Là người đồng tính, tôi rất sợ mỗi dịp Tết về
Đối với tôi, Tết là một cơn ác mộng khủng khiếp mà năm nào tôi cũng phải trải qua.
Mỗi khi đến dịp Tết đến xuân về, mọi người lại náo nức, vui vẻ chuẩn bị đón Tết, còn tôi, tôi lại rất sợ khoảng thời gian này. Đối với tôi, Tết là một cơn ác mộng khủng khiếp mà năm nào tôi cũng phải trải qua.
Vào dịp Tết cách đây 3 năm, tôi đã phải cắn răng chia tay với người mà tôi yêu thương. Cũng vào dịp Tết này cách đây 3 năm, tôi đã cứa một nhát dao rất rất sâu vào lòng bố mẹ tôi mà tôi biết vết cắt ấy sẽ chẳng bao giờ lành lại được.
Tôi có một ngoại hình dễ nhìn, lại có một công việc khá tốt tại một công ty nước ngoài, lại là con một trong một gia đình khá giả. Mọi người nhìn vào đều ghen tị với tôi và đều bảo ai sau này lấy được tôi là có phước lắm. Mỗi lần nghe con gái được khen là bố mẹ tôi đều rất vui và lấy làm hãnh diện. Nhìn bố mẹ như vậy, tôi ngoài mặt thì cố vui cười nhưng tận sâu trong đáy lòng, tôi đau lắm, bởi tôi biết tôi sẽ làm bố mẹ phải đau lòng, thất vọng. Bởi có lẽ tôi sẽ không bao giờ lấy chồng, bởi tôi là người thuộc giới tính thứ ba.
Mãi không thấy con dẫn người yêu về ra mắt, bố mẹ tôi sốt ruột bắt đầu thúc giục chuyện chồng con, rồi cùng anh em, cô dì chú bác trong họ hàng giới thiệu cho tôi hết người này đến người kia. Nhưng tôi đều từ chối, vì người tôi cần không phải là một người đàn ông. Tôi rất muốn giới thiệu M – người yêu của tôi với bố mẹ, để họ hiểu là tôi đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình nhưng lại sợ họ sẽ shock. Tôi định qua cái Tết năm đó, tôi sẽ dần dần công bố mọi chuyện.
Nhưng sự đời thường không theo ý muốn của con người. Hôm 27 Tết năm đó, khi tôi đang tay trong tay thân mật với M đi sắm Tết thì bất ngờ bị bố mẹ tôi bắt gặp. Hai người suy sụp lắm, mẹ tôi đã khóc không biết hết bao nhiêu nước mắt, còn bố tôi thì cứ lầm lầm lì lì, cả ngày không nói với tôi câu nào cả. Năm đó đối với gia đình tôi coi như mất Tết. Nhìn thấy bố mẹ đau khổ, dằn vặt như vậy, lòng tôi cũng đau lắm. Nhưng tôi không thể ép mình sống cuộc sống giống như bố mẹ mong đợi, lấy chồng và sinh con đối với tôi là chuyện rất xa vời.
Lại một cái Tết nữa sắp về, khi mà mọi người vui vẻ, háo hức cùng nhau chuẩn bị đón Tết, thì tôi lại phải đối diện với những kí ức đau buồn. (ảnh minh họa)
Tôi cố gắng giải thích cho bố mẹ hiểu, nhưng dường như những định kiến về người đồng tính đã ăn sâu vào tiềm thức của hai người. Họ bảo nếu tôi không từ bỏ M thì họ sẽ từ bỏ tôi. Mẹ còn lấy cái c.hết ra đe dọa tôi. Gia đình M cũng biết chuyện và ra sức ngăn cấm. M không chịu được áp lực nên đã nói lời chia tay.
Tôi buồn lắm, đau lắm, nhưng tôi không muốn ép M phải chịu đau khổ cùng tôi mặc dù tôi thực sự rất muốn ở bên M. Tết năm đó tôi đành phải để M ra đi.
Video đang HOT
Sau Tết, tôi dọn ra sống một mình ở bên ngoài. Thời gian cứ thế qua đi, bố mẹ vẫn giấu kín chuyện của tôi và ra sức thuyết phục tôi thay đổi, nhưng tôi biết có c.hết tôi cũng không thể thay đổi được. Hàng ngày đi làm, công việc giúp tôi quên đi nỗi đau trong lòng. Nhưng mỗi khi đến dịp Tết về, phải về thăm hỏi họ hàng, làng xóm, là tôi lại bị t.ra t.ấn bởi những câu như: “Bao giờ mới dẫn người yêu về ra mắt?”, “Bao giờ cưới?”, “Mày không định lấy chồng đẻ con sao?”, “Sắp thành gái già rồi đấy, còn không mau lấy chồng đi”… Những lúc đó tôi chỉ còn biết cười trừ còn trong lòng lại thấy nhói đau. Tôi vẫn còn nhớ và yêu M rất nhiều, nhưng tôi biết chuyện của chúng tôi sẽ chẳng có kết quả bởi M đã nghe lời bố mẹ đi lấy chồng. Còn bố mẹ tôi thì vẫn hy vọng một ngày đó tôi sẽ thay đổi…
Lại một cái Tết nữa sắp về, khi mà mọi người vui vẻ, háo hức cùng nhau chuẩn bị đón Tết, thì tôi lại phải đối diện với những kí ức đau buồn, đối diện với ánh mắt thất vọng của bố mẹ, đối diện với những câu hỏi khi nào lấy chồng của họ hàng lối xóm…
Tôi thực sự sợ Tết…
Theo VNE
Lá thư gửi má từ đứa con đồng tính
Cả nhà ai cũng thấy con cười nhưng chưa ai 1 lần thấy con khóc. Tụi con chỉ có 1 ước mơ nhỏ nhoi nhưng chẳng bao giờ thành sự thật đâu.
Ngày...tháng...năm
Má kính mến!
Hôm nay là ngày con rời xa nhà, kể từ khi con biết con là les. Con không thể chịu đựng nổi những ánh mắt tò mò, những lời lẽ khinh thường và hơn hết, chính là sự ghẻ lạnh từ chính gia đình mình. Những ngày tháng đó đối với con giống như địa ngục. Con chịu đủ thứ áp lực, thấy ức chế, khó sống, nhiều khi muốn c.hết đi được. Tại sao con lại là les?
Con đi...........
Ngày...tháng...năm
Con đã đi làm, đã lấy được những đồng lương do chính bàn tay mình làm ra. Con không ngờ rằng có ngày mình lại mạnh mẽ đến vậy, lại tự lập k.iếm t.iền và nuôi sống mình, không còn dựa vào ba má nữa. Con được sống thật với chính bản thân mình, được ở cùng người con yêu thương...
Đáng lẽ, con nên cười nhưng xin lỗi má, con đã khóc. Vì niềm vui của con chẳng có gia đình sẻ chia.
Ngày...tháng...năm
Hôm nay con bệnh, con không dám điện thoại cho má sợ má lo. Ngày hôm đó chỉ có cô ấy chăm sóc cho con. Con cảm thấy mình được an ủi phần nào, thấy thật may mắn vì có cô ấy bên cạnh. Con đã có được niềm an ủi duy nhất từ người con gái đó kể từ khi con rời xa ba má, rời xa sự ghẻ lạnh của gia đình.
Ngày...tháng...năm
Ngày...tháng...năm
Ngày...tháng...năm
Tròn 4 năm kể từ ngày con xa gia đình, nhà mình hình như giờ không còn chỗ cho con nữa rồi, có thêm 2 thành viên mới rồi.
Con chỉ mong được đón nhận và được sống thật với bản thân mình.(ảnh minh họa)
Con được tự do, con được sống là chính mình nhưng con thề, từng ấy năm qua con luôn suy nghĩ về con đường mình chọn, tuy không hối hận nhưng con ước con là 1 người "bình thường".
Con ước mình bé lại về cái thời "ăn chưa no, lo chưa tới".Có chuyện gì cũng chạy về òa khóc gọi "má ơi", chứ không như bây giờ gặp chuyện gì cũng phải "nuốt nước mắt nhẫn nhịn".Con ước mình bé lại để nhìn khuôn mặt khi chưa "già đi" của má mà con đã "nỡ quên".
Bé lại để vứt bỏ đi cái sai lầm của quá khứ, phí đi bao nhiêu thời gian cho những cuộc ăn chơi vô bổ.Nhưng con biết, thời gian không trôi ngược bao giờ, cuộc sống của con cũng như 1 vòng tuần hoàn cho đến khi già đi mà con vẫn không biết được mục đích thật sự của chính mình.
Con muốn về và được nằm trong vòng tay má thêm 1 lần nữa nhưng giờ con đã quá to xác với vòng tay của má. Và dường như gia đình đã quên đi sự tồn tại của con, lúc về không ai đón, cũng như lúc đi không ai tiễn.
Cả nhà ai cũng thấy con cười nhưng chưa ai 1 lần thấy con khóc. Tụi con chỉ có 1 ước mơ nhỏ nhoi nhưng chẳng bao giờ thành sự thật đâu.
Chưa bao giờ tụi con dám mơ được đứng trước từ đường nhà mình, hành lễ kết hôn, được bà con hàng xóm chúc phúc trong lễ cưới, được nhìn thấy những giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ cô ấy trong ngày đưa con gái lên xe hoa, được chung sống hợp pháp và có những đứa con xinh xắn khỏe mạnh.... Dù những thứ đó là điều tất yếu của con người.
Chẳng ai muốn mình như vậy đâu má à. Con cũng vậy thôi, tụi con đến với nhau không có gì ràng buộc và chỉ có 2 chữ niềm tin.
Con biết con không trách ai được, chỉ trách số phận như vậy và khi sinh ra, con đã phải gánh chịu nó.
Gia đình ơi, nếu ba mẹ có quên thì hãy quên đi tất cả nhưng xin đừng quên đi sự tồn tại của con. Rồi con sẽ ổn thôi...! Rồi mọi người sẽ chấp nhận con, rồi xã hội này sẽ cho phép hôn nhân đồng tính, rồi hàng xóm láng giềng sẽ không cười chê khi hai đứa con gái yêu nhau và lấy nhau. Và rồi, ba mẹ sẽ không còn xấu hổ vì con khi bị người khác nhòm ngó nữa. Nhưng liệu, con có chờ được tới ngày đó hay không?
Theo VNE
Bạn trai ngủ chung trai lạ, tôi c.hết khiếp Vào một ngày đẹp trời, đang nghĩ đến chuyện sẽ đến nhà anh, dành cho anh sự bất ngờ bằng việc nấu những món ăn ngon, thì tôi gặp phải chuyện tày trời. Tôi không tin rằng anh lại là người như vậy. Giờ phải gọi anh là gì thì mới đúng. Tôi và anh yêu nhau được hơn 1 năm, tình cảm...