Lá thư của riêng em
Cuộc đời thật tẻ nhạt… Cũng phải thôi khi tâm trí em dồn hết cho một người đã, đang và sẽ chẳng bao giờ là của mình.
Buồn lắm khi thấy anh đi lướt qua. Em đã cố gắng để anh trong trái tim em ngủ yên, để nỗi nhớ anh lắng xuống. Ngày qua ngày, mỗi giây, phút trôi qua anh luôn cố gắng đẩy em xa anh. Xin anh hãy dừng lại, để em được tự bóp nát trái tim mình. Em đau, nỗi đau của một kẻ đứng phía xa, nỗi đau của một kẻ sống trong bóng tối!
Khi một mình, em đưa mình trở lại miền ký ức, nơi em đã từng hạnh phúc khi có anh. Mùi vị ngọt ngào, không gian bao bọc bởi tình yêu (suy nghĩ trong em), hơi ấm lan tỏa… Nhưng bất giác tim em gào thét tên anh. Em bừng tỉnh về với thực tại, không còn anh của ngày ấy, không còn những quan tâm lo lắng, không còn những tin nhắn nhớ nhung hay những cuộc thoại với nội dung: “Để anh nghe giọng em một chút”…
Em sẽ reset nỗi nhớ về anh, hãy để em bên anh chút nữa thôi (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nước mắt có thể xóa nhòa tất cả? Không, nó chỉ càng làm nỗi nhớ anh chảy ngược. Nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm, hãy để em được nhớ anh, đừng bắt em phải thôi không nhớ anh, nhé anh? Anh đã hứa sẽ bên em tới khi em tìm được hạnh phúc mà. Em sẽ reset nỗi nhớ về anh, hãy để em bên anh chút nữa thôi. Em hứa mà!
“Người tình bí mật” là cái tên thân mật đầy chua chát… Em không quan tâm nhiều, chỉ cần 1/1000 tên em xuất hiên trong trái tim anh. Chỉ thế thôi cũng đủ để một con người có thể cười nụ cười đúng nghĩa của nó. Đừng nhạo báng nỗi nhớ của em, vì nó thuộc về riêng em và có lẽ cả cuộc đời này anh sẽ chẳng bao giờ biết về nó. Ở một nơi nào đó trên trái đất, tim của em vẫn đứng đây, đợi anh tới, không cần bên em mãi mãi, chỉ là mượn tạm! Lúc anh không còn ai, lúc anh đau thương hãy để em được cùng chia sẻ. Anh ơi, em nhớ anh!
Theo VNE
Gửi cái nợ của đời em
Mặc dù giờ đây em đang rất buồn và giận anh nhưng trong em vẫn yêu anh nhiều lắm oan gia của em à.
Em gửi những dòng này đến anh vì đứng trước anh em không thể nói được. Nếu không vì giận thì cũng vì thương anh mà không thể nói.
Anh có nhớ tin nhắn hôm em gửi cho anh không? Em viết "Chào anh người em từng yêu thương nhất, ngày mai em và anh mỗi người sẽ một nơi, chúc anh tìm được người con gái yêu anh như em, nhưng anh đừng đối xử với người ấy như đối với em đau lắm anh ạ"... những dòng này gửi cho anh cách đây còn chưa đầy 1 tuần vậy mà đến hôm nay em lại rơi vào cái trạng thái ấy mất rồi. Anh lại làm em buồn và đau.
Anh à! Chắc anh cũng biết tình yêu cần ở nhau sự tin tưởng và quan trọng hơn là lòng chung thủy phải không? Nếu thiếu đi một trong hai điều đó thì đâu còn là tình yêu nữa mà nó chỉ tạo cho cả hai sự mệt mỏi mà thôi. Em thấy tình yêu của mình cũng đang rơi và trạng thái ấy. Anh mệt mỏi còn em đang dần mất đi niềm tin nơi anh. Em đã từng tin anh, từng tin anh tuyệt đối, chưa bao giờ em nghĩ người em yêu lại có những hành động như vậy và niềm tin ấy chính anh tạo dựng cho em chứ đâu phải em tin vào những điều không có. Nhưng giờ đây em nhận ra em đã lầm, điều ấy làm em rất buồn làm em cảm thấy tình yêu bao năm em dành cho anh tất cả dường như vô nghĩa.
4 năm cũng chỉ là một khoảng thời gian, nó ngắn dài là theo cảm nhận của mỗi người nhưng đối với em thì nó quá dài, quá dài với những gì em đã phải trải qua, quá dài so với những dòng nước mắt của em anh ạ. 4 năm một khoảng tời gian em nhớ nhất, nhớ những lần tủi hờn mà em phải trải qua một mình nhớ những giọt nước mắt em rơi mà không ai lau giúp, nhớ mình đã từng buồn thế nào khi lủi thủi một mình trong những ngày lễ dài và nhớ mình đã từng muốn gặp anh thế nào, muốn ôm anh thế nào. Nhưng quả là vô nghĩa khi những điều ấy anh không biết và không bận tâm đến.
Mặc dù buồn và giận anh nhưng trong em vẫn yêu anh nhiều lắm (Ảnh minh họa)
Em đã suốt ngày than vãn với anh rằng anh chẳng yêu em tý nào? Anh chẳng quan tâm em, và rất nhiều lần em nói lời chia tay, đâu phải vô cớ em nói nhữnng điều ấy đâu anh, trong em cảm thấy ở anh như vậy, em là con gái cần lắm những lời quan tâm, cần lắm những lời yêu thương để thấy rằng mình đang được yêu, được anh quan tâm đặc biệt. Nhưng anh bảo anh không biết nói những lời ấy, không biết làm những điều ngọt ngào ấy, em chấp nhận vì em yêu anh.
4 năm yêu nhau, những lần gặp nhau tính trên đầu ngón tay, sao mà cảm thấy trân trọng đến vậy, chẳng muốn xa nhau tý nào chỉ muốn bên nhau mãi. Giờ cái cảm giác ấy chẳng còn nữa anh nhỉ cứ thấy thân quen lắm nếu không muốn nói là nhàm chán. Em vẫn nhớ cái lần đầu tiên trên cầu ấy em suýt phì cười vì anh cầm tay em còn run, còn ngại... những điều ấy giờ đây đâu còn nữa.
4 năm yêu nhau tương đương với 4 năm em xa anh và tương đương với những giọt nước mắt em rơi vì nhớ anh, vì mong được gặp anh, thật buồn anh ạ. 4 năm yêu anh, em phải sống với bao nỗi buồn, mặc dù buồn và tủi thân lắm nhưng rồi em vẫn chấp nhận. 4 năm yêu anh nhiều khi em giận rỗi vô cớ, chỉ để anh an ủi làm hòa nhưng giận rồi lại thấy có lỗi với anh, anh đã mệt mỏi vì làm việc sao em lại làm anh đau đầu thêm, thế là em lại chấp nhận cái ức đấy nguôi ngoai dần lại tự an ủi mình không sao. Điều này em nghĩ là anh không biết rồi, anh không biết là đúng rồi vì anh ở xa em mà.
4 năm cũng có nhiều sóng gió xảy ra làm em rơi bao nước mắt, làm cái mặt em xị lại làm cô bạn cùng phòng còn chẳng muốn nói với em. Nghĩ cũng buồn cười nhưng lại thấy tình yêu của mình cũng đẹp đấy chứ. Anh biết không khoảng thời gian xa anh nhưng yêu anh em tự hào lắm và vẫn luôn nghĩ đến lời nói của anh "Dẫu có khó khăn thế nào anh vẫn mãi yêu em". Chính lời nói ấy đã giúp em vượt qua nỗi buồn khi không có anh ở bên.
Lời cuối cùng em muốn nói với anh "Mặc dù giờ đây em đang rất buồn và giận anh nhưng trong em vẫn yêu anh nhiều lắm oan gia của em à".
Theo VNE
Nỗi buồn mang tên em Tất cả quá khứ mang tên em sẽ được anh trân trọng và cất giữ trong bảo tàng mang tên "quá khứ". Hà Nội chỉ cách Thái Nguyên có 80km, thế mà sao hôm nay khoảng cách ấy xa đến vậy! Lòng người cách trở và khoảng cách đấy là vô biên phải không em? Anh viết cho em những dòng này trong...