Lá thư người vợ mù chữ gửi nhân tình của chồng Ai đọc cũng khóc
Lá thư nguệch ngoạc những vết tẩy xóa, sai chính tả tùm lum, nhưng sau khi đọc xong, cô gái kia lại khóc. Ngày hôm sau, cô dọn khỏi căn nhà quen thuộc.
Nếu ai từng biết chị đều phải thốt lên rằng: “ Sao bao nhiêu điều bất hạnh, khốn khổ lại đổ lên đầu một người phụ nữ xinh đẹp đến vậy?”. Bởi quả thực, dù sinh ra trong nghèo khó, cơm không đủ mà ăn, lớn lên trong sự ghẻ lạnh, đánh đập của bố dượng nhưng chị vẫn xinh đẹp. Điểm yếu duy nhất của chị là không được ăn học. Mẹ tái hôn, chị đi theo mẹ và bố dượng đến vùng kinh tế mới, ngày ngày mài đũng quần ở ngoài vườn cà phê. Tối nào về cũng bị bố dượng đánh vì ông say xỉn. Cuộc sống cực khổ chẳng khác gì con sen.
Sau lần ông bố dượng giở thói sàm sỡ, chị sợ quá bèn trốn nhà đi. Lang thang dưới thành phố gần 1 tuần, chị phải tìm nhọ nồi, đất cát trét lên người cho bẩn để người khác không chú ý. Cũng may là đợt đó, chị đi xin ăn ở quán phở, bà chủ quán thấy chị lang thang bèn ngỏ ý hỏi chị xem có muốn rửa bát thuê không. Thế là từ đó, chị rửa bát thuê cho quán phở đó.
Sau này có người móc nối, chị lại đi buôn phế liệu. Nghề này vất vả một tí nhưng thu nhập cũng khá hơn đi rửa bát thuê.
Rồi tình yêu cũng đến với chị, anh làm công nhân cơ khí ở gần khu trọ của chị. Mấy lần đi về chạm mặt nhau, chị chỉ cười cười. Vậy mà sang lần thứ 10, anh đứng lại chần chừ rồi cũng cất được câu đầu tiên: “Thảo cho tôi sang phòng chơi nhé?”.
Chị là người phụ nữ có cuộc đời chìm nổi (Ảnh minh họa)
Thì ra anh đã tìm hiểu kỹ tên tuổi của chị. Anh bảo chị là cô gái đẹp nhất khu trọ đó. Yêu nhau được 6 tháng thì chị nhận lời lấy anh. Cuộc sống cực khổ nhưng hai vợ chồng rất yêu thương nhau.
Chị nghĩ rằng, cuối cùng ông trời cũng đã thương chị, tuổi thơ chị bất hạnh đủ đường, bố mất sớm, chịu sự hành hạ của bố dượng bao nhiêu năm và giờ đây chị đã có được anh, người đàn ông luôn rộng lượng, thương yêu và che chở cho chị.
Cuộc sống của chị cứ thế trôi đi được 6 năm, anh từ chỗ làm công nhân giờ đã được đề bạt làm trưởng phòng, nhưng chị thì vẫn trung thành với nghề buôn bán phế liệu. Con chị cũng đã vào lớp 1. Những tưởng chị sẽ được hạnh phúc. Nào ngờ.
Anh cặp bồ và có ý định ly hôn. Chị ngày nào cũng khuyên nhủ chồng nhưng tiếng nói của chị như muối bỏ bể, anh gạt đi, trừng mắt bảo chị: “Cô một chữ bẻ đôi không biết còn lên giọng dạy ai cơ chứ?”.
Anh gạt đi, trừng mắt bảo chị: “Cô một chữ bẻ đôi không biết còn lên giọng dạy ai cơ chứ?”. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Chị đau đớn lắm, anh và con là tất cả của chị, cả đời này chị không có thứ gì quý giá hơn thế nữa. Khuyên nhủ anh không được, chị quay sang tiếp cận cô bồ, khuyên nhủ cô ta rời xa chồng chị, để anh trở về với vợ con. Nhưng cô gái ấy không chịu gặp.
Chị nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng chị quyết định học chữ để viết thư cho cô gái kia. Sau 6 tháng kiên trì, chị đã có thể viết được. Nhưng khoảng thời gian đó thì chồng chị cũng đã dọn đến ở hẳn với bồ. Người ta mắng mỏ chị, bảo chị bỏ luôn cái thằng chồng mất dạy ấy đi, tiếc làm gì, nhưng chị vẫn kiên quyết giữ anh.
Đêm hôm đó, khi con đã ngủ, chị ngồi chong đèn viết mải miết. Sau 5 tiếng ngồi hì hục trên bàn, chị đã viết xong lá thư. Ngày hôm sau, chị chạy đến nhà cô gái kia, đưa tận tay cho cô gái ấy rồi chạy về nhà.
Cô bồ của chồng chị là một cô gái được ăn học đàng hoàng, nhưng chẳng hiểusao lại rơi vào lưới tình của đàn ông có vợ. Cô cầm lá thư vào nhà rồi mở ra:
Chị tận tay đưa lá thư đó cho nhân tình của chồng (Ảnh minh họa)
“Em!
Chị phải mất 6 tháng mới viết được bức thư này cho em. Chị học từng chử (chữ), chị bị mù chử (chữ) từ nhỏ cho đến giờ. Chị không được ăn học tử tế, mọi thứ đến với chị đều không dễ dàn (dàng). Cảm giát (giác) rằng họ chỉ cần đi bộ là có thể với tới hạnh phúc nhưng chị thì phải chạy thục mạn (mạng).
Chị từng nghỉ (nghĩ) rằng mình không được quyền hạnh phúc cho đến khi chị có được anh ấy và con trai. Nhưng rồi thứ hạnh phúc nhỏ nhoi ấy cũng đang tuộc (tuột) khỏi tay chị. Chị đang tự hỏi vì sao? Tại chị lam lũ, mù chữ ư? Anh ấy từng bảo vì chị bát (bất) hạnh nên mới cần anh ấy ở bên, và chị tin là như thế. Chị từng tự tử vì nghĩ đời chị quá khổ, nhưng anh đã nắm tay chị, vực chị dây (dậy). Vì thế, anh ấy đối với chị vừa là chồng vừa là ân nhân, vừa là cha…
Lá thư đẫm nước mắt của người vọ mù chữ làm nhân tình của chồng bật khóc (Ảnh minh họa)
Chị sẽ không cầu xin em trả chồng cho chị nếu chị không biết rằng mình sẽ có thể chết bất cứ khi nào. Chị được chẩn đoán bị ung thư phổi, điều này chồng chị không biết. Có lẽ do thời gian dài đi thu mua pế (phế) liệu, phải đến những nơi bẩn thỉu. Chị đã từng trải qua một tuổi thơ không có cha, cực khổ trăm bề, chị không muốn con chị lại phải sống cảnh như chị. Xin em, hãy để anh ấy về với gia đìn (đình). Chị không phải muốn giữ anh ấy cho chị, nhưng con chị cần bố. Xin em…”.
Lá thư nguệch ngoạc những vết tẩy xóa, sai chính tả tùm lum, nhưng sau khi đọc xong, cô gái kia lại khóc. Ngày hôm sau, cô dọn khỏi căn nhà quen thuộc. Anh đến tìm nhân tình nhưng không thấy đành thất thểu quay về với vợ, nhưng có một điều anh sẽ không thể nào biết được đó là lá thư của người vợ mù chữ và căn bệnh chị đang mang trong người.
Theo Một Thế Giới
Lá thư vợ gửi cho nhân tình của chồng ai cũng nên đọc
Chị không thù hận em đã chen ngang cuộc sống của mình, hủy hoại gia đình mình, cướp đi hạnh phúc đủ đầy có cha có mẹ của con chị, nhưng chị lại thấy cảm ơn em.
Chào em!
Chị biết khi đọc những dòng này chắc chắn em sẽ cười mỉm mà cho rằng chị ngu ngốc. Chẳng có người vợ nào trên đời, chồng cặp bồ còn đi viết thư gửi cho tình địch. Nhưng chị lại làm vậy, vốn dĩ mỗi người có một cách nghĩ và cách xử lý khác nhau, đúng không em?
Đến bây giờ chị mới viết thư cho em là vì khi biết mọi chuyện, biết em và chồng chị có tình cảm, thậm chí còn ăn nằm với nhau chị rất sốc. Lúc đó, chị ôm con bỏ đi, anh bảo chị hèn, nhưng cách giải quyết của chị là như vậy, lúc nóng giận chắc chắn ai cũng sẽ đưa ra quyết định sai lầm, chị không muốn làm để rồi ân hận.
Có thể, em đã hiểu vì sao, dù biết chuyện chị vẫn không tìm đến em. Chị có bảo anh sắp xếp để hai chị em mình gặp nhau, nhưng chắc chắn anh không làm vậy, mà có làm thì cả hai cũng đã lên kế hoạch đối phó chị cả rồi... Nhưng chắc cả hai không hiểu rõ, chị không bao giờ chọn cách đánh ghen theo kiểu chợ búa, không túm tóc, cào cấu, xé quần xé áo mà chửi bới. Vì sao ư? Vì chị không muốn biến mình thành trò cười cho thiên hạ chỉ vì một người đàn ông phản bội mình.
Em có biết, chồng chị nói gì về em không: "Nó cao như người mẫu, tận 1m7 nhưng chưa tốt nghiệp cấp 2 vì gia đình nó nghèo. Nói thật, so ra với em thì nó rất xấu, em với nó là hai hình ảnh trái ngược nhau, cả ngoại hình lẫn tâm hồn. Nó thô tục, ăn uống thô thiển, lời nói và suy nghĩ không khôn khéo. Anh phải nói tới 2 3 lần nó mới hiểu ý anh nói. Nó cũng không biết nấu ăn. Tất cả đều thua kém em, duy chỉ có một điều nó biết làm còn em không, đó là luôn nói yêu thương anh. Nó cho anh cảm giác hạnh phúc, ở bên nó anh thấy vui lắm. Thật sự nó không thể làm vợ, nếu chọn làm vợ chắc cả thế giới này chửi anh ngu. Khi ở bên nó, anh tưởng tượng và mong ước đó là em. Anh còn dây dưa với nó là vì anh thấy tội nghiệp nó và nó là phần thiếu hụt của em bù đắp lại cho anh".
Chắc hẳn, chồng chị cũng nói nhiều về chị khi ở bên em? Nếu còn thiếu thì để chị kể thêm thời gian chị "được" làm vợ, được "sung sướng" như thế nào nhé.
Lá thư sâu sắc người vợ gửi nhân tình của chồng
Em ạ! Ngày anh chị quen nhau cũng rất khổ sở. Ngày đó, anh và chị đều công tác ở Pleiku, công việc không thuận lợi nên gặp rất nhiều khó khăn nhưng chị vẫn chấp nhận tất cả. Có khi cả hai chỉ còn mấy nghìn tiền lẻ trong túi, anh chị cũng cùng nhau chia sẻ một gói mì tôm để sống. Sau đó, anh ấy đã xin cưới chị. Anh ấy hứa với bố mẹ chị sẽ yêu thương trọn đời, không bao giờ để chị phải khổ, chị phải khóc.
Ngày 2/11/2011, cưới nhau 3 tháng, chị phát hiện anh ấy vẫn liên lạc với người yêu cũ. 1 tháng sau, bạn học cũ của chị vô tình chat Yahoo với anh ấy và rủ đi khách sạn, anh ấy đồng ý luôn. Chị hỏi thì anh ấy giải thích, do không biết, tưởng là đồng nghiệp tạo nick ảo trêu chọc vì họ thường đùa như vậy. Vì tình yêu với anh, chị lại tha thứ.
Khi chị mang thai, tâm lý phụ nữ thường sẽ bất ổn, nhưng anh lại không biết điều đó và thường nổi nóng với chị. Nhiều khi, anh bỏ mặc chị bụng mang dạ chửa ở nhà một mình rồi bỏ đi qua đêm. Chị vẫn chịu đựng vì đứa con trong bụng mình.
Rồi Tết năm 2012, chị mang thai hơn 6 tháng nhưng bị sinh non vào đúng mồng 5 Tết. Con chị sống được 3 ngày thì mất. Đau khổ tột cùng, nhưng anh ấy chỉ an ủi chị vài câu rồi bỏ đi chơi qua đêm. Sinh con người ta phải kiêng cữ, sức khỏe yếu, anh và chị chỉ ở với nhau, vậy mà anh bận chơi game suốt ngày. Chị nhờ làm giúp gì cũng bảo để tý anh làm rồi để đó, cuối cùng chị phải dậy giặt giũ, nấu nướng. Gọi anh đến ăn anh cũng bảo chờ anh chơi chút nữa, đến 10h đêm, chờ mãi anh cũng không ra ăn, chị đành dọn lại đồ ăn vào và nằm nghỉ. Khi đó, chị vừa sinh non được 2 ngày.
6 tháng sau, chị lại có bầu và năm 2013, chị sinh tiếp tục sinh con, khi đó, bé nhà chị mới được hơn 7 tháng tuổi. Xa nhà, hai vợ chồng tự xoay xở trong viện, khi mà những người khác có chồng bên cạnh chăm sóc thì anh lại chạy về nhà ngủ với lý do: "Bố và con đầu đều mất trong viện, anh không chịu được mùi bệnh viện".
Vậy là chị một mình tự chăm sóc mình, còn con nằm lồng kính không được vào thăm. Rồi con chị dần lớn. Đến nay, sau 4 năm chung sống, anh chị vẫn chưa có phòng riêng để ở. Cả nhà có hai phòng, một gian phòng lớn đặt hai cái nệm, em chồng ngủ nệm trên còn vợ chồng chị ngủ ở dưới. Từ ngày có con, anh chưa bao giờ đưa vợ con đi chơi đâu một ngày, đi đâu cũng không thoải mái. Anh cũng chưa bao giờ giúp chị trông con. Anh cũng chưa bao giờ chở con đi cùng như các ông bố khác, vậy nhưng, ngày tiêm chủng của con, anh có thể cùng cô đồng nghiệp ra quán cà phê tâm sự chuyện cô ấy buồn để động viên, an ủi.
Lúc trước, thỉnh thoảng anh có đưa mẹ con chị ra sân đá banh nhưng lâu nay anh ấy không cho con đi nữa vì đã có em đi cùng. Anh không bao giờ đưa mẹ con chị đi chơi được trọn vẹn một ngày, nhưng lúc mẹ con chị đau bệnh và lúc gia đình bên chị gặp chuyện anh ấy đã cùng em đi chơi nguyên ngày. Hôm đó, chị chờ mong anh gọi điện an ủi chị nhưng không thấy. Hôm sau, anh gọi điện nói với chị chuyện bố mẹ em là chuyện muôn thuở, em không làm được gì thì đừng để ý, không muốn nghe thì kêu họ đừng nói nữa.
Em ạ! Chị cũng mới hai mươi lăm tuổi thôi, chị cũng có ước muốn cho bản thân mình, nhưng vì yêu anh mà chị đã từ bỏ nó. Chị cũng muốn gặp gỡ bạn bè, chị cũng muốn đi chơi. Mỗi lần nhìn thấy váy áo, túi xách, mỹ phẩm, giày dép,... chị cũng muốn có nhưng rồi chỉ nhìn và mơ ước. Vì chị không muốn tiêu những đồng tiền vất vả chồng chị kiếm được vào thú vui riêng của bản thân.
Khi biết chuyện em với chồng chị ngoại tình, chị cũng sốc nhiều lắm nhưng hôm nay khi biết ra những điều này, chị rất bình tĩnh. Chị không thù hận em đã chen ngang cuộc sống của mình, hủy hoại gia đình mình, cướp đi hạnh phúc đủ đầy có cha có mẹ của con chị, nhưng chị lại thấy cảm ơn em.
Cảm ơn em đã giúp chị nhìn nhận rõ bản chất về người đàn ông mà chị từng thương yêu nhất. Chị đã sai khi dành quá nhiều tình cảm cho anh ấy mà không biết yêu thương bản thân mình. Chị muốn em suy nghĩ thật kỹ, 4 năm tuổi xuân của chị có thể em cũng sẽ đi qua nếu như thay thế vào vị trí của chị.
Thứ chị không có anh ấy đã tìm đến em nhưng thứ em không có, nếu muốn hạnh phúc thì phải nỗ lực nhiều. Khi em và anh ấy hạnh phúc là khi mẹ con chị đau khổ nhất, nhưng đổi lại, chị tìm được tương lai cho mình.
Anh ấy nói em kỷ niệm tình cảm của hai người bằng hình xăm lên cơ thể nhưng cái hình xăm đó có thể dễ dàng xóa đi, còn chị, vết sẹo anh ấy cứa vào tim mình đau đớn hơn nhiều và sẽ không bao giờ có thể xóa bỏ được.
Chị còn tương lai trước mắt đang chờ, sự tự do, ước mơ cuộc sống đang đợi chị. Nếu em thấy tình yêu của em đủ lớn khiến em có thể chấp nhận tất cả và cảm thấy hạnh phúc với nó thì hãy tiến lên và giữ lấy, thứ em làm mọi cách để có được cũng chỉ là một người đàn ông phản bội mà thôi.
Tái bút : Nếu muốn gặp chị thì liên lạc qua địa chỉ mail: hoangha22...@yahoo.com
Theo Người đưa tin
Cầm lá thư nhuốm máu của người yêu trên tay tôi bật khóc khi biết mình đã .... Mỗi lần nhìn ảnh của Linh với lá thư nhuốm máu này, tim Đức lại đau quặn thắt từng cơn. Có lẽ lúc anh biết mình nên làm gì thì mọi chuyện đã quá muộn rồi. - Cô đi đi, đi ngay đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa. - Cho em một cơ hội giải thích...