Lá thư người vợ mù chữ gửi nhân tình của chồng – Ai đọc cũng khóc
Lá thư nguệch ngoạc những vết tẩy xóa, sai chính tả tùm lum, nhưng sau khi đọc xong, cô gái kia lại khóc. Ngày hôm sau, cô dọn khỏi căn nhà quen thuộc.
Nếu ai từng biết chị đều phải thốt lên rằng: “ Sao bao nhiêu điều bất hạnh, khốn khổ lại đổ lên đầu một người phụ nữ xinh đẹp đến vậy?”. Bởi quả thực, dù sinh ra trong nghèo khó, cơm không đủ mà ăn, lớn lên trong sự ghẻ lạnh, đ.ánh đ.ập của bố dượng nhưng chị vẫn xinh đẹp. Điểm yếu duy nhất của chị là không được ăn học. Mẹ tái hôn, chị đi theo mẹ và bố dượng đến vùng kinh tế mới, ngày ngày mài đũng quần ở ngoài vườn cà phê. Tối nào về cũng bị bố dượng đ.ánh vì ông say xỉn. Cuộc sống cực khổ chẳng khác gì con sen.
Sau lần ông bố dượng giở thói s.àm s.ỡ, chị sợ quá bèn trốn nhà đi. Lang thang dưới thành phố gần 1 tuần, chị phải tìm nhọ nồi, đất cát trét lên người cho bẩn để người khác không chú ý. Cũng may là đợt đó, chị đi xin ăn ở quán phở, bà chủ quán thấy chị lang thang bèn ngỏ ý hỏi chị xem có muốn rửa bát thuê không. Thế là từ đó, chị rửa bát thuê cho quán phở đó.
Sau này có người móc nối, chị lại đi buôn phế liệu. Nghề này vất vả một tí nhưng thu nhập cũng khá hơn đi rửa bát thuê.
Rồi tình yêu cũng đến với chị, anh làm công nhân cơ khí ở gần khu trọ của chị. Mấy lần đi về chạm mặt nhau, chị chỉ cười cười. Vậy mà sang lần thứ 10, anh đứng lại chần chừ rồi cũng cất được câu đầu tiên: “Thảo cho tôi sang phòng chơi nhé?”.
Chị là người phụ nữ có cuộc đời chìm nổi (Ảnh minh họa)
Thì ra anh đã tìm hiểu kỹ tên t.uổi của chị. Anh bảo chị là cô gái đẹp nhất khu trọ đó. Yêu nhau được 6 tháng thì chị nhận lời lấy anh. Cuộc sống cực khổ nhưng hai vợ chồng rất yêu thương nhau.
Chị nghĩ rằng, cuối cùng ông trời cũng đã thương chị, t.uổi thơ chị bất hạnh đủ đường, bố mất sớm, chịu sự h.ành h.ạ của bố dượng bao nhiêu năm và giờ đây chị đã có được anh, người đàn ông luôn rộng lượng, thương yêu và che chở cho chị.
Cuộc sống của chị cứ thế trôi đi được 6 năm, anh từ chỗ làm công nhân giờ đã được đề bạt làm trưởng phòng, nhưng chị thì vẫn trung thành với nghề buôn bán phế liệu. Con chị cũng đã vào lớp 1. Những tưởng chị sẽ được hạnh phúc. Nào ngờ.
Anh cặp bồ và có ý định ly hôn. Chị ngày nào cũng khuyên nhủ chồng nhưng tiếng nói của chị như muối bỏ bể, anh gạt đi, trừng mắt bảo chị: “Cô một chữ bẻ đôi không biết còn lên giọng dạy ai cơ chứ?”.
Anh gạt đi, trừng mắt bảo chị: “Cô một chữ bẻ đôi không biết còn lên giọng dạy ai cơ chứ?”. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Chị đau đớn lắm, anh và con là tất cả của chị, cả đời này chị không có thứ gì quý giá hơn thế nữa. Khuyên nhủ anh không được, chị quay sang tiếp cận cô bồ, khuyên nhủ cô ta rời xa chồng chị, để anh trở về với vợ con. Nhưng cô gái ấy không chịu gặp.
Chị nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng chị quyết định học chữ để viết thư cho cô gái kia. Sau 6 tháng kiên trì, chị đã có thể viết được. Nhưng khoảng thời gian đó thì chồng chị cũng đã dọn đến ở hẳn với bồ. Người ta mắng mỏ chị, bảo chị bỏ luôn cái thằng chồng mất dạy ấy đi, tiếc làm gì, nhưng chị vẫn kiên quyết giữ anh.
Đêm hôm đó, khi con đã ngủ, chị ngồi chong đèn viết mải miết. Sau 5 tiếng ngồi hì hục trên bàn, chị đã viết xong lá thư. Ngày hôm sau, chị chạy đến nhà cô gái kia, đưa tận tay cho cô gái ấy rồi chạy về nhà.
Cô bồ của chồng chị là một cô gái được ăn học đàng hoàng, nhưng chẳng hiểusao lại rơi vào lưới tình của đàn ông có vợ. Cô cầm lá thư vào nhà rồi mở ra:
Chị tận tay đưa lá thư đó cho nhân tình của chồng (Ảnh minh họa)
“Em!
Chị phải mất 6 tháng mới viết được bức thư này cho em. Chị học từng chử (chữ), chị bị mù chử (chữ) từ nhỏ cho đến giờ. Chị không được ăn học tử tế, mọi thứ đến với chị đều không dễ dàn (dàng). Cảm giát (giác) rằng họ chỉ cần đi bộ là có thể với tới hạnh phúc nhưng chị thì phải chạy thục mạn (mạng).
Chị từng nghỉ (nghĩ) rằng mình không được quyền hạnh phúc cho đến khi chị có được anh ấy và con trai. Nhưng rồi thứ hạnh phúc nhỏ nhoi ấy cũng đang tuộc (tuột) khỏi tay chị. Chị đang tự hỏi vì sao? Tại chị lam lũ, mù chữ ư? Anh ấy từng bảo vì chị bát (bất) hạnh nên mới cần anh ấy ở bên, và chị tin là như thế. Chị từng t.ự t.ử vì nghĩ đời chị quá khổ, nhưng anh đã nắm tay chị, vực chị dây (dậy). Vì thế, anh ấy đối với chị vừa là chồng vừa là ân nhân, vừa là cha…
Lá thư đẫm nước mắt của người vọ mù chữ làm nhân tình của chồng bật khóc (Ảnh minh họa)
Chị sẽ không cầu xin em trả chồng cho chị nếu chị không biết rằng mình sẽ có thể c.hết bất cứ khi nào. Chị được chẩn đoán bị ung thư phổi, điều này chồng chị không biết. Có lẽ do thời gian dài đi thu mua pế (phế) liệu, phải đến những nơi bẩn thỉu. Chị đã từng trải qua một t.uổi thơ không có cha, cực khổ trăm bề, chị không muốn con chị lại phải sống cảnh như chị. Xin em, hãy để anh ấy về với gia đìn (đình). Chị không phải muốn giữ anh ấy cho chị, nhưng con chị cần bố. Xin em…”.
Lá thư nguệch ngoạc những vết tẩy xóa, sai chính tả tùm lum, nhưng sau khi đọc xong, cô gái kia lại khóc. Ngày hôm sau, cô dọn khỏi căn nhà quen thuộc. Anh đến tìm nhân tình nhưng không thấy đành thất thểu quay về với vợ, nhưng có một điều anh sẽ không thể nào biết được đó là lá thư của người vợ mù chữ và căn bệnh chị đang mang trong người.
Theo Một Thế Giới
Cầm lá thư nhuốm m.áu của người yêu trên tay tôi bật khóc khi biết mình đã ….
Mỗi lần nhìn ảnh của Linh với lá thư nhuốm m.áu này, tim Đức lại đau quặn thắt từng cơn. Có lẽ lúc anh biết mình nên làm gì thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
- Cô đi đi, đi ngay đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa.
- Cho em một cơ hội giải thích được không?
- Tất cả mọi chuyện đã rõ, cần gì phải giải thích nữa. Tôi mệt mỏi và không muốn nhìn thấy cô nữa rồi. Xin cô đấy, cô hãy bước ra khỏi cuộc đời tôi được không?
Linh cứ thế chạy đi trong đêm mưa gió bão bùng. Là Đức đuổi cô đi, anh không cần cô nữa, cũng không cho cô một cơ hội giải thích về cái thai này. Là cô sai hay cái thai xuất hiện không đúng thời điểm? Chạy thục thân thục mạng về nhà, Linh ngồi khóc nức nở suốt cả đêm. Đến gần sáng cô lần mò ra bàn làm việc xé một tờ giấy viết cho Đức vài dòng nói cho anh hiểu. Dù chưa chắc Đức đã đọc bức thư này.
Sáng hôm ấy, Linh ngồi make up thật kỹ và chọn bộ trang phục mà lần đầu tiên cô gặp Đức. Đứng trước gương Linh cười như khóc, cô không biết mình đang làm cái gì nữa. Cô chỉ muốn buổi sáng nay cô gặp Đức thật xinh đẹp, để trao cho anh tâm thư này. Hy vọng Đức sẽ hiểu và tha thứ cho cô, biết đâu vì tình yêu Đức sẽ suy nghĩ lại.
Chuyện đêm qua như cơn ác mộng đến với cả hai, Đức thức hút thuốc cả đêm. Sáng nay chuẩn bị đi làm nhìn anh phờ phạc như người ốm. Có lẽ chuyện tối qua Linh nói với Đức là một cú sốc rất lớn, anh chưa bao ngờ rằng chuyện này sẽ xảy ra với tình yêu của mình. Đang khóa cổng đi làm, lên xe đi làm thì điện thoại của Đức reo liên hồi. Giở điện thoại ra, Đức thấy số lạ anh ngần ngừ một lát rồi quyết định bấm nút trả lời.
- Alo, ai ở đầu dây bên kia vậy ạ?
- Anh có phải là người yêu chị Hoàng Thu Linh không?
- Vâng. À không, chúng tôi chia tay rồi. Anh gọi có việc gì vậy?
- Tôi không biết anh có quan hệ thế nào với cô gái này, nhưng cô ấy đang bị tai nạn ở đường X. Anh đến ngay đưa cô ấy đi viện nhé.
- Anh bảo sao cơ? Linh...tai nạn...
- Ừ. Cô ấy bất tỉnh rồi, anh đến nhanh lên.
Không suy nghĩ, đắn đo gì Đức phóng xe như bay đến đoạn đường đấy cách nhà anh có 500m. Vừa đến nơi, thì xe cấp cứu kịp đến. Đức lao vội vào trong đám đông đang chuẩn bị đưa Linh đi viện. Nhìn thấy bạn gái mình mẩy đầy m.áu mê, Đức gào tên cô như khóc. Anh vội vàng bế cô lên xe. Ngồi trên xe cấp cứu, được bác sĩ sơ cứu Linh mơ màng tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thấy Đức bên cạnh cô nở một nụ cười gượng gạo, rồi cố dùng hết sức lực của mình nói với bạn trai.
- Em...xin...lỗi...Hãy...tha..thứ cho...em nhé.
- Em không có lỗi gì cả. Là anh sai, em không sao đâu. Cố lên em, sắp đến bệnh viện rồi.
- Em...biết mình...như thế nào mà. Tất cả...những gì...em...muốn...nói em đã...viết hết...trong...đây...rồi. Anh...đọc đi, và...đừng...giận em nhé. - Linh mỉm cười, tay cố đưa cho Đức bức thư cô cầm trong tay từ lúc trước khi tay nạn.
Đỡ tay Linh lên và nhận bức thư nhuốm đầy m.áu của người yêu trong đó, Đức khóc nấc lên.
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi em. Anh muốn nghe em vui cười nói với anh cơ. Em sẽ không sao đâu. Anh không giận em mọi chuyện hôm qua nữa, anh chỉ cần em khỏe mạnh thôi.
- Có...lẽ...em...không được...nhìn thấy...anh nữa rồi. Mẹ...con em...phải đi đây....Tạm...biệt...
Chưa nói dứt câu Linh đã trút hơi thở cuối cùng bên cạnh Đức. Trước khi mất dù đau đớn về thể xác nhưng cô vẫn nở một nụ cười tươi như ngày mới gặp nhau với Đức. Có lẽ với Linh hạnh phúc đến cuối đời là được ở bên Đức, nhìn anh vẫn luôn yêu thương, thổn thức vì cô.
Sau ngày tang lễ Linh, Đức như một kẻ mất hồn.Anh không thiết tha ăn uống gì cả. Lúc nào Đức cũng làm bạn với rượu và t.huốc l.á. Bỗng Đức chợt nhớ ra lá thư Linh đưa trước lúc lâm chung. Giở ra đọc, những giọt nước mắt của anh tuôn rơi hòa cùng với những vết mực, m.áu loang lổ trên tờ giấy.
" Anh à. Mình yêu nhau hơn năm rồi, hơn năm ấy em rất hạnh phúc khi được sánh đôi bên anh.Cảm ơn những yêu thương anh đã trao em suốt thời gian qua. Còn chuyện tối qua, khi em nói mình đã lỡ có thai trong thời gian anh đi công tác mấy tháng. Anh đã nổi giận và khăng khăng khẳng định nó không phải là con anh. Nhưng anh à, em không phải là loại con gái phản bội. Nên chuyện em quan hệ với người khác là không thể. Anh còn nhớ cái đêm cuối cùng trước anh đi công tác không? Lần đó, em đã cố tình không uống thuốc tránh thai. Em muốn được một lần thoải mái và được sinh cho anh một đứa con. Cuối cùng điều ấy cũng đến, nhưng anh lại không chấp nhận và hoài nghi nó. Thôi thì, em chỉ biết nói và khẳng định với anh rằng cái thai này là của anh. Còn anh thừa nhận hay không thì tùy. Em sẽ sinh và nuôi nó một mình không sao. Em viết bức thư này chỉ mong anh hiểu và tha thứ cho chuyện em làm. Còn nếu anh không tha thứ và chấp được thì em sẽ làm theo lời anh. Mình sẽ chia tay và em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh. Lần sau cuối em vẫn mong anh tha thứ và chấp nhận mẹ con em được không?"
Đức khóc trong đau đớn, và tự dằn vặt bản thân mình. Chỉ vì anh luôn hoài nghi cái thai trong bụng Linh mà dẫn đến cơ sự này. Tất cả là tại anh, nếu như anh không đuổi Linh đi trong đêm mưa bão ấy, không nói những lời thậm tệ thì đâu đến mức cô ấy phải viết bức thư này và đến tìm anh.
Cầm bức thư nhuốm m.áu của Linh trên tay, Đức giận run người vì những hành động ngu xuẩn của mình đã gián tiếp để mẹ con Linh phải lâm vào cảnh này. Tất cả là tại anh, vì một phút bồng bột thiếu suy nghĩ anh đã g.iết c.hết mẹ con cô ấy. Bây giờ Đức chỉ ước mình có thể làm gì đó để chuộc lại lỗi lầm với mẹ con Linh. Mỗi lần nhìn di ảnh của Linh, với lá thư nhuốm m.áu này tim Đức lại đau quặn thắt từng cơn.
Theo mot the gioi
Sốc nặng khi tìm được lá thư vò nát kẹp trong quyển sách cũ đã bỏ đi của chồng Linh giở quyển sách đó ra và bất ngờ có lá thư nhàu nát rơi xuống. Đọc được một đoạn mà Linh sốc vô cùng với những gì viết trong đó. Được ngày cuối tuần ở nhà Linh thấy nhà cửa bừa bộn quá, cô vội đi lấy đồ và bắt đầu tổng vệ sinh cả nhà. Được hôm cuối tuần có khác,...