Lá thư cuối cùng của một “phi công trẻ” si tình
Em như quả bong bóng vậy, chị cầm sợi dây và khi nào đó lại rung mạnh sợi dây để quả bong bóng biết nó vẫn được quan tâm. Em không thể dứt mà bay đi được, nhưng cái gì cũng có giới hạn chị à.
Ảnh minh họa
Chị à, khi chị đọc những lời tâm sự này chắc lúc đó chị cũng có một cuộc sống riêng hạnh phúc rồi phải không. Thời gian 1 năm đủ để cho một mối quan hệ được gọi là thân không hả chị? Em không biết nữa. Nhưng bây giờ chị cũng ra trường rồi. Cuộc sống rồi cũng khác đời sinh viên nhiều và rồi khi nào đó chắc chị cũng nhớ được đã từng quen một người như em.
Em không biết sao sự hững hờ đó lại dành cho em, điều em muốn là có một ai đó để nói chuyện, chịu nghe những câu chuyện rỗng tuếch và nhạt nhẽo của em, hay chỉ là ngồi chử.i nhau với em thôi. Nhưng chị đã không làm vậy, em đã không hiểu.
Cuộc sống của chị khó khăn hơn em nhiều, chị phải vận động để tồn tại, em vẫn biết. Nhưng chẳng lẽ thời gian để nhắn một tin hay nghe một cuộc điện thoại của đứa em trai ít hơn chị 5 tuổ.i lại khó đến thế sao? Sao chị chẳng bao giờ “delay” kế hoạch của mình để nghe một ai đó tâm sự hay bỏ thời gian đi chơi với bạn bè hoặc với em? Sao em không thể có được chút thời gian của chị vậy. Em rất đau, nhưng biết làm sao được, em chỉ có thể giúp chị về tài chính thôi, em không đủ tinh tế nhưng đủ “dại gái” để sẵn sàng có mặt khi chị cần. Chỉ vậy thôi, vị trí của em là vậy, em chấp nhận hết.
Video đang HOT
Chị hỏi sao em lại thay đổi, sao nhỉ? Chị à, em như quả bong bóng vậy, chị cầm sợi dây và khi nào đó lại rung mạnh sợi dây để quả bong bóng biết nó vẫn được quan tâm. Em không thể dứt mà bay đi được. Nhưng cái gì cũng có giới hạn chị à. Em không muốn phải chịu đau khổ thêm nữa.Vì sao ư, vì chị vô tâm quá, làm sao chị hiểu được nỗi lòng của em.
Chắc chị cũng chẳng đọc đến đây đâu. Một thằng dở hơi như em đâu đáng để chị bận tâm phải không chị? Chị nhớ sinh nhật đầu tiên của chị, em tặng chị cái gì không? Một cái đĩa ngốc nghếch quá phải không chị? Thực ra em đã cố công làm một cái nữa nhưng vì không kịp nên em đã phải mua 1 món quà khác. Để mua được chiếc trâm cài tóc đấy, em đã phải nhịn cơm mất 3 ngày để dành tiề.n mua tặng chị. Nhưng chị làm sao mà biết được điều này phải không?
Chị còn nhớ chị bật cười khi em nói em yêu chị không? Nhưng em lại hoàn toàn nghiêm túc và không đùa đâu chị à. Em biết em không xứng với chị, em biết chị có mộng tưởng về tương lai như thế nào, nhưng ít ra trong tương lai đó không có em. Em chẳng là cái gì với chị trên đời này cả sao. Em cũng chẳng mong nhiều, chỉ mong có 1 người để yêu, để quan tâm thôi sao cũng khó.
Em biết, cái em có không phải là cái chị cần. Em biết em yêu chị thật rồi. Nhưng em tin mình có thể lo cho gia đình của em, sẽ không để người con gái đó phải thất vọng về em. Nhưng giờ thì…
Em không muốn dính vô ai nữa, em sẽ đi theo con đường mà em mong muốn, sẽ dứt bỏ tình cảm với cái thế giới này. Và trên con đường mà em và chị chọn, sẽ chẳng có ai bước trên dấu của ai. Chị đã từng yêu, vậy chị cũng biết nỗi đau là như thế nào. Em xin chị, đừng kể về ai đó trước mặt em. Đừng đi với em như là sự bố thí thời gian, em cũng không muốn nghe câu chuyện của chị, cũng muốn cười với chị, được nắm tay chị hay chỉ im lặng bên chị thôi, nhưng sao cứ phải là sự gượng ép vậy chị. Sao không có một lúc nào đó chị nghĩ về em như một người bạn, những dòng tin nhắn hỏi thăm chân tình chứ không phải những tin nhắn mượn tiề.n hay biết em còn sống hay đã chế.t.
Đừng nghĩ mình là thánh nhân chị à. Trải qua bao nhiêu chuyện, em biết được rằng, khi một người không muốn dành thời gian cho ta thì ta đừng làm phiền người đó, em đã làm phiền chị quá rồi, em xin lỗi. Chúc chị thành công và hạnh phúc. Hi vọng em không phải gặp lại chị, không phải em ghét chị đâu, chỉ vì em không muốn đau thêm lần nữa chị à. Tình yêu mang đến hạnh phúc, nhưng nếu không phải hạnh phúc thì sao?
Theo Afamily
Tôi va.n xi.n chồng những 'phút giây hạnh phúc'
Tôi va.n nà.i anh, van anh ngủ cùng tôi, cho tôi giây phút hạnh phúc nhưng nhất định anh không làm. Anh đã coi tôi là người ngoài, giờ ăn không nói, ngủ không chung giường. Tôi năn nỉ, va.n xi.n anh, anh cũng mặc kệ, bỏ ngoài tai tất cả những gì chỉ cần là lời tôi nói.
Nước mắt tôi chảy dài khi nghĩ đến những ngày tháng vợ chồng trong tương lai. Tôi đã tưởng anh yêu tôi hết lòng, hết dạ. Thì ra, anh chỉ coi tôi là người đàn bà mà anh sở hữu, không hơn không kém.
Ngày cưới tôi, nhìn nụ cười rạng rỡ của anh, tôi tin, đó là tình yêu thực sự. Tôi nghĩ, chắc chắn mình sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc như ý. Nhưng thật chẳng ngờ, mọi chuyện đã thay đổi chóng mặt. Ngày đó, anh lấy tôi nhưng không phải thực sự anh yêu thương tôi hết lòng. Anh vẫn tơ tưởng tới người con gái khác, đó là người tình cũ của anh. Vì hận cô ấy, anh đem lòng yêu tôi và cưới. Thế mà anh đóng đạt vai, đóng như thật chuyện chúng tôi trở thành vợ chồng hạnh phúc.
Phát hiện ra anh còn hay nhắn tin tình cảm với người cũ, tôi bốc hỏa. Tôi làm um mọi chuyện lên, nói anh ngoạ.i tìn.h này kia. Cả nhà anh biết chuyện nói anh không ra gì. Ai cũng nghĩ anh phản bội tôi vì đúng là, anh có cô bạn gái cũ tên như vậy, cũng làm ở chỗ đó, theo như tôi biết và gia đình anh biết. Nghe tới tên cô ta, họ đoán là tôi biết chuyện, họ cũng nghĩ &'không có lửa làm sao có khói' nên anh là đối tượng tình nghi. Chúng tôi trở thành hai người bằng mặt không bằng lòng.
Anh hận tôi, cau có khó chịu vì tôi nói chuyện của anh với cả nhà. Anh khăng khăng không ngọai tình, chỉ là nhắn tin tình cảm khi cô ấy kêu than với anh về gia đình mình. Chứ anh chưa từng làm chuyện gì với cô ấy từ khi anh cưới tôi. Anh thừa nhận là mình còn yêu người con gái đó, nhưng họ cũng có gia đình rồi. Còn anh thì đang cố gắng vun vén tình cảm với tôi. Nhưng tôi đã bị anh chơi cho một vố, giờ cả làng biết anh ngoạ.i tìn.h này kia. Trong mắt họ, anh là một gã đàn ông vô liêm sỉ, không ra gì. Anh hận tôi vì tôi đã bêu xấu anh, đặt điều cho anh.
Thú thực là, tôi chưa từng thấy anh ngoạ.i tìn.h, chỉ là tôi đọc được tin nhắn mùi mẫn của anh. Điều đó cũng không thể khẳng định anh ngoạ.i tìn.h. Nhưng má.u ghen tuông nổi lên trong người tôi, tôi bực bội đã nói anh như vậy. Kể ra chỉ là nhắn tin tình tứ, tôi nghĩ, anh cũng không nên làm như vậy khi anh đã có vợ rồi. Nhất là, đó là người con gái anh yêu thương tha thiết.
Bây giờ, tôi nói với anh rằng, đó là sai lầm của tôi, hi vọng anh hiểu và thông cảm cho tôi. Phụ nữ ghen tuông là vậy. Nhưng anh đã lạnh lòng với tôi, anh nhất định không tha thứ. Từ hôm đó, anh coi tôi như người dưng nước lã. Anh ra ngoài nằm, không nằm chung giường với tôi. Anh ghét bỏ tôi, coi tôi không ra gì. Tôi nói gì anh cũng phớt lờ như tôi không tồn tại. Nhưng anh không đề cập chuyện l.y hô.n, có lẽ vì chúng tôi mới cưới.
Tôi mệt mỏi vì cuộc sống vợ chồng như vậy. Không chung giường, cả bữa ăn không nói câu nào. Anh coi tôi không ra gì. Tôi cô đơn vô cùng, và thấy mình đã quá đáng. Tôi va.n nà.i anh, van anh ngủ cùng tôi, cho tôi giây phút hạnh phúc nhưng nhất định anh không làm. Anh đã coi tôi là người ngoài, giờ ăn không nói, ngủ không chung giường. Tôi năn nỉ, va.n xi.n anh, anh cũng mặc kệ, bỏ ngoài tai tất cả những gì chỉ cần là lời tôi nói.
Anh hận tôi như vậy, tôi phải làm sao? Tôi chán lắm rồi, sống thế này thì thà không sống còn hơn! Liệu tôi sai hay là anh sai.
Theo VNE
Gửi anh- chàng bộ đội sắp 'đeo gông' cho em Bạn bè của vợ hay cười mà trêu vợ rằng "Giờ phải phong danh hiệu bà vợ anh hùng cho những người lấy bộ đội", có lẽ thế thật, bởi làm vợ bộ đội, nhất là bộ đội đóng quân xa nhà thì chịu nhiều thiệt thòi lắm. Vợ cũng bắt đầu thấy mình "thiệt thòi" rồi chồng à. Nhưng vợ chấp nhận,...