp kiếm gần 4 tỷ/thángBạn gái Văn Thanh khoe nghề nghiệp giúp kiếm gần 4 tỷ/tháng
11:27:01 22/02/2025
Chuyện tình "mưa dầm thấm lâu" của anh chàng khiếm thị với nữ ca sĩ hơn 14 tuổiChuyện tình "mưa dầm thấm lâu" của anh chàng khiếm thị với nữ ca sĩ hơn 14 tuổi
10:50:43 22/02/2025
Ngoại hình gây sốc của 1 Chị Đẹp: Mặt xinh như thiên thần mà nhìn xuống body thì lạ lắm!Ngoại hình gây sốc của 1 Chị Đẹp: Mặt xinh như thiên thần mà nhìn xuống body thì lạ lắm!
12:47:24 22/02/2025
Tài xế lái xe riêng của tỷ phú Lý Gia Thành từ chối 6,5 tỷ vì đã tiết kiệm được 65 tỷ: Ai cũng sốc khi nghe cách để giàuTài xế lái xe riêng của tỷ phú Lý Gia Thành từ chối 6,5 tỷ vì đã tiết kiệm được 65 tỷ: Ai cũng sốc khi nghe cách để giàu
12:22:40 22/02/2025
Không phải Park Bom, Lee Min Ho từng hôn một thành viên 2NE1 đến 50 lần và nhận cú tát điếng ngườiKhông phải Park Bom, Lee Min Ho từng hôn một thành viên 2NE1 đến 50 lần và nhận cú tát điếng người
12:10:11 22/02/2025

Tin mới nhất

Bí mật động trời dưới gối mẹ chồng: Tôi sốc nặng khi phát hiện loạt ảnh khó tin của chồng!

Bí mật động trời dưới gối mẹ chồng: Tôi sốc nặng khi phát hiện loạt ảnh khó tin của chồng!

07:24:39 22/02/2025
Tưởng chợp mắt nghỉ ngơi, tôi không ngờ lại vô tình vén màn một bí mật kinh hoàng trong gia đình chồng. Cuối tuần, như thường lệ, hai cô em chồng lại đưa con sang nhà nhờ tôi trông giúp.
Mẹ chồng hùng hổ đi bắt vạ cho con gái, ai ngờ muối mặt ra về!

Mẹ chồng hùng hổ đi bắt vạ cho con gái, ai ngờ muối mặt ra về!

07:20:45 22/02/2025
Những ngày qua, không khí trong gia đình tôi nặng nề đến mức có thể cắt bằng dao. Mọi chuyện bắt nguồn từ một tin chấn động: cô em chồng mới 18 tuổi thông báo mình đã mang thai 4 tháng!
Hoảng hốt khi thấy cánh hoa nổi lềnh bềnh trong bát canh, tôi lao vào nhà tắm và phát hiện ra sự nhầm lẫn tai hại của mẹ chồng!

Hoảng hốt khi thấy cánh hoa nổi lềnh bềnh trong bát canh, tôi lao vào nhà tắm và phát hiện ra sự nhầm lẫn tai hại của mẹ chồng!

07:16:16 22/02/2025
Chỉ vì một nhầm lẫn nhỏ, bữa cơm kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng tôi bỗng chốc biến thành một trận giông bão bất ngờ.
Tôi khó sinh nên phải vào viện trước nửa tháng nhưng chồng không xuất hiện một lần, khi về nhà, nhìn anh nằm bất động mà tôi ngã quỵ

Tôi khó sinh nên phải vào viện trước nửa tháng nhưng chồng không xuất hiện một lần, khi về nhà, nhìn anh nằm bất động mà tôi ngã quỵ

07:12:15 22/02/2025
Tôi bật khóc hỏi chồng đã xảy ra chuyện gì thì em gái chồng từ trong phòng chạy ra... Vợ chồng tôi lấy nhau 6 năm, tốn rất nhiều tiền để chữa vô sinh.
U45 đang làm kế toán thì đột ngột mất việc, chuyển sang nghề lao công lại gặp ngay ông sếp xấu tính, đến ngày nhận lương mà tức trào nước mắt

U45 đang làm kế toán thì đột ngột mất việc, chuyển sang nghề lao công lại gặp ngay ông sếp xấu tính, đến ngày nhận lương mà tức trào nước mắt

07:08:10 22/02/2025
Ông chủ giật mình vì khí thế của tôi, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cầm lấy bản quy định của công ty trên bàn, chỉ vào một tờ rồi nói...
Chị tôi từ thiên kim tiểu thư trở thành bà đồng nát kiếm tiền nuôi con nhỏ, 15 năm sau nhà chồng mới xuất hiện và làm 1 việc khó chấp nhận

Chị tôi từ thiên kim tiểu thư trở thành bà đồng nát kiếm tiền nuôi con nhỏ, 15 năm sau nhà chồng mới xuất hiện và làm 1 việc khó chấp nhận

07:04:30 22/02/2025
Đồng nát chị cũng đã từng làm miễn sao có tiền mua bỉm sữa cho con. Tôi có 1 chị họ con nhà bác ruột, chị ấy tính tình xởi lởi, lúc nào cũng cười đùa pha trò nên ai cũng quý
Vừa khoe 'thắng đời 1-0', tôi đau đớn trước dòng tin nhắn của người phụ nữ lạ

Vừa khoe 'thắng đời 1-0', tôi đau đớn trước dòng tin nhắn của người phụ nữ lạ

06:53:47 22/02/2025
Giờ đây, mọi niềm tin trong tôi như vỡ vụn. Tôi không biết bản thân có thể chấp nhận được sự thật này hay không. 2 năm yêu nhau, hơn 3 năm về chung một nhà, chưa khi nào tôi thấy tuyệt vọng như bây giờ.
Cứ cuối tuần lại đi chơi pickleball, phó mặc chuyện chăm con nhỏ cho vợ

Cứ cuối tuần lại đi chơi pickleball, phó mặc chuyện chăm con nhỏ cho vợ

06:49:20 22/02/2025
Đi làm cả tuần, nhưng cuối tuần chồng tôi cũng đi chơi tối ngày với bạn bè, gần đây lại tham gia CLB pickleball của cơ quan.
Mẹ chồng bất ngờ "nổi đóa" giữa bữa cơm gia đình, cả nhà bàng hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra!

Mẹ chồng bất ngờ "nổi đóa" giữa bữa cơm gia đình, cả nhà bàng hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra!

18:08:48 21/02/2025
Không khí bữa cơm gia đình đang ấm cúng bỗng chốc biến thành một màn căng thẳng không ai ngờ tới. Một câu nhắc nhở nhẹ nhàng cũng có thể châm ngòi cho cơn giận dữ bùng lên
Mẹ chồng cũ tìm gặp tôi sau ly hôn và đưa ra lời đề nghị gây sốc

Mẹ chồng cũ tìm gặp tôi sau ly hôn và đưa ra lời đề nghị gây sốc

18:05:40 21/02/2025
Sau khi ly hôn nhiều năm, tôi tưởng như quá khứ đã khép lại. Nhưng không ngờ, mẹ chồng cũ đột ngột xuất hiện, đưa ra một lời đề nghị khiến tôi chết lặng...
Chồng lắp camera khắp nhà chỉ vì nghe một câu nói về mẹ vợ khiến tôi phẫn uất viết đơn ly hôn

Chồng lắp camera khắp nhà chỉ vì nghe một câu nói về mẹ vợ khiến tôi phẫn uất viết đơn ly hôn

18:02:42 21/02/2025
Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại phải chứng kiến cảnh tượng này - người chồng mà tôi từng tin tưởng lại có thể hành xử một cách tàn nhẫn và thiếu tôn trọng đến vậy!
Căn hộ giá 4 tỷ mà mẹ chồng cho trở thành ác mộng và tôi chỉ ở được 3 ngày đã phải 'bỏ của chạy lấy người'

Căn hộ giá 4 tỷ mà mẹ chồng cho trở thành ác mộng và tôi chỉ ở được 3 ngày đã phải 'bỏ của chạy lấy người'

17:53:48 21/02/2025
Căn hộ trị giá 4 tỷ đồng - tưởng chừng là giấc mơ của nhiều người - lại trở thành cơn ác mộng đối với tôi. Chỉ sau ba ngày dọn vào ở, tôi quyết định ôm con rời đi trong uất ức!

Có thể bạn quan tâm

Anh Thơ: Hoa khôi làng vật so tài nam tuyển thủ quốc gia, kiếm chục triệu đồng

Anh Thơ: Hoa khôi làng vật so tài nam tuyển thủ quốc gia, kiếm chục triệu đồng

Người đẹp

16:52:02 22/02/2025
Anh Thơ được biết đến là gương mặt nổi bật của làng vật cổ truyền Việt Nam. Với ngoại hình xinh đẹp, phong thái tự tin và kỹ thuật thi đấu ấn tượng, cô nàng được công chúng ưu ái gọi là Hoa khôi làng vật .
Mỹ có thể cắt quyền truy cập Starlink, gây áp lực với Ukraine về thỏa thuận khoáng sản

Mỹ có thể cắt quyền truy cập Starlink, gây áp lực với Ukraine về thỏa thuận khoáng sản

Thế giới

16:28:48 22/02/2025
Starlink cung cấp kết nối internet quan trọng cho Ukraine và được coi là công cụ thiết yếu đối với quân đội nước này đặc biệt là trong bối cảnh cuộc xung đột với Nga đang leo thang căng thẳng.
Rổ hint chứng minh Quan Hiểu Đồng - Lộc Hàm thật sự toang: Chiến tranh lạnh 10 tháng, nhà trai bê tha bệ rạc

Rổ hint chứng minh Quan Hiểu Đồng - Lộc Hàm thật sự toang: Chiến tranh lạnh 10 tháng, nhà trai bê tha bệ rạc

Sao châu á

16:06:06 22/02/2025
Giữa nghi vấn chia tay, Quan Hiểu Đồng và Lộc Hàm để lộ nhiều dấu hiệu cho thấy mối quan hệ tình cảm của họ gặp trục trặc.
NSƯT Kim Tử Long nợ Ngọc Huyền 10 tỷ

NSƯT Kim Tử Long nợ Ngọc Huyền 10 tỷ

Sao việt

16:00:08 22/02/2025
Mới đây, đạo diễn Khương Dừa đã tới dự khai trương nhà hàng đồ Thái của nghệ sĩ ưu tú Kim Tử Long, mới mở tại trung tâm quận 7, TP.HCM.
Tai nạn 6 người tử vong ở Sơn La: Chuyển nhiều bệnh nhân nặng về Hà Nội

Tai nạn 6 người tử vong ở Sơn La: Chuyển nhiều bệnh nhân nặng về Hà Nội

Tin nổi bật

15:57:48 22/02/2025
Nhiều bệnh nhân chấn thương nặng trong vụ tai nạn xe giường nằm tông ô tô đầu kéo được chuyển về Hà Nội tiếp tục điều trị
Những vai diễn của NSND Công Lý trên truyền hình sau khi mắc bạo bệnh

Những vai diễn của NSND Công Lý trên truyền hình sau khi mắc bạo bệnh

Hậu trường phim

15:45:44 22/02/2025
Sau khi mắc bạo bệnh, NSND Công Lý chỉ có thể tham gia những vai diễn nhỏ trên truyền hình, tuy nhiên, diễn xuất của anh vẫn được khán giả đánh giá cao và yêu mến.
Tử vi ngày mới 23/2: Top 3 con giáp được Thần Tài che chở, công việc lẫn tình yêu đều thuận lợi

Tử vi ngày mới 23/2: Top 3 con giáp được Thần Tài che chở, công việc lẫn tình yêu đều thuận lợi

Trắc nghiệm

15:36:50 22/02/2025
Tử vi ngày mới 23/2 bật mí có 3 con giáp gặp nhiều may mắn.Tháng 3 tới, chim hỷ thước báo tin tốt lành, 3 con giáp ôm trọn niềm vui, Thần Tài ban phát tài lộc 4 con giáp càng khiêm tốn
Tan làm về, Quang Hải giật mình vì 1 hành động của Chu Thanh Huyền cùng mẹ chồng, dân mạng khẳng định cưới đúng người

Tan làm về, Quang Hải giật mình vì 1 hành động của Chu Thanh Huyền cùng mẹ chồng, dân mạng khẳng định cưới đúng người

Sao thể thao

15:33:57 22/02/2025
Khi Quang Hải về tới căn hộ chung cư cao cấp, Chu Thanh Huyền cùng mẹ chồng - bà Dương Thị Cúc - bế theo cậu quý tử đầu lòng - Lido (tên thật Nguyễn Quang Minh) chờ sẵn ở cửa.
Cơ trưởng uống cả lít bia trước giờ bay khiến hãng hàng không bị 'vạ lây'

Cơ trưởng uống cả lít bia trước giờ bay khiến hãng hàng không bị 'vạ lây'

Netizen

15:31:55 22/02/2025
Hãng hàng không giá rẻ Peach Aviation đã bị Cục Hàng không Dân dụng Nhật Bản cảnh cáo sau khi một cơ trưởng của hãng này bị phát hiện nồng độ cồn ngay trước chuyến bay đến Kansai.
Nam ca sĩ đang ở thời kỳ đỉnh cao bỗng ở ẩn và đóng băng sự nghiệp, nói gì khi quyết định trở lại Vpop?

Nam ca sĩ đang ở thời kỳ đỉnh cao bỗng ở ẩn và đóng băng sự nghiệp, nói gì khi quyết định trở lại Vpop?

Nhạc việt

15:14:31 22/02/2025
Bùi Anh Tuấn từng vướng loạt tranh cãi sau khi trở thành hiện tượng tại Giọng Hát Việt, bỗng mất tích khi đang ở đỉnh cao.
Hội An là nơi hưởng tuần trăng mật lãng mạn nhất thế giới

Hội An là nơi hưởng tuần trăng mật lãng mạn nhất thế giới

Du lịch

15:05:14 22/02/2025
Hội An từng là thương cảng sầm uất, quan trọng bậc nhất của Đông Nam Á, đến nay vẫn là minh chứng rõ nét cho một di sản được bảo tồn gần như nguyên vẹn.