Là phụ nữ, dù mạnh mẽ hay yếu đuối cũng cần người đàn ông của riêng mình
Sao không thể để cho mình sống trong tâm trạng cân bằng, nhẹ nhõm cả thân tâm? Sao không thể đón nhận những niềm vui giản dị và bình lặng cả với cô đơn của mình? Sao cứ phải cố tỏ ra mình là người khác, hoặc nói quá nhiều về những “tai nạn” trên đời?
Bánh bèo thì để cho ai xem?
Trong danh sách bạn bè cua tôi, lương ban be la nam va nư ngang nhau, nhưng không hiêu sao, lương status cua nhưng “gương măt nư”, hang ngay “trôi” lên newfeed cao hơn hăn nhưng ngươi đan ông. Ấy la vì nư giơi noi nhiêu hơn? Bởi nư giơi vốn nhiêu tâm trang? Nư giơi vốn ưa thích những câu chuyện dài dòng và văn phong kê lê?
Tôi đã từng phát mệt với hai cô bạn gái, cả hai đều đã li dị chồng từ mấy năm nay. Cô nào cũng trẻ (dù không phải cứ trẻ là sẽ đẹp), đường tình duyên chắc còn lận đận lâu, nên từ khi li dị đến nay chưa có mảnh tình nào vắt vai. Họ cô đơn – cũng phải! Họ buồn – lẽ hiển nhiên! Họ cảm thấy thèm một mái ấm, một vòng tay vững chắc – chuyện chả có gì phải đem ra mổ xẻ! Nhưng cái cách họ rền rĩ suốt ngày vì chuyện họ buồn – cô đơn – sầu bi đau khổ trên facebook khiến tôi ngán ngẩm!
Sáng sáng mở mắt ra nhìn thấy những kêu ca “anh ở nơi nào, tình yêu thực sự của đời tôi đang ở nơi đâu” hay những câu đại loại thế, từ cô thứ nhất đã làm tôi tụt hứng quá rồi. Thì đến cô thứ hai còn tệ hại hơn, cô ấy suốt ngày làm thơ! Tôi yêu thơ lắm, tôi rất mê thơ, nghề nghiệp của tôi cũng liên quan đến lĩnh vực văn chương nên tôi rất mến những người bạn thơ. Nhưng thơ của cô ấy thì chẳng có cái gì ngoài câu chữ cũ mèm, hình ảnh cũ rích và cảm xúc cũng vô cùng cũ kỹ! Nghe đâu cái đám “bậu sậu” bạn bè vẫn tung hô cô ấy hàng ngày trên facebook là một người phụ nữ “sâu sắc”. Tôi thì thấy sợ. Tôi thực lòng chỉ muốn góp ý thẳng thừng, rằng hai cô còn cái việc gì thì lấy ra mà làm, đừng có để thiên hạ tụt cả hứng theo cái sự thèm – khát – đàn – ông ngớ ngẩn của mình như thế!
Hôm trước có anh đàn ông (“đàn ông” đối với hai cô là cụm từ nhạy cảm), có lẽ cũng khó chịu quá, đành góp ý với một trong hai người. Rằng đời sống còn nhiều niềm vui lắm, có tình yêu cũng tốt, không thì cứ tận hưởng những gì mình có, đừng lên facebook suốt ngày nói chuyện cô đơn thèm khát thế. Ngay lập tức cô này có một bài dài đáp trả, kiểu như là “facebook của ai người ấy nói”, rồi quy kết anh này ích kỷ, vô duyên, thậm chí “yếu sinh lý” mới nghĩ về đàn bà “ngắn” thế. Đọc xong tôi phì cười, thương cảm cho người đàn ông thật thà, chân thành duy nhất còn sót lại trên đời!
Nhưng gồng lên cũng chả ai xem cả!
Tôi phải công nhận rằng, với đa số phụ nữ, cuộc sống của họ bị chi phối bởi đàn ông quá nhiều. Nhưng ngược lại với đám “bánh bèo” lại là những phụ nữ luôn muốn tìm ra thứ gì đó để vui, để khoi phai to ra la tâm trí minh suôt ngay chi có bóng dáng đan ông trong ấy! Trái với cái đám công khai thừa nhận mình luôn mong đàn ông chú ý, những người phụ nữ này luôn tìm ra cách để noi vơi thiên ha răng: đâu, tôi co them nghi đên đan ông đâu!
Video đang HOT
Họ luôn “diễn” cái “bản mặt” bất cần. Rất thản nhiên, họ nói năng “dã chiến”, họ đi chơi tưng bừng, họ đàn đúm nhậu nhẹt “tẹt ga” theo quan điểm “chỉ có đàn bà đem lại hạnh phúc cho nhau”. Nhưng mọi thứ, từ dáng đi dáng đứng, từ giọng điệu ồn ào, từ cái liếc mắt ngấm ngầm kín kẽ đến những câu xa xôi trên facebook cá nhân vẫn không giấu đi được cái ý nghĩ sâu kín tận trong lòng, rằng: “hôm nay đã có người đàn ông nào để ý đến mình hay chưa?”.
Và bởi vì cái ý nghĩ về đàn ông đã trót giấu thật sâu đi rồi, bởi vì cái sự mong muốn về nam giới bị “đàn áp” đã cố diễn cho nó không được lộ ra, đạt quá đi rồi, nên nhiêu khi, vô số những người phụ nữ quanh tôi đã nhốt cái tâm can yếu đuối trong cái tác phong, điệu bộ gông lên, khô sơ va căng cưng! Noi sao nhi, chỉ mình họ tin rằng họ đã thành công trong việc tỏ ra mạnh mẽ chứ bất cứ ai nhìn vào cũng biết, họ “bánh bèo” hết mức, thèm yêu phát rồ, và đong đưa hết nấc! Tất nhiên, “bánh bèo” hay “đong đưa” chẳng có gì là xấu. Tôi chỉ nói xấu cái sự giả vờ rằng mình không hề mang nó trong mình của những cô nàng cứ cố “gồng lên” thôi.
Minh chứng cho điều này, phải nói đến bà sếp của tôi. Hơn 40 rồi, mải lo sự nghiệp, quay ngoắt lại thì người đàn ông duy nhất ở bên cạnh mình đã kịp trải qua.. 3 đời vợ! Sếp sinh hận thù, luôn “tuyên chiến” với những trò yêu đương nhăng nhít của đám “trẻ con trẻ mỏ” dưới quyền. Luôn “hành” đến chết bất cứ đứa nào chưa hết giờ làm việc đã lăm le hẹn hò. Đi cùng sếp là cấm không lăm le cái điện thoại mà nhắn tin gọi điện cho giai cho gái. Sếp tuyệt đối không xem mấy bộ phim có cảnh hôn nhau và luôn xúi giục tất cả những người phụ nữ có gia đình, hãy bỏ chồng đi mà sống đời tự do sang chảnh. Cứ thế, chẳng ai (ngoài tôi – cái đứa chuyên đem laptop của sếp đi bảo dưỡng) biết được rằng sếp trằn trọc “cày” phim sex hàng đêm và “lăn lộn” vào cái diễn đàn dành cho những người quá lứa lỡ thì. Nhưng vì cái bản tính (giả vờ) kênh kiệu nên cái nick của sếp trên diễn đàn ấy cũng bị người ta ghét, cô lập, chê bai chẳng ra gì! Tôi tự hỏi, sao sếp không mềm mỏng hơn, không dịu dàng hơn, không công khai thừa nhận là mình cũng cần một mái ấm gia đình, có khi sếp đã không phải cô đơn lâu thế!
Nêu như câu noi ưa thich cua nhưng nang cô to ra manh me chinh la “yêu đuôi thi đê cho ai xem”? Thi tôi cung muôn gưi lơi đên ho, răng: “gông lên thi cung cha ai them xem đâu!”. Sao không thể để cho mình sống trong tâm trạng cân bằng, nhẹ nhõm cả thâm tâm? Sao không thể đón nhận những niềm vui giản dị và bình lặng cả với cô đơn của mình? Sao cứ phải cố tỏ ra mình là người khác, hoặc nói quá nhiều về những “tai nạn” trên đời?
Theo Emdep
Gặp lại người yêu cũ sau 10 năm và một kết thúc bất ngờ
Gặp lại Nhàn, từ tâm trạng bồi hồi, xao xuyến, tôi chuyển sang trạng thái nhẹ nhõm và thanh thản. Hóa ra, tình đầu cũng giống như cơn gió...
ảnh minh họa
Một sáng cuối tuần, vợ đưa con về ngoại chơi, còn mình tôi ở nhà xử lý nốt đống tài liệu đang dở dang thì bỗng chuông điện thoại đổ réo rắt. Vừa bắt máy, kịp alo một tiếng thì đầu dây bên kia cất tiếng: "Cho hỏi đây có phải số anh Minh không ạ?".
Bất chợt, tôi thấy như có luồng điện chạy dọc sống lưng, giọng nói quen lắm, nhưng nhất thời tôi chẳng nghĩ ra. Lấy lại bình tĩnh, tôi hỏi:
- Đúng, tôi Minh đây, chị là ai đấy?
- Ôi, không nhớ giọng em sao , em Nhàn đây...
- Một thoáng ngạc nhiên, bối rối chợt ùa về trong lòng tôi. Nhàn là mối tình đầu của tôi cách đây 10 năm về trước.
Lúc đó, chúng tôi đều là sinh viên, tôi và em học cùng trường, khác khoa. Trong lễ kỷ niệm 40 năm thành lập trường, Nhàn biểu diễn một điệu múa đơn, tôi ấn tượng với em vô cùng. Tìm mọi cách để có số điện thoại của Nhàn, tôi bắt đầu công cuộc cưa đổ em. Thế rồi 3 tháng sau ngày hội đó, chúng tôi chính thức trở thành 1 đôi.
Yêu nhau hơn 2 năm, 2 chúng tôi ra trường. Tôi đưa Nhàn về nhà ra mắt, bố mẹ tôi quý em, nhưng lúc đó 2 đứa đều chưa có công ăn việc làm gì nên chưa thể kết hôn. Sau hơn 1 năm lăn lộn làm đủ nghề linh tinh ở Hà Nôi, cả tôi và Nhàn đều chưa có gì ổn định trong tay. Thời điểm đó, bố mẹ Nhàn ở quê giục em về gấp, vì có đợt thi công chức xã, dù không muốn nhưng Nhàn vẫn phải về, Nhàn nói: "Em là con gái, có lứa có thì, em không thể cứ hy vọng mãi vào những điều không chắc chắn được".
Thế rồi Nhàn từ biệt tôi. Kỳ thi công chức đó, Nhàn đỗ. Em chính thức chuyển về quê sinh sống và làm việc. Chuyện tình cảm của tôi và Nhàn vì thế mà trắc trở, thời gian đầu, chúng tôi vẫn liên lạc đều, tôi thường tranh thủ ngày nghỉ lên thăm em, nhưng cũng chỉ được 1 năm. Sau đó, cả 2 chúng tôi đều nhận ra 2 đứa có cố gắng nữa cũng chẳng thể có tương lai, vì xa xôi và điều kiện không cho phép. Cuối cùng thì chia tay.
Phải khó khăn, đau khổ lắm chúng tôi mới thôi không nhớ về nhau nữa. Nhàn nói, đừng liên lạc với nhau nữa, nếu không sẽ chẳng thể quên được nhau đâu. Thế là cả 2 chúng tôi cùng thay số, xóa toàn bộ liên lạc về nhau.
Thời gian đó, tôi không biết Nhàn đã vượt qua thế nào, nhưng tôi thì khốn khổ vô cùng. Tôi chìm ngập trong bia rượu, chẳng làm nổi việc gì ra hồn. Mãi gần 1 năm sau, khi xin được việc, đi làm, nhiều mối quan hệ với các cuộc vui mới giúp tôi nguôi ngoai.
Sau đó hơn năm, bạn tôi báo tin Nhàn đã kết hôn với một đồng nghiệp cùng cơ quan. Tôi mừng cho cô ấy.
Rồi tôi quen Thu, là vợ tôi bây giờ. Thu tuy không xinh đẹp như Nhàn nhưng em rất ngoan ngoãn, thảo hiền, tôi dù chưa thực sự quên Nhàn, nhưng tôi có tình cảm thực sự với Thu. Sau đó không lâu, chúng tôi kết hôn. Mười năm chung sống, em sinh cho tôi 2 cậu con trai kháu khỉnh, cuộc hôn nhân của chúng tôi rất hạnh phúc và êm ấm.
Nhàn phá tan bầu không khí tĩnh lặng bằng một câu hỏi: "Tối nay anh bận không? Em đang ở Hà Nội, khó khăn lắm mới xin được số anh, đi uống cà phê nhé. 10 năm không gặp nhau rồi đó".
Tôi lập tức đồng ý, bỗng thấy xuyến xao kỳ lạ, không biết Nhàn trông như thế nào sau 10 năm nhỉ? Tôi đứng lên ngắm trong gương. 10 năm, tôi béo thêm những hơn chục cân, những nếp nhăn bắt đầu xuất hiện trên gương mặt, mái tóc bắt đầu lốm đốm sợi bạc. Còn Nhàn, Nhàn có tóc bạc chưa, 35 tuổi rồi chứ ít ỏi nữa đâu. Tôi chợt thấy háo hức vô cùng.
7 rưỡi tối, tôi ăn mặc lịch sự, chờ sẵn tại một quán cà phê ven hồ, đúng nơi ngày xưa tôi và Nhàn hay hò hẹn. Khi tôi đang mơ màng nhìn ngắm mặt hồ lăn tăn gợn sóng ngoài kia, thả trôi suy nghĩ của mình về những ký ức xa thẳm thì bị một giọng nói cắt ngang: "Anh chờ em lâu chưa?".
Tôi giật mình quay lại, đứng trước tôi là một phụ nữ to cao, có phần hơi béo, tóc làm xoăn thả bồng bềnh. Nhàn kéo ghế ngồi xuống, nở nụ cười tươi: "Nhìn em khác quá không nhận ra đúng không?". Quả thật, Nhàn thay đổi rất nhiều, 10 năm về trước em mình hạc xương mai, chứ không to béo như bây giờ. Ừ, 10 năm trôi qua, phụ nữ qua sinh nở làm gì có ai mình hạc xương mai được nữa, đến tôi cũng phát tướng ra mà.
Bỗng dưng, lúc đấy, cảm giác háo hức biến đi đâu mất, trong lòng thậm chí còn thấy đôi chút hụt hẫng. Tôi chợt nhận ra, hóa ra tôi chỉ vì tò mò muốn biết 10 năm sau Nhàn sẽ ra sao, cái tôi trông đợi, là em của 10 năm trước chứ không phải bây giờ. Một chút nhẹ nhõm bỗng len lỏi trong lòng.
Cuộc trò chuyện diễn ra rất vui vẻ, chẳng còn ngượng ngập, chẳng còn bồi hồi. Tôi và Nhàn nói chuyện như 2 người bạn lâu ngày không gặp. Hỏi thăm về gia đình, cuộc sống của nhau.
9 rưỡi, tôi và Nhàn chia tay nhau, em bảo sớm mai sẽ về quê. Nhàn nói, em hy vọng có dịp đến thăm n hà anh . Tất nhiên, tôi vui vẻ mời em theo phép lịch sự thông thường nhất.
Một mình chạy xe máy về nhà, tôi chợt thấy vui vẻ, dễ chịu vô cùng. Bỗng dưng lại cảm thấy nhớ vợ, người phụ nữ tảo tần bên cạnh tôi suốt mười năm trời. Chắc tôi cũng không kể với vợ chuyện này đâu, giữ thành bí mật cho riêng mình cũng được. Người cũ trong lòng tôi, hóa ra cũng chỉ là cơn gió, gió thổi đến rồi lại đi, những gì còn lại bên tôi mới thực là mãi mãi.
Theo blogtamsu
Chúng tôi đã hôn nhau, và... Thì ra anh đã nhầm lẫn những viên thuốc trị bệnh viêm xoang mãn tính của tôi với những viên thuốc tránh thai. E rằng sự tế nhị thái quá của anh đã phá vỡ đi rất nhiều quy ước giữa chúng tôi là cố gắng hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc. ảnh minh họa Bắt đầu từ những ngón chân....