Là phụ nữ, đừng bao giờ nói: Tôi khổ hơn nhiều!
Bởi vì những khó khăn, những khổ đau và mệt mỏi, là thứ chẳng bao giờ có thể đo được.
Ảnh minh họa
“Tao cũng bị thế mà tao có sao đâu!”; “Chuyện có gì đâu!”"Tao còn khổ hơn mày nhiều!”; “Sướng vậy rồi còn kêu!”
Đong đếm thế nào được nhỉ? Nếu nói tao ít tiền hơn mày, tao bị té gẫy nhiều xương hơn mày… thì còn đếm được, chứ khổ hơn, hay đau hơn, thì ai mà đo đếm được.
Chuyện chả có gì với người này, nhưng nó lại rất là gì với người khác. Việc đó chả là gì lúc này nhưng nó lại rất là gì lúc khác.Câu nói đó chả là gì giữa 2 người này, nhưng lại rất là gì với 2 người khác.
Thường thì ai càng nhạy cảm, càng thông minh, càng tinh tế, thì càng đau đớn hơn.
Những người càng thương yêu nhau, càng dễ dằn vặt và hành hạ nhau hơn.
Đo những điều đó, tôi không tin vào con số.
Nhớ tháng trước, một người bạn tôi hỏi các con tôi – bé Xu Sim thích nhận quà gì vào sinh nhật? Xu trả lời thích một đôi giày thể thao adidas. Sim trả lời thích cuốn Harry Potter tập 6.
Video đang HOT
Xu Sim được tôi tặng 2 món quà mà 2 nàng mơ ước, quà Xu giá hơn 3 triệu, quà Sim giá 200 ngàn. Bạn tôi bảo: “Phải tìm mua thêm cho Sim thứ gì đó có giá tiền tương đương của Xu chứ. Con cái là phải công bằng!”
Ồ, tất nhiên con cái là phải công bằng! Nhưng công bằng đâu phải là bằng nhau về tiền?
Tôi biết lúc này, Xu và Sim đều đang hạnh phúc. Thậm chí sự hài lòng với cuốn Harry Potter của Sim có khi còn lớn hơn sự hài lòng của Xu với đôi giày hơn 3 triệu. Và tôi biết Sim cũng hài lòng về mẹ nhiều hơn cả Xu nữa.
Cái ngưỡng đau khổ và hạnh phúc trong mỗi người nó khác nhau.
Tôi nhớ ngày xưa, tôi cũng đi dạy, đứng lớp quản 30 – 40 học sinh ngon ơ. Cháu chắt, anh em trong họ hàng có điều gì, tôi thủ thỉ tâm sự, thấu tình đạt lý. Bạn đọc gửi cho tôi hàng ngàn email, điện thoại, rất nhiều những chuyện không bao giờ dám kể với bố mẹ thì các em nói được dễ dàng với tôi.
Tôi nghĩ tôi ngon. Tôi nghĩ, ồ mình sẽ dạy con được.
Cho tới khi tôi sinh Xu, Xu khó ăn, khó nuôi, và Xu rất hay làm tôi điên tiết nổ tung ra.
Chỉ một câu nói, chỉ một ánh mắt, Xu có thể làm tôi mất hết lý trí và không còn mẩu bình tĩnh nào trong người.
Đôi lúc, tách ra, ngồi nghĩ lại, thật ra Xu đâu có hỗn hơn những đứa teen teen ẩm ương khác? Chỉ là Xu biết nhấn đúng vào cái nút để kích hoạt tất thảy những lo lắng, tức giận trong tôi.
Ví dụ đêm Xu ho vài tiếng, tôi sẽ bật tỉnh giấc, tôi nhào qua sờ trán nó, tôi nghĩ tới việc mai phải đi bệnh viện nào? Hôm qua Xu làm gì? Tháng trước Xu đã uống thuốc gì? Mình còn việc nào chưa xong? Còn ngày phép không? Nói với sếp thế nào…
Còn Sim, nếu Sim ho 1 tràng, tôi nhỏm dạy nhắc: “Nếu ói, con nhớ ói vào hộp nha!” Rồi trùm chăn, bịt tai lại ngủ thêm môt chút.
Cũng như chồng tôi ngày xưa vậy. Tụi bạn không hiểu tại sao ra ngoài tôi cư xử và làm ăn cũng cứng cỏi lắm. Mà sao ở nhà, tôi sợ ổng một cách kỳ quặc. Có lẽ cũng do át vía!
Rồi với bố mẹ cũng thế. Bố tôi hay thở dài. Chỉ là thở dài. Nhưng một tiếng thở dài của bố, lập tức tôi thấy lo lắng cần làm thêm cái gì, cần điều chỉnh cái gì. Tôi thấy giận mình vì bất lực không biết làm gì cho cụ vui. Rồi thậm chí tôi thấy giận bố, sao tôi cố gắng đến thế mà bố vẫn chưa hài lòng!
Mãi sau mới thấy, khi ở với những người khác, bố cũng vẫn thở dài sườn sượt vậy đó, mà chả ai làm sao, chả ai stress gì. Cả bố và họ đều vui!
Mẹ tôi thì hơi lẫn. Tôi thấy, mẹ có quyền lẫn chứ! Nhưng anh trai tôi lại rất stress. Anh hay chỉnh sửa lại, và tất nhiên là chỉnh hoài không được, và cáu!
Vậy đó, cùng một tiếng thở dài của bố, hay một câu nhầm lẫn cuả mẹ, anh em tôi có cảm giác và phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Chúng ta có thể đo được số ký đường, nhưng ko đo được cảm giác ngọt ngào của mỗi người. Chúng ta có thể đếm được tiền, nhưng ko đếm được cảm giác gìau nghèo. Cùng một câu nói, cùng một sự việc, nhưng cái ngưỡng chịu đựng và đau đớn của mỗi người mỗi khác. Cùng trong một nhà, cùng ăn một mâm, cùng “trong chăn”, nhưng người thấy sướng, người thấy khổ, người thấy “có rận”, người không.
Thế nên, đừng nói: “Có gì đâu! Tao còn khổ hơn mày nhiều!”. Bởi vì, chẳng bao giờ có thể đo được!
Theo Dân Việt
Mẹ tôi có nhân tình
Tôi không biết phải đối diện với mẹ tôi ra sao, một người mẹ tôi đã từng rất tự hào yêu thương...
ảnh minh họa
Ba tôi nằm liệt giường sau một cơn tai biến. Những năm sau đó một mình mẹ phải vừa làm kiếm tiền để lo tiền thuốc men, khám chữa bệnh cho ba vừa phải lo tiền cho chị em tôi ăn học. Thương mẹ, chúng tôi chỉ cố gắng học thật giỏi để mẹ vượt qua nỗi đau thể xác lẫn tinh thần.
Một ngày, cô giáo không khỏe, chúng tôi được về sớm hơn một tiếng, trên đường về nhà cùng cô bạn thân tôi phát hiện mẹ đang ngồi sau xe một người đàn ông. Hai tay mẹ ôm thật chặt người đàn ông nọ, họ nói cười rất vui vẻ. Nhìn bóng mẹ khuất dần, lòng tôi thấy nặng trĩu, tôi chỉ biết oán hận và giận mẹ rất nhiều.
Hôm đó tôi không về nhà như dự định mà đi chơi cùng Linh, cô bạn thân của tôi. Có thể, Linh hiểu được tâm sự của tôi lúc ấy, Linh hứa sẽ không nói với bất kỳ ai chuyện vừa xảy ra và khuyên tôi cố gắng học thật tốt vì ba của tôi...
Ghét mẹ phụ bạc, những gì mẹ làm tôi đều phản ứng và luôn chống đối. Trước đây tôi ngoan hiền và nghe lời mẹ bao nhiêu thì nay tôi ngang ngược, nhiều lần tôi thấy mẹ rơi nước mắt vì những vất vả, tổn thương mà ba tôi và tôi gây ra, nhưng tôi lại trơ ra như gỗ đá, không màng đến cảm xúc của mẹ.
Năm đó, tôi đứng cuối lớp vì học lực kém, mẹ đã rất tức giận, la mắng tôi liên tục. Buồn, chán nản tôi đã lớn tiếng với mẹ, hậu quả là mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà. Tối đó, bất ngờ ba tôi qua đời sau cơn bạo bệnh, khi ba mất căn nhà trở nên lạnh lẽo, tôi đi đi về về như một cái bóng. Cũng từ đó, tôi không muốn ở trong căn nhà của mình, vì từ lúc ba tôi mất đi, mẹ tôi đã công khai mối tình tội lỗi với người đàn ông đã có vợ con.
Tôi thật sự rất chán nản, xấu hổ vì nhiều người cứ gặp tôi lại trêu ghẹo, soi mói, bạn bè cũng dần xa lánh tôi. Tôi phải làm sao đây, tôi có nên bỏ nhà ra đi, hay là nên nói chuyện với mẹ tôi. Vì thật sự tôi rất yêu thương em gái, nếu tôi bỏ đi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với em tôi. Tôi không biết phải đối diện với mẹ như thế nào, tôi thật sự rất mệt mỏi vì những gì mẹ tôi đã gây ra
Theo PLVN
Lời chồng nói khiến tôi cay đắng nhận ra mẹ tôi đã dồn ép anh vào con đường cùng! Mẹ tôi liên tục gọi điện thoại tạo sức ép bắt tôi bế con về nếu không sẽ không nhận tôi - đứa con gái chỉ biết nghe lời chồng nữa. Tôi kết hôn cách đây 6 năm, hiện tại vợ chồng tôi đã có một cậu con trai hơn 5 tuổi. Tôi là con gái duy nhất vì thế bố mẹ tôi...