Lạc lõng trong cuộc sống vì coi game như bạn
Hạ quyết tâm bỏ game, lao đầu vào học để ra trường đúng hạn hay tôi lấy hết dũng cảm thú nhận với bố mẹ và xin lỗi?
Tôi 21 tuổi, sinh ra trong một gia đình nhà nông, nghề nghiệp phụ thuộc vào biển ở vùng đất Nam Định. Tôi từ khi sinh ra rồi lớn dần lên đã là một đứa con ngoan hiền, thật thà, ít nói, không chơi bời, sa đà vào những tệ nạn. Càng lớn mọi người càng nhận xét tôi vẻ ngoài đẹp trai, cười duyên nhưng chinh vì ít nói, rụt rè nên nhiều bạn gái cùng lớp có tình cảm nhưng tôi chả dám đối mặt.
Ảnh minh họa
Tôi có tấm lòng từ bi, với tôi thương người như thể thương thân, mọi sinh linh trong cuộc sống trên trái đất này dường như có một sợi dây vô hình gắn tình thương, tình cảm của tôi. Từ những chú kiến nhỏ bị rơi vào chậu nước, những chú chuột nhắt xa vào lưới của bố tôi, hay những chú giun đất trời mưa lớn bị tràn vào sân… trái tim tôi dường như bị tổn thương khi nhìn chúng bị nạn, tôi tìm mọi cách để cứu chúng ra khỏi cái chết. Kể cả những người quen hay người lạ tôi luôn hy sinh thầm lặng, quan tâm theo dõi họ. Nếu ai đó khó khăn, đang cần giúp điều gì đó mà tôi biết được tôi đều giúp âm thầm.
Có thể tôi là người tốt bụng, sống giàu tình cảm nhưng nhược điểm, cũng là tai hại cuộc đời tôi đến từ năm lớp 7, khi tôi làm quen với máy vi tính, online chat chit, chơi game trên thế giới ảo. Năm lớp 8 tôi lấy tiền học để đi chơi game, bỏ nhà sau một ngày bị bắt trở về. Sau đó tôi vẫn chơi game nhưng giấu bố mẹ. Rồi tôi cũng cố gắng học để đỗ vào lớp 10. Bi kịch lại tái diễn khi tôi tiếp tục đâm vào thế giới ảo với những cuộc chơi vô bổ, tôi lại đi theo vết xe đổ năm lớp 8. Bước sang lớp 11 và lớp 12 tôi đã chăm chỉ học hơn, kết quả thay đổi nhiều khi tôi đạt được những thành tích tốt trong những năm tháng còn lại.
Sau đó tôi cũng đậu vào trường đại học ở Hà Nội. Với nhiều người đó là một bước ngoặt, một cánh cửa mở toang để bước vào đời nhưng với tôi nó lại là kỷ niệm buồn, một lần nữa tôi lại dính game. Sinh viên năm đầu thời gian ngoài học còn lại không biết làm gì tôi đã tìm đến game cho đến tận năm thứ ba. Tôi vẫn là một con người sống nội tâm, ít nói, giàu tình cảm, chỉ có điều quá ham chơi, lao đầu vào những thú vui để rồi chểnh mảng việc học.
Video đang HOT
Tôi cũng đi làm thêm ở quán karaoke, nó như một xã hội mini thủ nhỏ, nơi chúng ta giao tiếp với nhiều tầng lớp trong xã hội. Tôi đã tự tay mua cho mình một cái laptop, một điện thoại thông minh từ những đồng tiền mình làm ra, rồi tiết kiệm một khoản tiền để trang trải cuộc sống sinh viên hàng ngày. Tôi đã xin nghỉ làm sau một năm theo đuổi công việc này để dành thời gian vào học. Tôi trưởng thành rất nhiều từ việc làm thêm nhưng có điều không thể hiểu rồi tại sao lại ham chơi game thế, luôn thức đêm cùng những cuộc chơi vô bổ. Ngược lại tôi không rượu bia, không lô đề, có lẽ tôi may mắn khi không dính vào mấy điều đó. Nhiều lần tôi hạ quyết tâm bỏ game nhưng không làm được. Tuy không phải nghiện nhưng thực sự giờ tôi rất lười học.
Với tôi game như một người bạn để rồi tôi giờ đây bị lạc lõng, không biết mình phải chọn theo con đường nào. Hạ quyết tâm bỏ game, lao đầu vào học để ra trường đúng thời hạn hay là tôi lấy hết dũng cảm thú nhận với bố mẹ và xin lỗi? Các bạn, đặc biệt những người từng trải có thể cho tôi một lời khuyên bổ ích, hướng đi vào lúc này không?
Theo VNE
Nếu không tin anh, em sẽ không tin được ai trên đời này đâu
Anh đã kéo em lại gần rồi bất chợt anh đẩy em ra xa, xô em ra xa. Làm em không thể với không thể níu và không thể kéo. Em hụt hẫng đứng ở đây mà tưởng chừng một mình một thế giới, lạc lõng vô định.
Ảnh minh họa
"Nếu không tin anh, em sẽ không tin được ai trên đời này đâu". Câu nói ấy làm em đau em tổn thương.
Chiều nay trên con đường về, anh gọi em bất giác vô hồn, thoáng qua trong đầu: anh gọi lý do là gì? rồi nhấc máy tiếng anh bên kia: hôm qua em gọi anh à? Nhói lòng em trả lời: không, em không gọi. Rồi vội vàng em tắt máy, chỉ sợ mình lại yếu đuối giọng lại run run.
Từ hôm em biết lý do vì sao anh lạnh nhạt và vô hồn với những gì em làm. Em quyết định xoá tên anh trong danh bạ. Em làm vậy chỉ vì sợ mình phút yếu lòng, không tự chủ em lại nhấc máy nhắn tin hay gọi điện cho anh. Mà nhắn tin gọi điện để làm gì nữa chứ, có lẽ nó chỉ chứng minh em mềm yếu, em đang quỵ lụỵ hay níu kéo anh, níu kéo người không yêu em không cần em. Vì trước đó em đã làm việc đó thật ngu ngốc. Cứ gọi cứ nhắn tin cho dù anh đã vô hồn.
Nghe giọng anh lòng em buồn buồn vô tận. Em đã là kẻ qua đường thì xin anh hãy qua đường, em đã là kẻ thế chỗ khi vắng chủ nhân thì xin anh hãy trả em về vị trí cũ của em và trả vị trí ấy về cho chủ nhân của nó. Anh hãy đừng gọi điện và đừng nhắn tin vô hồn như vậy. Mỗi lần như vậy là tim em đau, đau trong từng nhịp thở. Vì làm sao em có thể yên bình như không khi anh ở đó và đôi lúc lại chạm tới vết thương trong trái tim em. Anh chạm làm em đau. Em thêm yếu đuối thêm khổ sở.
Dù cho lòng có mong đợi rất mong đợi một tin nhắn một cuộc gọi từ anh nhưng không phải những tin nhắn và giọng nói vô hồn bên kia điện thoại vậy. Cái giọng nói, tin nhắn làm em vui em cười là em hạnh phúc chứ không phải làm em đau em khóc âm thầm như thế này. Anh đã đi thì hãy đi đừng ngoảnh lại và thương hại. Em đến sau nên em chấp nhận ra đi trong im lặng. Dù cho anh chẳng thể thẳng thắn nói với em rằng tình cảm đó anh đã ngộ nhận. Thực sự thì trái tim em đang rất đau.
Hôm qua chủ nhật mẹ nghĩ ngày cuối tuần nên hỏi em về anh. Em lặng thinh rồi lảng tránh chuyện khác. Không phải ngẫu nhiên mẹ lại quan tâm anh như vậy. Bởi anh là người yêu thực đầu tiên em đưa về nhà dùng cơm. Em chỉ có thể lảng tránh như vậy, rồi thời gian lâu dần mẹ sẽ tự hiểu vì sao anh không xuất hiện nữa.
Sáng nay đi làm, đứa em làm cùng công ty hỏi hôm qua chủ nhật chị có đi chơi với người yêu không? Lòng chột dạ đau, gượng cười như không nói: anh ấy bận lắm!
Làm gì còn khái niệm người yêu nữa nhưng em không muốn ai biết rằng thực tế em cô đơn và thực tế em đang rất buồn. Không ai biết cả. Em nhớ anh đó là điều làm em khổ sở. Em cũng không thể nói cho ai biết rằng em thất bại trong tình yêu, em là người đến sau và phải ra đi khi người trước quay về. Cầm lòng mà tủi phận mà âm thầm khóc lúc đêm khuya đâu ai biết. Bóng tối đó có một cô gái đêm nào hai mắt cũng ướt và buồn.
Em thấy rất khó chịu, lòng vô định trống trải và hụt hẫng. Anh đến và đi như thể chỉ để cho em có nỗi buồn nước mắt và tổn thương. Biết mình tổn thương mà chỉ câm lặng. Trong giấc ngủ miên man mỗi đêm vì quá mệt anh lại ở đâu đó và em lại thấy tiếng nói. Tỉnh giấc em chợt nhận ra em đang mơ. Em không sợ bình minh, em chỉ sợ lúc tỉnh giấc mà thôi. Vì những lời anh nói tỉnh giấc nó lại quẩn quanh đầu em.
Những ngày tháng qua với em sao mà đáng sợ quá. Nỗi buồn và nước mắt. Trái tim vụn vỡ. Mỗi lúc thế này em chỉ muốn khóc thật to thật to một lần rồi sẽ không bao giờ buồn không bao giờ khóc nữa vì tâm trí đã quá mệt, lòng đã quá đau và trái đã quá khổ...
Em mệt lắm rất mệt... chỉ thêm một cơn gió lạ nữa thôi chắc em ngã chẳng thể đứng dậy nổi. Anh đã kéo em lại gần rồi bất chợt anh đẩy em ra xa, xô em ra xa. Làm em không thể với không thể níu và không thể kéo. Em hụt hẫng đứng ở đây mà tưởng chừng một mình một thế giới, lạc lõng vô định. Em chỉ muốn được nghỉ ngơi muốn được em của ngày xưa, ngày anh chưa đến. Vì lúc này trong em mọi thứ là mảnh vỡ, cứa vào tim.
Em viết ra đây chỉ có làm việc này thì em mới ngủ được. Trải lòng mình với đêm và âm thầm khóc. Anh sẽ chẳng bao giờ biết em đã phải im lặng trong khổ sở. Bởi em biết nếu yêu em anh đã không làm vậy và em cũng không phải như thế này? Đến sau em phải tự lau nước mắt...
...Những dòng tâm sự... anh chẳng thể biết.
Theo blogtamsu
Nước mắt người phụ nữ trót theo chồng xuất ngoại 6 năm qua, tôi bỏ lại tiền đồ của mình ở Việt Nam để theo anh sang Đức. Khi tôi mới sang, tôi đã có tất cả. Và bây giờ khi tôi mất tất cả, anh lại đuổi tôi về. Một bi kịch mà có đến nằm mơ tôi cũng không hình dung ra được. Cách đây 6 năm tôi tình cờ gặp...