Là mẹ kế, tôi không có quyền dạy con?
Giao con cho tôi chăm sóc, đòi hỏi tôi phải hết lòng thương yêu, vậy tại sao lại không cho tôi cái quyền dạy dỗ con, phải chăng là mẹ kế thì không có quyền đó?
Tôi và chồng đến với nhau khi anh đã qua một lần đò và có một bé trai 5 tuổi. Ông xã là người đàn ông thành đạt, tâm lý và luôn ủng hộ mọi quyết định của tôi. Vì thế, tôi rất hạnh phúc khi gặp được anh.
Trong thời gian tìm hiểu, anh có vài lần đưa con đi gặp tôi. Dù không tiếp xúc nhiều nhưng tôi thấy thằng bé khá ngoan, lại hiểu chuyện. Bé ở với ông bà nội chứ không ở với bố. Do vậy, tôi nghĩ nếu kết hôn sẽ không gặp vấn đề mẹ ghẻ con chồng như người ta thường cảnh báo.
Mặt khác, tôi cũng tự tin rằng, ở cái tuổi ngoài 30, mình đủ chín chắn, bình tĩnh để đối diện với những trở ngại trong cuộc sống. Nếu mình yêu thương con riêng của chồng hoặc ít nhất cũng là tôn trọng bé, mọi việc sẽ không quá khó khăn.
Thế nhưng thực tế không đơn giản như vậy, và những khó khăn lại bắt nguồn từ bố chồng. Bố chồng tôi xưa kia cũng có chút chức tước, lúc mới tiếp xúc tôi thấy trông điềm đạm, ít nói. Tôi cưới nhau được gần một tháng, ông bất ngờ đưa cháu tới, bảo vợ chồng tôi từ nay về sau phải nuôi con, trước đó không hề bàn bạc hay thông báo trước.
Tôi hơi bực mình vì có cảm thấy không được tôn trọng. Ít ra ông cũng nên nói trước một tiếng. Tôi cũng muốn sống kiểu vợ chồng son một thời gian trước khi làm mẹ. Tuy nhiên, khi nhìn sang con, tôi mềm lòng, nghĩ bé sống với ông bà nội sẽ rất thiếu thốn tình cảm của bố mẹ. Chồng tôi lúc trước vì độc thân, công việc hay đi sớm về muộn nên không thể chăm con. Giờ tôi cũng nên cùng anh san sẻ việc nuôi dạy bé.
Nghĩ vậy nên tôi vui vẻ đồng ý. Thái độ của tôi khiến thằng bé rất vui. Ánh mắt rạng rỡ, nó chạy lại ôm tôi. Những ngày sau đó, ngoài thời gian đi làm, vợ chồng tôi thường ở bên con. Tôi cư xử với con như một người bạn nhỏ, không yêu cầu gọi là mẹ mà trước tiên cứ gọi cô. Tôi nghĩ mọi chuyện nên để tự nhiên, hai bên cần có thời gian vun vén tình cảm, khi nào con thích thì sẽ tự gọi.
Ấy thế mà khi biết chuyện, bố chồng gọi điện ngay cho tôi. Không cần biết tôi đang ở chỗ làm, ông thốt ra một tràng những lời khó nghe, bảo tôi ích kỷ, không muốn nuôi con. Ông trách tôi giữ khoảng cách, làm thằng bé tủi thân… và xả một tràng những thứ mà chỉ ông mới nghĩ ra. Mắng xong, bố chồng không cho tôi cơ hội giải thích mà cúp máy luôn.
Video đang HOT
Bố chồng luôn tìm cách gây chia sẻ tình cảm của tôi và con riêng của chồng. (Ảnh minh họa: VTV).
Những ngày sau đó, ông liên tục gọi điện cho thằng bé và xúi nó chống lại tôi. Tôi yêu cầu con mỗi ngày chỉ được xem tivi 1 tiếng, không xem điện thoại khi chưa có sự cho phép của người lớn, muốn xuống sân dưới tòa nhà chơi thì phải được sự đồng ý của bố mẹ… Tôi nghĩ, những quy định đó chỉ có tốt cho con chứ không gây hại gì cả.
Ban đầu, thằng bé rất vui vẻ chấp nhận. Nhưng từ khi bố chồng can thiệp, con tỏ ý chống đối. Có lần tôi yêu cầu con tắt tivi đi ngủ, nó buột miệng: “Ông nội bảo con không cần nghe lời cô, chỉ cần nghe lời bố là đủ”.
Tôi vừa tức vừa ấm ức nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, vào phòng đóng cửa lại và tự nhủ: Việc gì khó quá để mai giải quyết.
Tối hôm sau, trong bữa ăn, thằng bé lại nằng nặc đòi sử dụng điện thoại, bảo nếu không có điện thoại thì sẽ không ăn bất cứ thứ gì. Nếu chồng ở nhà, tôi sẽ để anh xử lý, nhưng lần này anh lại đi vắng. Bực quá, tôi yêu cầu con không cần ăn, đứng úp mặt vào tường. Tôi không giữ được bình tĩnh nên giọng nói có phần hơi gay gắt. Thằng nhỏ rất bất ngờ, có lẽ đây là lần đầu tiên nó thấy tôi to tiếng. Nó vừa tức vừa tủi thân, nước mắt rưng rưng nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng úp mặt vào tường.
Thấy con như thế, tôi cũng thấy thương, chỉ định để nó đứng vài phút thôi. Ai ngờ, đúng lúc đó bố chồng tôi xuất hiện. Phải nói là từ ngày con đến ở với chúng tôi, bố chồng tôi rất hay đến thăm một cách bất ngờ. Ông không bao giờ bấm chuông cửa mà tự động dùng chìa khóa đã có trước đó, bất thình lình có mặt trong nhà tôi.
Lần này chứng kiến cháu bị phạt, ông trợn mắt lên nhìn tôi. Tôi chưa kịp giải thích đã lãnh trọn cái tát như trời giáng vào mặt. Sau đó, ông dắt tay thằng bé ra khỏi nhà.
Hành động của ông đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của tôi. Tôi vào phòng khóc như một kẻ điên. Tôi tự trách bản thân tại sao lại lấy anh, tại sao lại tự đặt mình vào hoàn cảnh khó khăn, tại sao không tìm hiểu kỹ mà đã vội vàng bước chân vào cuộc hôn nhân này.
Tôi cũng tự hỏi, nếu đã giao con cho tôi chăm sóc, sao lại không cho tôi quyền dạy dỗ con? Phải chăng là mẹ kế thì tôi chỉ có nghĩa vụ tận tâm tận lực chăm sóc, nuôi dưỡng chứ không có quyền dạy con nên người? Như vậy là coi tôi như người hầu như đâu phải mẹ?
Khóc xong, tôi cứ nằm trong phòng, đờ đẫn như một kẻ mất trí. Lúc này chồng tôi về. Anh vẫn chưa biết chuyện gì nên tưởng tôi ốm, hỏi han rất ân cần. Tôi chưa kịp kể lại mọi chuyện thì anh nhận được cuộc điện thoại của bố, yêu cầu sang nhà gặp mặt ngay lập tức. Chả cần nghĩ tôi cũng biết mục đích của cuộc gặp này là gì.
Chỉ có điều tôi mệt quá rồi, không muốn cố gắng nữa. Tôi mặc kệ bố chồng tôi muốn nói gì thì nói, còn anh cư xử thế nào cũng được. Tôi không muốn giải thích, cũng không muốn nói bất cứ điều gì cả. Giờ chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẵn sàng đón nhận, kể cả ly hôn.
Con trai riêng của mẹ tôi gây gổ đánh nhau rồi bị thương nặng nhưng nằm trên giường bệnh vẫn nhiễu nhương, yêu sách
Chăm người ốm mệt 1 thì chăm người ốm không biết điều mệt 10!
Cuộc đời mỗi người luôn là một chuỗi những câu chuyện, những biến cố, khiến con người ta mạnh mẽ hơn hoặc đôi khi là gục ngã. Thật ra tôi luôn cho rằng, đã là con người thì một là phải phấn đấu mà sống cho đàng hoàng, còn khi đã không biết phấn đấu thì chắc chắn sẽ rơi xuống đáy vực mà thôi.
Tôi là đứa trẻ bị mẹ ruồng bỏ, bố thì vô tâm. Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi mới 1 tháng tuổi, mẹ tôi tuyên bố thẳng thừng là không muốn liên quan gì đến tôi hết. Bà coi tôi là vết nhơ của cuộc đời mình, ngay khi bà lập gia đình mới, bà luôn cố gắng xóa sạch dấu vết về sự tồn tại của tôi.
Tôi ở với bố và 3 đời "dì ghẻ", tức là bố tôi có thêm 3 vợ mới và rồi hiện tại ông cũng chẳng ở được với ai. Bố tôi không xấu nhưng cực kỳ vô tâm, ông làm tròn trách nhiệm nuôi tôi đến năm 18 tuổi, sau đó tôi sống chết ra sao ông cũng không biết rõ cho lắm.
Mẹ tôi kết hôn với người đàn ông khác và có 2 cậu con trai. Trái ngược cách bà đối xử với tôi, bà cực kỳ cưng chiều 2 đứa con của chồng mới. Thậm chí đứa lớn bà còn nuông chiều đến sinh hư sinh tật.
Khoảng giữa năm ngoái, con trai lớn của mẹ tôi, thằng Tuân - theo bọn bạn lêu lổng, hết rủ nhau đua xe rồi lại kéo hội đi gây gổ đánh nhau. Trong 1 trận đánh nhau ầm ĩ, "anh em chiến hữu" của nó chạy bán sống bán chết hết, để lại 1 mình nó chịu đòn. Hậu quả là nó chấn thương cột sống khiến 2 chân bị liệt vĩnh viễn, không thể đi lại được nữa.
Ai cũng hiểu cái cảnh chăm người liệt rồi đấy, họ gần như không tự sinh hoạt được mà luôn phải có người hỗ trợ. Ở cái tuổi 25, mẹ và dượng tôi xác định sẽ phải nuôi nó hết phần đời còn lại.
Mẹ và dượng tôi vẫn cần phải đi làm để nuôi sống gia đình, không thể ở nhà chăm sóc thằng Tuân suốt ngày được. Vì vậy, bà nội của nó, dù đã hơn 80 tuổi, cái tuổi nói trắng ra là gần đất xa trời, phải chăm sóc thằng cháu đích tôn từ ăn uống đến vệ sinh cá nhân.
Tình cảnh gia đình mẹ tôi càng trở nên phức tạp hơn khi em trai cùng mẹ khác cha của tôi, kể từ khi gặp nạn, đã trở nên khó chịu và yêu sách. Nó đòi hỏi, khi không được đáp ứng lại dọa tự tử, gieo thêm nỗi lo sợ và áp lực cho mọi người trong gia đình. Vốn dĩ trước đây là một chú "báo" trong nhà, giờ thằng Tuân không chỉ "báo" mà còn làm khổ tất cả mọi người.
Những ngày qua đi là những chuỗi ngày căng thẳng và mệt mỏi. Tất nhiên tôi chỉ nghe được từ người khác thôi chứ thú thực là tôi không thể can thiệp, cũng không nghĩ mình có nghĩa vụ gì mà phải hỗ trợ mẹ - người đã bỏ tôi từ khi đỏ hỏn chăm sóc con trai yêu của bà.
Để chữa trị cho thằng Tuân, mẹ và dượng tôi đã phải bán đi 1 căn nhà và phải chuyển về ở căn nhà cũ sống. Điều đáng nói hơn là tương lai phía trước sẽ ra sao đây? Cả đời 2 ông bà tích cóp giờ đổ hết vào 2 cái chân liệt của thằng Tuân rồi, chưa nói đến còn phải nuôi báo cô nó cả đời nữa. Rồi lỡ sau này mẹ và dượng mất đi thì thằng Tuân định sống thế nào đây?
Tôi mới đây có cơ hội tiếp xúc với chị Ngọc Tâm và được nghe chị chia sẻ về quỹ học bổng Ngọc Tâm thủy tinh, lắng nghe những lời chị chia sẻ về hành trình đầy nghị lực của mình mà tôi chợt nhận ra rằng: Con người ta chỉ thật sự rơi xuống đáy vực khi không có sự nỗ lực cố gắng mà thôi.
Giờ mỗi lần nghe câu chuyện của thằng Tuân tôi chỉ biết cười trừ. Mẹ tôi có lẽ là người vất vả nhất khi phải chăm sóc người bệnh cả đời nhưng có lẽ đây cũng chính là hệ quả từ sự nuông chiều của mẹ mà ra. Thôi thì tôi vốn dĩ chỉ là "người ngoài", tốt nhất không nên phán xét thêm.
Con trai riêng của chồng vu vạ rằng tôi đẩy nó ngã cầu thang, cả nhà đều nghi ngờ tôi nhưng kết cục thì ngoài sức tưởng tượng Giờ thằng bé đang bị bố phạt cấm túc, vừa bó bột vừa không được chơi gì. Hôm nay tự dưng tôi phát hiện ra mình bị mấy chị hàng xóm nói xấu. Các chị ấy chê tôi là "vợ lẽ" của chồng, chê tôi là dì ghẻ xấu tính, chê tôi suốt ngày ở nhà ăn bám chồng. Nghe xong tôi chỉ...