Là ‘thạch nữ’, tôi lại yêu người đồng giới tính
Khi hai đứa nằm chung một giường và có chút hơi men trong người, tôi đã làm điều có lỗi với bạn ấy. Nhưng việc xuất phát từ tình yêu thật sự.
Tôi năm nay đã 28 tuổi, chưa lập gia đình, hiện tại vừa làm vừa học. Nỗi lòng của tôi không biết bày tỏ cùng ai. Yêu người đồng giới liệu có ai chấp nhận?
Năm 22 tuổi, tôi đi khám bệnh vì đến tuổi này vẫn chưa có hành kinh. Tôi được bác sĩ cho biết là không thể mang thai và không có khả năng làm “chuyện ấy” với người khác giới (do bị nhi hóa tử cung bẩm sinh). Đó là lúc tôi vừa quen bạn trai được hơn 7 tháng. Hai chúng tôi yêu nhau trong sáng. Vì yêu anh thật lòng nên đã kể hết cho anh nghe mọi chuyện. Khi đó, anh nói tình yêu không cần nghĩ đến “chuyện ấy” chỉ cần yêu nhau thật lòng.
Nhưng rồi 6 tháng sau, anh nói lời chia tay. Tôi hỏi lý do thì anh chỉ trả lời “chúng ta có nhiều thứ không hợp nhau…”. Tôi rất hụt hẫng và chán nản, tìm bia rượu để quên. Dù vậy, tôi vẫn không thể quên được. Cứ nghĩ đến anh là tôi hận tất cả những người đàn ông trên đời này.
Rồi thời gian trôi qua, tôi dần quên được anh nhưng cảm giác của tôi đối với đàn ông không còn nữa. Và tôi quen thân với một bạn nữ học chung lớp kế toán. Tính đến nay, đã gần 2 năm. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ hai đứa là một đôi bạn học cùng tiến, cùng chia sẻ, có chuyện vui buồn gì cũng tâm sự cho nhau nghe.
Cách đây 6 tháng, tôi phát hiện ra mình đã yêu bạn ấy thật rồi. Mỗi buổi chiều, tôi nhìn đồng hồ đúng giờ tan sở là về công ty đón bạn ấy giống như một người tình. Có lúc phải chờ đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi cũng đợi, không than không trách và tôi còn nghĩ đó là niềm vui. Còn bạn ấy chỉ nghĩ tôi là bạn bè bình thường, không nghĩ ngợi gì khác.
Tôi biết bạn ấy yêu một anh trong nhóm học. Tôi đã rất buồn. Lòng tôi nhói đau khi thấy bạn ấy vui vẻ với bạn trai. Có những lúc nhóm đi picnic, thấy cảnh hai người thân thiết, tim càng quặn thắt. Tôi rất tức giận nhưng may mắn là còn biết kiềm chế được bản thân. Tôi càng đau hơn khi bạn ấy đem chuyện tình cảm của hai người tâm sự với tôi.
Video đang HOT
Một hôm, hai người ấy cãi nhau và đòi chia tay. Bạn ấy rủ tôi bỏ học đi nhậu. Một chai, hai chai rồi đến lúc hai đứa say khướt. Lúc đó đã nửa đêm, tôi không dám đưa bạn ấy về. Chúng tôi vào khách sạn (trước đó hai chúng tôi đều là con ngoan của gia đình). Và khi cả hai cùng chung một chiếc giường thì cảm xúc của tôi dâng trào. Tôi nhìn bạn ấy và không kiềm chế được bản thân và đã làm điều có lỗi (bạn ấy say quá nên không biết gì).
Thật ra, cơ thể tôi là nữ nên cũng không có gì quá đáng. Nhưng rồi bạn ấy cũng biết và nói rằng: “Hai chúng ta phải giữ khoảng cách. Tôi không muốn bạn mắc sai lầm. Hãy là chính bạn – người bạn tốt của tôi”. Tôi tôn trọng bạn ấy và đang giữ khoảng cách. Tôi cũng biết bản thân mình như vậy là sai và xã hội không chấp nhận điều đó nhưng vì tôi đã quá yêu .
Hôm nào tôi cũng đến gần cổng công ty bạn ấy để nhìn bạn ấy ra về. Thật sự ngoài công việc, học tập, gia đình thì lúc nào tôi cũng nghĩ đến bạn ấy. Những hôm bạn ấy nghỉ học, tôi luôn lo lắng và ghé nhà thăm hỏi. Khi bạn ấy cần, tôi sẵn có mặt. Ngay cả hy sinh vì bạn ấy tôi cũng làm. Còn đối với bạn khác giới tôi hoàn toàn không có cảm giác gì.
Ngoài hai chúng tôi không ai biết điều này, bây giờ tôi không biết phải làm sao, như thế nào?
Theo VNE
Mới yêu nhưng anh đã "liều"
Dù mới quen nhưng anh đã ôm hôn và đòi khám phá cơ thể cháu.
Năm nay cháu 23 tuổi, đang là nữ sinh viên năm cuối của một trường đại học ở Hà Nội. Cháu có ít bạn bè, hầu như không có bạn thân. Lực học của cháu bình thường (cháu phải thi lần hai mới đỗ đại học) nên cháu luôn phải cố gắng để không phải thi lại môn nào.
Thời gian của cháu chủ yếu dành cho việc học tập và đọc sách. Kinh tế của gia đình cháu cũng ở mức trung bình nên hầu như cháu không tham gia vào các cuộc vui hay các chương trình đi dã ngoại với các bạn trong lớp. Cháu là con một. Bố mẹ cháu là công nhân đã nghỉ hưu nên khả năng cháu kiếm được một việc làm đúng ngành học (Tài chính - Ngân hàng) là điều không tưởng. Khi đăng ký thi đại học, cháu chỉ đăng ký theo phong trào, đỗ được đại học này là may, chứ không tính đến việc sau này xin việc như thế nào.
Cách đây một tuần, khi cháu đi thực tập, thậm chí các ngân hàng (sau khi xem bảng điểm và phỏng vấn trực tiếp) còn không nhận cháu vì... đã đủ người. Nhưng bạn cùng lớp cháu đến phỏng vấn sau đó mấy ngày vẫn được nhận vì có tiền và có người quen giới thiệu. Bây giờ cứ nghĩ đến cảnh đi xin việc mà không quen biết, không có tiền là cháu cảm thấy chán đời bác sỹ ạ.
Về nhan sắc của mình, cháu tự ý thức được là cũng chỉ ở mức trung bình yếu. Nhiều lúc nhìn các bạn nữ xinh đẹp trong lớp có người yêu đưa đón, cháu cũng thấy tủi thân. Những lúc như thế cháu lại đọc sách (sách gì cháu cũng đọc) và cứ đinh ninh rằng ông Trời có mắt, ai cũng có số, nhất định mình sẽ gặp được một nửa của mình. Cháu cứ tin như thế!
Cách đây ba tháng, cháu gặp một bạn trai trong thư viện vì ngồi cùng bàn và cùng đang đọc một đầu sách giống của cháu. Hai đứa tranh luận rất sôi nổi, sau đó chúng cháu trao đổi số điện thoại. Về nhà cháu cứ nghĩ mãi về cậu bạn mới gặp có cùng sở thích đọc sách. Cháu đã nhắn tin rủ bạn ấy đến thư viện để tranh luận về nhiều vấn đề còn dang dở. Không hiểu sao cháu thấy rất quý bạn ấy và sau khi quen nhau được một tháng cháu muốn... thử "liều" một phen. Cháu đã dành dụm được một khoản để mua vé mời bạn ấy đi xem một chương trình ca nhạc có ca sỹ mà bạn ấy thích. Cháu đã nói là người quen tặng vé nên bạn ấy vui vẻ nhận lời.
Cháu đã cho địa chỉ nhà để bạn ấy đến đón cháu. Hôm ấy cháu đã ăn mặc rất diện, trang điểm rất cẩn thận. Nhưng không hiểu sao cậu bạn chỉ quan tâm đến ca sỹ mà chẳng để ý đến cháu. Thậm chí giữa chương trình, khi cháu chủ động cầm tay bạn ấy thì bạn ấy đã rụt tay lại... Trên đường về, chúng cháu không nói với nhau câu nào. Đêm hôm ấy, cháu đã khóc rưng rức vì tủi thân, xấu hổ. Sau đó cháu đã xóa số điện thoại của cậu bạn kia và cũng không thấy cậu ta liên lạc lại nữa.
Nghĩ đến tình yêu, công việc... cháu thấy hoang mang quá! (Ảnh minh họa)
Cách đây một tháng, chị hàng xóm của cháu giới thiệu một anh hơn cháu 5 tuổi. Mới gặp nhau được hai ngày anh đã chủ động cầm tay cháu, rồi ôm hôn cháu trong khi chúng cháu gần như chưa hiểu gì về nhau. Cháu cứ bị động bị anh dẫn vào "cuộc chơi", để anh khám phá những khu vực nhạy cảm trên cơ thể. Nhưng không hiểu sao cháu vẫn đủ tỉnh táo để không cho anh ta đi quá giới hạn. Không đạt được mục đích, anh ta cũng chẳng đến nữa. Bây giờ cứ nhìn thấy chị hàng xóm là cháu lại thấy "đau".
Cứ nghĩ đến công việc sau khi tốt nghiệp, cứ nghĩ đến chuyện yêu đương là đầu cháu như muốn nổ tung bác sỹ ạ. Cháu đang hoang mang không biết là sẽ sống thế nào đây?
T.Lê (HN)
Hãy đun cho mình một ấm nước thật nóng...
T.Lê thân!
Cháu nên loại bỏ ý niệm: Mình là người (quá) bình thường, gia đình cũng bình thường (hoặc thấp hơn gia đình các bạn cùng trường), mình không có người thân quen làm ông này, bà nọ, mình không có nhiều mối quan hệ, trí tuệ của mình cũng có hạn... Nói chung là trước những khó khăn này thì mình lại phải nghị lực hơn bình thường, có nhiều niềm tin hơn người bình thường để rồi đạt được mức bình thường của thiên hạ. Muốn có được nước ấm dùng cho bản thân mình trong một không khí quá lạnh thì mình phải đun cho một ấm nước thật nóng để pha ra uống dần.
Chúng ta phải chống tư tưởng "trí tuệ" bình thường. Trí tuệ giống như một hạt giống: Tùy môi trường mà cây lên cao, lên thấp, có hoa, có trái... Đến bậc đại học thì trí tuệ của sinh viên tương đối ngang nhau. Nói chung là yếu tố tâm lý, nhân cách và điều kiện sống cũng có ảnh hưởng đến sự phát triển của trí tuệ. Nếu gia đình có điều kiện thì trí tuệ sẽ phát triển nhanh hơn một chút.
Các ứng viên đi xin việc có yếu tố thân quen thì đương nhiên là sẽ có lợi thế hơn nếu hồ sơ, bằng cấp ngang với các ứng viên khác. Cái này cháu phải chấp nhận vì ở xã hội nào cũng thế. Tuy nhiên, con công nhân không phải là tội! Con của người về hưu không phải là hết đát, vô dụng! Riêng cá nhân tôi thì cho rằng nếu các ứng viên có bằng cấp tương đương nhau thì chính nhân cách, tác phong, tâm hồn và đạo đức là tiêu chuẩn để cho ứng viên lựa chọn bởi vì ông sếp/chủ nào cũng muốn lấy những nhân viên có chí, nhiệt tình trong công việc, có tính trung thành, biết tự tin, có tham vọng. Như thế, ta phải hãnh diện nói rằng: Tôi là con của bố mẹ làm công nhân nhưng đã học đến đại học, chứ đâu phải là bằng cấp giả. Hơn nữa, tôi là nữ mà còn làm được hơn nhiều nam giới khác. Đời là thách thức, thử thách và thách đố của thành công.
Khi tôi đã rõ ràng với chính con người tôi thì tôi sẵn sàng "trưng bày" làm sáng tỏ tình cảm của tôi với con người nói chung, với bạn sẽ có nói riêng. Tức là họ nhìn thấy ở tôi những điều tốt đẹp và thích thú cảm thấy như có may mắn mới gặp được tôi, mới có tôi làm bạn. Đương nhiên sẽ có người muốn lợi dụng tôi hoặc tôi cũng muốn với đến những người mà họ không để ý đến tôi. Những trường hợp này chỉ xảy ra khi tôi quá thực tế hoặc quá không thực tế. Giải quyết, phòng ngừa những thất bại này là tôi phải tin tôi, yêu tôi trước khi tôi nghĩ là bạn sẽ giải quyết giúp tôi bằng tình yêu họ cho tôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cha mẹ phản đối bạn trai Tôi và anh yêu nhau, mọi người trong gia đình của anh rất quý mến tôi nhưng ngược lại, bố mẹ tôi lại phản đối kịch liệt vì anh không giàu có và đẹp trai. Mẹ tôi buộc tôi phải chọn lựa giữa gia đình và tình yêu. Tôi không biết phải làm sao để không phải bất hiếu và mang tiếng bạc...