Là “thạch nữ”, tôi lại đã yêu người đồng giới
Khi hai đứa nằm chung một giường và có chút hơi men trong người, tôi đã làm điều có lỗi với bạn ấy. Và điều đó xuất phát từ tình yêu thật sự tôi dành cho bạn.
ảnh minh họa
Tôi năm nay đã 28 tuổi, chưa lập gia đình, hiện tại vừa làm vừa học. Nỗi lòng của tôi không biết bày tỏ cùng ai. Yêu người đồng giới liệu có ai chấp nhận?
Năm 22 tuổi, tôi đi khám bệnh vì đến tuổi này vẫn chưa có hành kinh. Tôi được bác sĩ cho biết là không thể mang thai và không có khả năng làm “chuyện ấy” với người khác giới (do bị nhi hóa tử cung bẩm sinh). Đó là lúc tôi vừa quen bạn trai được hơn 7 tháng. Hai chúng tôi yêu nhau trong sáng. Vì yêu anh thật lòng nên đã kể hết cho anh nghe mọi chuyện. Khi đó, anh nói tình yêu không cần nghĩ đến “chuyện ấy” chỉ cần yêu nhau thật lòng.
Nhưng rồi 6 tháng sau, anh nói lời chia tay. Tôi hỏi lý do thì anh chỉ trả lời “chúng ta có nhiều thứ không hợp nhau…”. Tôi rất hục hẫng và chán nản, tìm bia rượu để quên. Dù vậy, tôi vẫn không thể quên được. Cứ nghĩ đến anh là tôi hận tất cả những người đàn ông trên đời này.
Video đang HOT
Rồi thời gian trôi qua, tôi dần quên được anh nhưng cảm giác của tôi đối với đàn ông không còn nữa. Và tôi quen thân với một bạn nữ học chung lớp kế toán. Tính đến nay, đã gần 2 năm. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ hai đứa là một đôi bạn học cùng tiến, cùng chia sẻ, có chuyện vui buồn gì cũng tâm sự cho nhau nghe.
Cách đây 6 tháng, tôi phát hiện ra mình đã yêu bạn ấy thật rồi. Mỗi buổi chiều, tôi nhìn đồng hồ đúng giờ tan sở là về công ty đón bạn ấy giống như một người tình. Có lúc phải chờ đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi cũng đợi, không than không trách và tôi còn nghĩ đó là niềm vui. Còn bạn ấy chỉ nghĩ tôi là bạn bè bình thường, không nghĩ ngợi gì khác.
Tôi biết bạn ấy yêu một anh trong nhóm học. Tôi đã rất buồn. Lòng tôi nhói đau khi thấy bạn ấy vui vẻ với bạn trai. Có những lúc nhóm đi picnic, thấy cảnh hai người thân thiết, tim càng quặn thắt. Tôi rất tức giận nhưng may mắn là còn biết kiềm chế được bản thân. Tôi càng đau hơn khi bạn ấy đem chuyện tình cảm của hai người tâm sự với tôi.
Một hôm, hai người ấy cãi nhau và đòi chia tay. Bạn ấy rủ tôi bỏ học đi nhậu. Một chai, hai chai rồi đến lúc hai đứa say khướt. Lúc đó đã nửa đêm, tôi không dám đưa bạn ấy về. Chúng tôi vào khách sạn (trước đó hai chúng tôi đều là con ngoan của gia đình). Và khi cả hai cùng chung một chiếc giường thì cảm xúc của tôi dâng trào. Tôi nhìn bạn ấy và không kiềm chế được bản thân và đã làm điều có lỗi (bạn ấy say quá nên không biết gì).
Thật ra, cơ thể tôi là nữ nên cũng không có gì quá đáng. Nhưng rồi bạn ấy cũng biết và nói rằng: “Hai chúng ta phải giữ khoảng cách. Tôi không muốn bạn mắc sai lầm. Hãy là chính bạn – người bạn tốt của tôi”. Tôi tôn trọng bạn ấy và đang giữ khoảng cách. Tôi cũng biết bản thân mình như vậy là sai và xã hội không chấp nhận điều đó nhưng vì tôi đã quá yêu .
Hôm nào tôi cũng đến gần cổng công ty bạn ấy để nhìn bạn ấy ra về. Thật sự ngoài công việc, học tập, gia đình thì lúc nào tôi cũng nghĩ đến bạn ấy. Những hôm bạn ấy nghỉ học, tôi luôn lo lắng và ghé nhà thăm hỏi. Khi bạn ấy cần, tôi sẵn có mặt. Ngay cả hy sinh vì bạn ấy tôi cũng làm. Còn đối với bạn khác giới tôi hoàn toàn không có cảm giác gì.
Ngoài hai chúng tôi không ai biết điều này, bây giờ tôi không biết phải làm sao, như thế nào?
Theo VNE
Cay đắng thân phận gay
Khi biết em là gay, chính bố mẹ em cũng đã hắt chân em ra ngoài đường, huống gì là người xa lạ?
Cuộc sống luôn có những điều mà em không bao giờ nghĩ được, nó sẽ diễn ra như thế này! Ngày đó, trong lúc cô đơn nhất, em đã tìm đến anh. Vì không muốn giấu anh về thân phận của mình nên em đã thú nhận "Em là gay". Và cũng từ ngày đó, em đã vụt mấy anh. Gia đình em biết được điều này cũng hắt chân ra ngoài đường... nhưng không vì thế mà em nhụt chí, không dám sống đúng thân phận của mình. Giờ đây, em vẫn sống, sống rất mạnh mẽ... và cho tới giờ phút này, em vẫn rất yêu anh!
Trời cũng đã bắt đầu vào xuân, những cơn gió se lạnh cứ thi nhau ùa vào tim em mỗi khi đi làm về khuya. Những lúc đó, em càng nhớ đến anh nhiều hơn, anh yêu à!
Em biết sẽ chẳng có ai có thể chấp nhận một người bạn như em. Gia đình em còn không chấp nhận được em thì làm sao em có thể trách anh được, đúng không? Nhưng dù bố mẹ, bạn bè hay cả thế giới này không cần em thì em vẫn sống anh ạ!
Em biết những gì anh dành cho em chỉ là tình người với người thôi (Ảnh minh họa)
Em biết anh không mắng mỏ em, không trêu chọc em như họ nhưng em biết rất rõ, đôi lúc anh vẫn rất chán và ghét em. Vậy nên khi mọi người quay lưng, ghét bỏ, hắt hủi em... thì điều đó với em cũng đâu có gì là lạ?
Đã có những lúc em muốn tìm đến bước đường cùng nhưng anh đã ngăn em lại. Em biết, hành động đó chỉ là tình người dành cho nhau nhưng với em, đó là một nguồn động viên rất lớn lao từ anh.
Cuộc sống của em giờ đã khác nhiều rồi... Em không có gia đình, không bạn bè, chẳng ai quan tâm tới em nhưng ở đâu đó, em vẫn cảm nhận được mình có anh.
Cứ mỗi lần em bị đuổi ra khỏi nhà trọ, em cảm thấy tủi lắm anh ạ! Có nhiều lúc em đã không kìm được sự tủi thân và khóc thành tiếng trước mặt mọi người. Những lúc đó, em lại nhớ đến anh, lại gọi tên anh và mong anh hãy đến để giúp em thoát khỏi hoàn cảnh này.
Theo VNE
Lần đầu gặp gỡ đã trao thân Lần đầu tiên mình gặp gỡ cũng là lần đầu tiên em buông thả bản thân mình để "yêu anh". Em gặp và yêu anh trong một hoàn cảnh khá bất ngờ: Anh là sếp của công ty đối tác nơi em làm việc. Lần đầu tiên mình gặp gỡ cũng là lần đầu tiên em buông thả mình cho những cám dỗ...