Là phụ nữ có phải là phải là an phận
Chúng tôi quen nhau khi anh đang học đại học, tôi thì học trung cấp ở tỉnh. Sau khi tôi tốt nghiệp, chúng tôi cưới nhau, lúc ấy anh vẫn còn nợ môn, gần một năm sau anh mới ra trường.
Gia cảnh hai bên nghèo nàn nên tôi ra trường, đi làm là chu cấp cho anh tất cả, chỉ với một suy nghĩ yêu anh thì không tính toán thứ gì. Anh không hề cờ bạc, gái trai, chỉ mỗi tội hay nhậu nhet. Ngày ấy anh hứa, anh nhận của em sau này anh sẽ cho em tất cả những gì anh có. Sự thật anh đã làm thế suốt mười mấy năm nay. Có điều mười mấy năm nay, số tháng anh đi làm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một mình tôi lo toan mọi thứ. Tính tôi cầu tiến nên ra sức làm việc, chỉ mong chăm lo cho chồng con đầy đủ, giúp đỡ gia đình hai bên.
“Tôi năm nay 34 tuổ.i, lấy chồng đã 12 năm, chồng hơn tôi 2 tuổ.i. Chúng tôi có hai con: một gái, một trai xinh đẹp. “
Tôi có những mục tiêu lớn của đời mình nên không nề hà việc gì. Tôi là công chức nhà nước, không đủ sống nên tôi kinh doanh thêm. Tôi không cờ bạc hay làm bất kỳ điều gì không lành mạnh, tôi làm đủ mọi thứ, kể cả dọn nhà Tết cho người ta để kiếm thêm tiề.n. Tất cả cứ bình thường như thế nếu như không có một ngày năm 2011, tôi bị ta.i nạ.n giao thông, nằm viện 7 tháng. Công việc không ai quản lý, chồng phải chăm tôi trong bệnh viện. Ngày ra viện, tôi phải làm lại từ đầu. Không nản chí, tôi lại lao vào làm tất cả. Đến hồi xui rủi, tôi không thành công trong kinh doanh. Tôi nhận thấy mình vẫn còn thiếu một thứ là tấm bằng đại học.
Tôi vứt bỏ tất cả trước mắt để đi học. Ngôi trường tôi chọn thi liên thông khó bậc nhất Sài Gòn. Ngày quyết định đi học, tôi đã nói với anh “em không thể chăm lo cho mọi người được, công việc và con em giao lại cho anh”. Anh gật đầu và nói sẽ lo chu toàn. Anh còn chế giễu tôi quá lo. Tôi chưa hề yên tâm. Tôi biết một người cả đời không biết mượn ai lấy một đồng, ra đường đi bằng bốn bánh, tiề.n lúc nào cũng được vợ để đầy ví thì làm sao một mình cáng đáng được một gia đình. Nhưng tôi vẫn đi học, vì không còn sự lựa chọn.
Lịch học chiếm hết tất cả thời gian và tâm trí tôi. Kinh tế gia đình ngày càng tồi tệ vì anh không thể lo. Người giúp việc nghỉ, tôi không thuê người khác để tiết kiệm. Chúng tôi chia sẻ công việc gia đình với nhau. Ban đầu, anh không làm nhưng sau khi bị bạn bè xe.m thườn.g vì khó khăn, ngay cả gia đình anh, những người bạn thân của anh trở mặt thì anh mới chịu hiểu, chỉ có chịu khó lao động thì mới được xem trọng.
Tôi kể ra mọi thứ chỉ có một mong độc giả hãy giúp tôi giải đáp một thắc mắc, có phải phụ nữ thì không cần học nhiều, không cần làm việc xã hội nhiều? Tôi quá cầu tiến làm anh thấy mệt mỏi. Phải chăng tôi chỉ cần ở nhà với quầy thuố.c của mình là được, vì tôi quản lý thì nó rất tốt. Có điều tôi không muốn gói đời mình trong công việc đó.
Tôi phải nỗ lực gấp đôi để hoàn thành cả việc học lẫn kinh tế gia đình, đến mức cả năm không đi đâu hết. Tôi đã không còn để ý mình mặc gì khi ra đường. Trong đầu tôi chỉ có một mong muốn xây dựng một nền kinh tế gia đình vững chắc để con có điều kiện ăn học đàng hoàng. Nhiều lúc anh nhìn tôi và nói “tội nghiệp em quá”. Tôi nói với anh rằng chỉ cần anh cố gắng hai năm nữa thôi, em sẽ thay đổi mọi thứ, chúng ta không phải khổ sở nữa, nhưng anh không hiểu tôi, anh chỉ cần tôi an phận.
Video đang HOT
Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên: Tôi phải làm gì, nên là một người vợ an phận, hay tiếp tục theo đuổi ước mơ cho con đi du học của mình?
Theo VNE
Bị bồ đá, chồng yên chí trở về với vợ con ai ngờ mới mở cửa ra đã nhận ngay cái kết sốc
Cặp bồ được 2 năm thì bỗng dưng Thành bị bồ đá cái bốp. Phương bảo rằng Thành chỉ là sự lựa chọn tạm thời. Cô còn cả tương lai phía trước, không thể nào mà làm bồ nhí cho Thành cả đời được.
ảnh minh họa
Thành chá.n v.ợ, thế nên khi thấy Phương có ý lả lơi với mình, anh cặp luôn. Phương mới 25 tuổ.i, xinh đẹp, giỏi giang. Thành biết Phương cặp mình là để đà.o m.ỏ nhưng mà thôi, chi ra tí tiề.n để được người đẹp yêu thì cũng đáng. Thế là Thành cứ đi hú hí với bồ mỗi khi chá.n v.ợ. Nhìn chung, vợ Thành sau khi sinh đứa thứ 2 thì xập xệ lắm nên anh chán chứ mà được như ngày mới cưới thì anh cũng chẳng tòm tem bên ngoài làm gì.
Đợt đầu mới yêu Phương, Thành ngày nào cũng báo vợ không ăn cơm nhà rồi đi ra ngoài ăn uống xong vào khách sạn hú hí với Phương. Vợ hỏi thì Thành bảo bận họp, bận làm dự án. Vân - vợ Thành thì tối ngày bận túi bụi với hai đứa con, chẳng còn thời gian mà để ý đến chồng, nhưng cái kiểu khi nào chồng cũng nai nịt gọn gàng, đi sớm về muộn thì Vân biết tỏng rằng Thành đang có bồ bên ngoài.
(Ảnh minh họa)
Phương cũng mấy lần hỏi chồng nhưng Thành cứ chối bay chối biến, Thành bảo đúng là loại phụ nữ ở nhà chỉ biết bỉm sữa, nhìn đời qua căn bếp thì chỉ biết ghen tuông vô lối mà thôi. Anh đã đi kiế.m tiề.n về nuôi cả gia đình vậy mà còn ghen tuông vô lối như thế thì chỉ có nước ra tòa ly dị.
Nói chung Thành hiểu chỉ cần đán.h phủ đầu vợ anh như thế là Vân sợ. Vân hiện tại vẫn đang ở nhà chăm con, mọi thứ chi tiêu trong nhà đều do Thành chi trả hết nên ít nhiều cũng có sự phụ thuộc. Thành biết thế càng làm tới, để vợ con không có cớ hoạnh họe.
Cặp bồ được 2 năm thì bỗng dưng Phương đá Thành cái bốp. Phương bảo rằng Thành chỉ là sự lựa chọn tạm thời. Cô còn cả tương lai phía trước, không thể nào mà làm bồ nhí cho Thành cả đời được. Thành sốc lắm, anh kéo áo Phương lại bảo:
- Em nói bỏ là bỏ hay nhỉ? Thế 2 năm qua em vơ vét hết bao nhiêu tiề.n của anh tính sao đây?
- À, anh lại giở thói đòi quà à? Thế sao anh không hỏi rằng anh chiếm dụng thân thể tôi miễn phí hai năm qua đáng bao nhiêu tiề.n? Tôi chưa đòi tiề.n anh là may rồi.
Cãi nhau một hồi lâu, Thành biết kiểu gì mình cũng thua, bởi Phương dọa sẽ làm ầm lên mối quan hệ này cho Thành xấu mặt. Lúc đó, Thành mới biết rằng, ngoài vợ mình đang chờ mình ở nhà ra thì con bồ nào cũng thế, chỉ là kẻ đà.o m.ỏ mà thôi. Thành yên chí trở về với vợ. Nhưng rồi...
Khi Thành mở cửa ra đã thấy một người đàn ông lạ ngồi trong nhà giữ đứa con út của anh. Vợ anh thì đang nấu ăn, miệng cười tủm tỉm. Thành chạy vào quát:
- Anh là ai? Sao lại vào nhà tôi ngồi?
- Anh ấy là chồng sắp cưới của em đấy. Em mời anh ấy đến ăn tối không được sao?
- Chồng sắp cưới? Thế tôi là cái gì hả?
- À, anh cặp bồ rồi mà, suốt 2 năm nay rồi còn gì? Tôi làm đơn ly dị anh rồi, anh vào ký đi rồi gửi lên tòa. Tôi sẽ cưới anh ấy và mang hai con theo luôn vì anh chả quan tâm gì đến chúng cả.
Thành rụng rời tay chân. Thì ra những ngày anh bạn bịu hú hí với bồ cũng là những ngày vợ anh đã tìm được bến đỗ cạnh một người đàn ông khác. Thành líu ríu:
- Đừng em, anh vẫn cần em và các con.
- Ừ, khi bị bồ đá anh mới cần tôi và các con chứ gì? Tôi biết tỏng rồi.
- Anh... Anh...
Thành cứng họng, anh không thể nói gì thêm được nữa. Lỗi là anh đã bỏ bê vợ con trước. Thành đành bước ra khỏi nhà vì căn nhà này trước đó là của hồi môn của Vân. Giờ thành kẻ không nhà, không vợ, không con Thành mới thấu hiểu được giá trị lớn lao của nó nhưng mọi thứ đã quá muộn màng.
Theo blogtamsu
Chấp nhận bị chử.i là ngu khi từ hôn vợ giàu để cưới em bán vịt và đêm tân hôn hả hê khi... Cứ ngỡ từ hôn với con gái sếp lấy em bán vịt quay về làm vợ cuộc đời sẽ gặp nhiều khó khăn và bị người đời cười nhạo, ai ngờ chính "của quý" đó của em đã thay đổi cuộc đời tôi. Từ hôn với con gái sếp không ngờ tôi lại cưới được em bán thịt vịt quay như thế này...