Là phụ nữ, hãy lấy người yêu bạn, đừng lấy người bạn yêu
Đời người rốt cuộc là có thực sự cần đến tình yêu hay không? Bởi cuối cùng thì yêu cũng sẽ biến thành thương, cái thứ nghĩa tình thực thụ giúp người ta ở lại bên nhau đến hơi thở cuối cùng. Chúng ta, thực ra không cần một người để yêu, mà là cần một người để thương và được thương đến suốt đời.
Tôi hỏi đứa bạn:
Mày có yêu anh ta không?
Không, à không biết. Tao đâu có nhớ nổi cái cảm giác yêu một người là thế nào nữa đâu.
Thế sao mày đồng ý lấy anh ta?
À mày biết đấy ! Tao nhìn cái gương trước mắt. Yêu và cưới là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Nhà tao có bác tao lấy vì yêu nhưng cưới xong đc 1-2 năm là ly hôn. Bây giờ sống 1 mình cùng với con nhỏ. Tao không muốn như thế !
Thế mày không sợ người ta buồn vì mày không yêu người ta à?
Tao vẫn đang cố gắng để yêu anh ta mà. Chỉ đơn giản vài câu em yêu anh, nhớ anh. Không lừa dối, không ngoại tình. Có gì là khó. Rồi dần dần thì cũng nảy sinh tình cảm thôi. Anh ấy tốt, rất tốt. Sớm muộn gì thì tao cũng vì cái tốt đó mà thương anh ấy. Tao nghĩ thế.
Ừm… Cũng dễ nhỉ.
Video đang HOT
Thế là bạn tôi đi lấy chồng. Không nuối tiếc cũng chẳng có tham vọng gì hơn. Có thể vì đã yêu và chịu đủ nhiều thương đau trước đó, nên hoá ra nó chẳng cần gì ngoài cuộc sống bình yên. Từ ngày lấy chồng, nó đi làm như đi chơi, dăm ba hôm lại thấy xách vali lên đi du lịch cùng chồng. Đời chẳng có gì phải lắng lo.
À thì hoá ra, người ta không yêu một người vì cô đơn, nhưng lại có thể vì cô đơn mà ở lại bên một người.
Năm 18 tuổi, nó yêu một người chết đi sống lại. Vật vã đau khổ đến hoá điên vì một thằng mà ngay cả thuốc tránh thai cũng bắt người yêu mình tự vác mặt đi mua. Thế rồi, điên quá cũng chẳng điên được nữa. Tự mình đứng dậy, tự mình đi lên. Chẳng yêu ai cả cho đến tận lúc lấy chồng. Gặp chồng chỉ 1 tuần rồi yêu, yêu nhau được 4 tháng thì về nhà xin cưới. Tôi nhiều lần cũng chẳng thể hiểu nổi bạn mình. Nhưng có lẽ đời nó chỉ mình nó hiểu là được rồi.
Đêm trước hôm lên xe hoa, nó còn bảo với tôi: “Đừng có dại mà theo đuổi người mình yêu, chẳng qua là cái không có được bao giờ cũng đẹp đẽ, nhưng chỉ là trong tưởng tượng thôi. Thực tế thì thứ phù hợp nhất với mình mới là cái tốt đẹp nhất. Một người phụ nữ nhất định phải chọn cho mình một đôi giày thật vừa vặn, chứ không phải một đôi giày đẹp mà đau chân. Đi lâu sẽ đau lắm đấy, vừa vặn bao giờ cũng tốt hơn. Không những là đi đứng mà còn có thể bay nhảy. Thanh xuân yêu đương đau khổ cũng đủ rồi. Thấy mệt quá thì bỏ đi…”.
Vậy mà nó bỏ thật. Tôi biết nó còn giữ trong lòng mình một thứ gì đó rất cũ, rất đơn phương. Bởi trong lòng tôi cũng có một điều tương tự như vậy. Nhưng nó mạnh mẽ và can đảm quá, không những là bỏ đi mà còn dũng cảm lấp đầy bằng một thứ khác phù hợp hơn.
Còn tôi, giữa những lớp sương mờ của thực tại, tôi vẫn hàng ngày sống cùng với quá khứ đau thương. Có thể là còn yêu, cũng có thể do quá ám ảnh. Nhưng rồi, một ngày nào đó, tôi tin rằng mình cũng sẽ đủ mạnh mẽ như nó, dẫu không thể vứt bỏ thì cũng có thể khiến nó dần mờ nhạt đi, để đến với người có thể đem cho tôi một cuộc sống bình yên.
Đời người rốt cuộc là có thực sự cần đến tình yêu hay không? Bởi cuối cùng thì yêu cũng sẽ biến thành thương, cái thứ nghĩa tình thực thụ giúp người ta ở lại bên nhau đến hơi thở cuối cùng. Chúng ta, thực ra không cần một người để yêu, mà là cần một người để thương và được thương đến suốt đời… !
Theo Emdep
Vì sĩ diện, tôi lấy nhầm chồng "đểu"
Thấy bạn bè đứa nào cũng khoe chồng tụi nó cưng chiều, muốn gì được đấy nên tôi cũng muốn chứng tỏ mình không phải là kẻ bất hạnh như lời đồn.
Tôi lấy chồng trong tiếng dèm pha của người đời và sự hả hê của mấy cô bạn kiểu "thân ai nấy lo", nguyên do cũng chỉ vì chồng tôi không tương xứng với tôi về mọi mặt.
Thời con gái tôi nổi tiếng khắp thị trấn vì xinh đẹp và con nhà nề nếp, lại học hành giỏi giang. Ai cũng nghĩ, tôi như thế thì tiêu chuẩn phải rất cao, chứ ai đời lại đi lấy một gã có quá khứ đen tối như vậy làm chồng. Chính bản thân tôi giờ nhìn lại cũng không thể ngờ mình lại có quá nhiều quyết định sai lầm đến vậy.
Tú, chồng tôi trước đây vốn là kẻ có quá khứ "bất hảo". Sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng thiếu tình thương nên anh nhanh chóng sa ngã, bập vào ma túy. Sau một trận truy quét của công an thì Tú phải vào trại cai nghiện, hai năm sau đó thì trở về nhà.
Ngày đó tôi mới chuẩn bị tốt nghiệp cấp 3, mọi chuyện ở đời còn quá non nớt, lại thêm cái tính hiếu thắng, thích thể hiện của tuổi trẻ nên khi Tú cưa cẩm tôi hơn hai tháng thì tôi nhận lời yêu anh.
Tú rất ga lăng với tôi, nhìn chung so với người yêu của chúng bạn thì anh hơn hẳn về độ giàu có và đẳng cấp ăn chơi. Tú có rất nhiều "đàn em" xã hội chơi cùng, gọi tôi một câu chị, hai câu chị đầy tôn trọng. Tuổi trẻ, thấy mình được trọng vọng như "đàn chị", tôi hãnh diện lắm!
Tú, chồng tôi trước đây vốn là kẻ có quá khứ bất hảo. (Ảnh: health).
Rồi gia đình tôi biết chuyện, bố mẹ ra sức cấm cản chuyện yêu đương của tôi, thậm chí đến tận nhà Tú, nói chuyện với gia đình Tú để hai bên phối hợp ngăn cản tụi tôi đến với nhau. Tôi buồn bã đến mức chả muốn học hành gì nữa, nhưng được sự động viên của Tú, tôi vẫn tốt nghiệp xong cấp ba. Tuy vậy, tôi không muốn thi Đại học để phản đối lại chuyện bố mẹ tôi cấm tôi yêu Tú. Đó thực sự là một sai lầm lớn.
Một hôm Tú bảo muốn đi xa lập nghiệp và muốn tôi đi cùng, cả đời tôi chưa đi xa quá nhà 50km, thế mà vì tình yêu mù quáng mà tôi đã theo Tú ra tận Thủ Đô xa xôi, bỏ mặc bố mẹ ở nhà đỏ mắt chờ con.
3 tháng sau tôi có thai, hai đứa ở Hà Nội cũng chả có việc gì làm ngoài tiêu tiền của bố mẹ Tú cho, cuối cùng đành quay trở về phố huyện, cầu xin bố mẹ tha thứ và nhanh chóng tổ chức đám cưới vì đứa bé trong bụng.
Từ ngày tôi có thai, Tú thay đổi hoàn toàn thái độ với tôi. Anh bỏ mặc tôi trong can nhà lạnh hoác đi đến vài ngày mới về là chuyện bình thường, bố mẹ anh là dân buôn bán nên ở một cửa hàng riêng, chỉ mình tôi thui thủi với bốn bức tường, tự lo mọi chuyện cho bản thân.
Mẹ vẫn thường hỏi han xem tôi sống thế nào, nhưng vì thấy có lỗi với mẹ nên tôi vẫn giả vờ rằng "Anh Tú yêu thương con lắm! Anh nấu cơm, giặt đồ cho con suốt!" kì thực lúc ấy, chỉ có mình tôi hì hục làm việc với cái bụng lùm lùm. Gọi điện cho chồng thì toàn thấy "Thuê bao không liên lạc được...", nhiều khi tôi cũng không biết anh đang ở đâu, với ai và làm gì.
Bạn bè nói đến tai tôi rằng anh đang lăng nhăng với một con bé tiếp viên quán café đầu thị trấn, tôi vẫn cao giọng nói với bạn là "Cậu nhìn nhầm thế nào ấy chứ, anh ý vẫn đang trong chăn với tớ đây này!". Tối anh về, tôi vặn vẹo anh thì anh thừa nhận thẳng thừng "Em bầu bí như thế thì làm ăn gì, anh phải đi giải quyết nhu cầu sinh lý chứ!" làm tôi chết điếng. Không chịu nổi sự phản bội, tôi lao vào cào cấu anh ta. Bực tức, anh ta tát tôi một cái nảy đom đóm mắt. Lúc này, tôi thực sự thấy hối hận khi đã yêu và lấy anh ta. Nhưng bụng mang dạ chửa, tôi biết phải làm sao?
Mấy đứa bạn cũ hay rủ tôi đi café chém gió, mục đích để dò là xem tôi sống thế nào. Vì sĩ diện của bản thân, và cả cho chồng, tôi vẫn nói giọng rất thỏa mãn về cuộc sống gia đình mình mặc dù tôi thừa biết, tụi nó đang liếc nhìn nhau đầy ẩn ý.
Chúng tôi đang tụ tập huyên thuyên thì chồng tôi bước vào khoác tay con bé tiếp viên. Thấy tôi, anh vội buông tay ra, nhưng mọi người đã nhìn thấy hết cả. Tôi ngồi im lặng không nói gì mặc cho tụi bạn xì xầm thúc giục đánh ghen hoặc chí ít cũng làm cho ra nhẽ, tôi đành phải đứng dậy đối diện với hai kẻ phản bội mà tôi đã biết từ trước "Sao anh lừa dối tôi? Đồ khốn nạn!" thì chồng tôi nhếch mép "Cô cứ làm như lần đầu biết chuyện không bằng. Phải, tôi yêu cô ấy đấy! Cô không chấp nhận được thì cút đi! Tôi ngán cô đến tận cổ rồi!". Tôi bị gã chồng tệ bạc hạ nhục ngay giữa chốn đông người, thật không có nỗi nhục nhã, đau khổ nào bằng.
Chuyện lan ra khắp thị trấn, mẹ tôi biết chuyện nên khuyên nhủ tôi về để mẹ tiện chăm sóc cho hai mẹ con tôi. Tôi cũng muốn trở về với gia đình nhưng nỗi hổ thẹn cứ níu tôi lại. Bố tôi rất nghiêm khắc, ông sẽ không ngừng chỉ trích tôi, còn dư luận sẽ đàm tiếu tôi và gia đình tôi đến thế nào nữa? Nếu ở lại thì cuộc hôn nhân sai lầm này còn có kết cục đến thế nào nữa? Nhưng nếu ly hôn thì con tôi sẽ ra sao khi thiếu vắng sự quan tâm của người cha? Tôi không biết phải làm thế nào vào lúc này?
Theo Emdep
Stress vì bị bố mẹ giục chuyện lấy chồng suốt Tôi 28 tuổi, hình thức được, làm kế toán cho công ty gần nhà, cuộc sống bình thường, có điều bố mẹ liên tục giục tôi chuyện lấy chồng. ảnh minh họa Bạn bè cùng trang lứa đều có chồng con rồi. Mỗi bữa cơm, bố mẹ lại lôi chuyện chồng con ra nói, rồi còn bảo thật là đau khổ khi cho...