Lạ kỳ bán đất mua ô tô để cứu nạ.n nhâ.n tai nạn
Ông Lưu Tiến Dũng làm một việc kỳ lạ là bỏ ra cả “đống tiề.n” mua một chiếc xe hơi chỉ để… cấp cứu những người bị ta.i nạ.n giao thông trên địa bàn quanh vùng mình sinh sống.
Nhiều người thắc mắc, không biết làm sao mà một người trong suốt gần 20 năm trời chỉ hành nghề xe ôm ở ngay ngã ba trên tuyến quốc lộ 51 mà lại có tiề.n mua hẳn một chiếc xe hơi thì ông Dũng (ngụ tại xã Phước Tân, TP.Biên Hòa, Đồng Nai) cười, là do tôi bán lô đất vườn của bố mẹ để lại.
Hành động tưởng như đơn giản ấy của ông đã và đang mang đến những hiệu quả bất ngờ khi hàng trăm người đã may mắn thoát khỏi tay thần chế.t từ chiếc xe hơi của ông do được kịp thời đưa đến bệnh viện… miễn phí và rất nhanh chóng.
Những tấm giấy khen, bằng khen ghi lại việc làm nhân ái của ông.
Thấy người bị ta.i nạ.n giao thông tôi thương lắm
Hiện ta.i nạ.n giao thông đang trở thành một đại nạn diễn ra trên toàn quốc, ở bất cứ nơi đâu chứ không riêng gì ở địa phương nào. Từ những tuyến đường cao tốc cho tới những con hẻm nhỏ ở vùng nông thôn xa xôi cũng có thể biến thành hiện trường ta.i nạ.n nếu người tham gia giao thông chỉ một giây mất cảnh giác, lạc tay lái. Vì thế, khi chứng kiến rất nhiều vụ ta.i nạ.n giao thông xảy ra trên tuyến quốc lộ 51 chạy ngang qua nhà, ông Dũng thấy mọi người đa phần chỉ đứng xem, bàn tán.
Những chiếc xe chạy ngang qua cũng ít chịu dừng để đưa nạ.n nhâ.n đi vì nhiều lý do khác nhau; còn xe của bệnh viện hoặc xe cứu thương tổng đài cấp cứu 115 thường cũng rất chậm trễ nếu có ai đó gọi. Cá biệt, nhiều tài xế taxi còn sợ “xui xẻo” nên đã từ chối đưa người bị ta.i nạ.n giao thông đi cấp cứu do sợ vết thương quá nặng mà nạ.n nhâ.n sẽ chế.t trên xe của họ.
Chứng kiến những sự việc ấy, ông Dũng, một người đã gần như cả đời sống bằng nghề xe ôm ở lề đường cảm thấy rất buồn, bất lực và thương xót cho các nạ.n nhâ.n. Thế nên, ông vẫn thường xuyên dùng xe máy – phương tiện mưu sinh của mình – để đưa các nạ.n nhâ.n tai nạn giao thông đi cấp cứu nếu gặp các tình huống trên. Chỉ có điều, người bị thương mà chuyển bằng xe máy đến bệnh viện thì gặp khá nhiều phiền toái và bất tiện. Vì thế, ông nảy ra ý định mua một chiếc xe hơi để chở những người bị ta.i nạ.n đến bệnh viện nhanh hơn, mong giành lại sự sống mong manh trong lúc hiểm nghèo đó.
Tâm sự về điều này, ông Dũng cười: “Chuyện mình đưa người bị ta.i nạ.n giao thông đi cấp cứu bắt đầu từ gần 20 năm nay rồi. Nhưng trước đây chỉ dùng xe máy bởi mình làm nghề xem ôm ở ven quốc lộ 51. Hễ thấy có vụ ta.i nạ.n hay nghe mọi người nói có vụ ta.i nạ.n giao thông nào là mình lập tức chạy xe tới ngay. Nếu nạ.n nhâ.n còn ở hiện trường thì chắc chắn mình sẽ đưa họ tới bệnh viện gần nhất như Bệnh viện Đa khoa Long Thành chẳng hạn. Tuy nhiên, đưa người bị thương đi bằng xe máy có rất nhiều cái bất tiện mà lại ảnh hưởng trực tiếp tới sức khỏe của nạ.n nhâ.n nữa.
Do điều kiện kinh tế, phải mãi tới năm 2009, sau một thời gian dài chạy xe ôm dành dụm được một ít tiề.n và đặc biệt tôi đã bán một phần đất vườn ở nhà thì mới đủ tiề.n mua chiếc xe Nissan cũ 7 chỗ của một gara xe hơi trên thành phố Biên Hòa với giá 85 triệu đồng, tương đương khoảng hơn 25 cây vàng khi đó”.
Tuy nhiên, không phải việc ông Dũng mua xe hơi để cứu người bị ta.i nạ.n giao thông cũng được tất cả mọi người ủng hộ. Ban đầu, vợ và các con ông Dũng đã “không thể nào hiểu được” hành động của ông. Vợ ông bảo, hằng ngày, bà và các con vẫn phải lao động để kiế.m tiề.n bằng nghề làm băng keo dán khá vất vả mà thu nhập cũng chỉ đủ sống.
Hơn nữa, cậu con trai đầu của ông khi ấy cũng sắp vào đại học, phải lên Sài Gòn trọ học, sẽ tốn kém mà ông lại lấy gần hết gia sản trong nhà mua chiếc xe để làm việc giúp “người dưng”. Thế nhưng, sau một thời gian dài kiên trì làm “công tác tư tưởng” với người thân, vợ và con cũng hiểu và thông cảm với ông. Họ biết, đó là một việc làm tốt, đầy lòng nhân ái, sẻ chia, nhất là lúc những người bị ta.i nạ.n đang thực sự cần được cứu trợ.
Video đang HOT
Ngoài việc thuyết phục vợ con, ông Dũng lại phải cất công đi học bằng lái xe A2 trên TP Biên Hòa nữa. Với một người cả đời chạy xe máy như ông, việc chuyển qua học lái xe hơi loại 7 chỗ là cả một vấn đề lớn. Nhưng, bằng quyết tâm, sau nửa năm, ông đã có thể điều khiển thành thạo xe của mình và từ ấy, khắp trong vùng với bán kính cả vài chục cây số, ở đâu có điện thoại cần cứu người là ông tức tốc lên đường, bất kể ngày đêm, mưa nắng.
Nhìn chiếc xe cũng còn khá mới, đặt ngay cạnh nhà, dưới gốc cây trứng cá khá rộng, tiếng máy nổ khá êm màu trắng sữa và đặc biệt, hàng ghế ở trong xe đã được sửa lại cho phù hợp với việc đặt cáng để có thể vừa một người nằm mà chúng tôi chắc chắn rằng, cái xe hơi này ông Dũng chỉ dùng để cứu người chứ ngoài ra, không còn mục đích sử dụng nào khác. Vợ ông nhìn chúng tôi cười, nói người trong vùng mua xe hơi thì chọn cái đèm đẹp để chở vợ con, gia đình đi chơi, đi công chuyện còn ông nhà tôi thì mua xe chỉ để chở người dưng, vợ con chả mấy khi được ngồi. Biết vợ có ý trách khéo, ông chỉ cười cho qua chuyện mà thôi.
Đi cứu người mà chỉ mong ít người… gọi mình
Kể về những vụ ta.i nạ.n giao thông mà ông đã tham gia cứu hộ, ông Dũng trầm ngâm nhớ lại. Từ lúc còn chạy xe ôm mà chở người đi cứu nạn thì nhiều lắm, nhớ không xuể đâu các chú ơi. Chỉ tính riêng từ lúc mua xe hơi đến giờ thì cũng có sơ sơ khoảng hơn 50 vụ với gần trăm người được tôi đưa đi, đa phần là tới Bệnh viện Đa khoa Biên Hòa, một số ở mạn dưới thì chở xuống Bệnh viện Đa khoa Long Thành. Nhìn chung, ta.i nạ.n giao thông thì có nặng, có nhẹ nên không phải ai cũng cứu được hết đâu.
Ông Dũng bên chiếc xe cứu hộ của mình.
Trong số những người ấy, tôi nhớ có 2 người không cứu được bởi họ bị thương quá nặng trong một vụ hai xe máy đâ.m trực diện vào nhau giữa đêm khuya trên tuyến quốc lộ 51 này hồi đầu năm 2012. Cả 4 người đi trên hai chiếc xe đó đều bị thương nhưng cuối cùng chỉ cứu được 2 trong số ấy mà thôi. Còn lại tất cả các trường hợp tôi đưa đi đều may mắn tai qua nạn khỏi.
Như hồi Tết Quý Tỵ vừa qua, có người đàn ông bị xe tải chở cát quẹt phải ngã gãy xương sườn bên Long Bình Tân, tôi cũng chạy xuống giúp sau khi có mấy người dân gọi điện dù lúc đó trời mưa rất to. Khoảng nửa tháng sau, ông ấy bình phục chấn thương xuất viện có tìm đến nhà tôi để cảm ơn vì lúc ấy ông ta rất đa.u đớ.n mà lại không biết nhờ ai. Rồi ông ta còn đòi trả tiề.n xăng xe và tiề.n… bồi dưỡng nữa nhưng tôi nhất quyết không nhận.
Hiện ngoài công việc cấp cứu kịp thời những người bị ta.i nạ.n giao thông, ông Dũng còn cùng với Trạm Y tế của xã thành lập đội cứu hộ thường xuyên với khoảng 15 thành viên tham gia. Đó toàn là những người sinh sống trong vùng, làm đủ các nghề như cắt tóc, chở nước đá, lái xe ba gác… nhưng họ đều hết sức nhiệt tình tham gia vào hoạt động cứu người cũng như giữ an toàn cho người tham gia giao thông trên địa bàn xã.
Đặc biệt có anh Phương cắt tóc trong hội từ thiện đã dành thời gian những lúc các em học sinh tiểu học Phước Tân tan học buổi trưa và chiều để điều tiết giao thông, giúp các em qua đường an toàn vì trước cổng trường tiểu học là con đường nối giữa quốc lộ 51 và quốc lộ 1A nên có rất đông xe lớn chở vật liệu đi qua. Hành động đáng quý này của thành viên trong hội cũng được đông đảo các em học sinh cùng phụ huynh nhiệt tình hưởng ứng.
Vừa rót chén nước mời chúng tôi, vừa nhìn ra quốc lộ với hàng dài những chiếc xe ben, container nối đuôi nhau ầm ào phóng qua, để lại một đám bụi khổng lồ, ông thở dài bảo: “Mặc dù có tâm nguyện cứu những người bị nạn thật nhưng mình chỉ mong… ít ai gọi tới, bởi chẳng may bị ta.i nạ.n, dù có cấp cứu kịp thời thì cũng bị ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe. Thế nên, chuyện đi cứu người chỉ là khâu cuối cùng mà thôi”.
Theo Dòng đời
Người bạn tù muốn viết tiểu thuyết về ông Nguyễn Thanh Chấn
Đêm cuối cùng trước khi được trả tự do, chờ tái thẩm sau hơn 10 năm tù đày, ông Nguyễn Thanh Chấn và người bạn tù cùng phòng của ông là Đỗ Văn Toản (SN 1961) cùng nước mắt lăn dài
Nghẹn ngào mãi không thốt được thành lời, ông Toản mượn cây bút bi, một tờ giấy viết vội vài dòng chia tay: "Ngày mai tôi - ông không còn câu chuyện thì thầm to nhỏ nữa, không còn chia nhau con cá khô kho mặn nữa. Nhưng niềm tin công lý và ký ức về ông trong tôi còn mãi...".
Phút sẻ chia thầm lặng
Người ta thường nói: Có hai nơi không nên gặp nhau là nhà tù và bệnh viện, thế nhưng ông Nguyễn Thanh Chấn và ông Đỗ Văn Toản đã gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu ấy. Tại đây, ông Chấn từng có một thời gian dài ở cùng buồng giam với ông Đỗ Thanh Toản. Và rất nhiều lần cả hai người chuyển trại, chuyển đội, cuối cùng lại gặp nhau ở chung một phòng.
Xin kể thêm về những ngày đầu tại trại giam Vĩnh Quang (xã Đạo Trù, huyện Tam Đảo, tỉnh Vĩnh Phúc), ông Nguyễn Thanh Chấn (SN 1961, trú tại làng Me, Nghĩa Trung, Việt Yên, Bắc Giang) được giao về đội phạm nhân số 22, phân trại số 1. Đội 22 vốn được coi là mảnh đất của những phạm nhân thuộc diện "tù lâu, án dài". Các tội danh từ cướp của, giế.t ngườ.i, buôn bán m.a tú.y... đủ cả. Trong thời gian này, ông Chấn vẫn thường được gọi là phạm nhân chưa "an tâm cải tạo" bởi suốt ngày nhờ giám thị trại giam gửi đơn kêu oan. Đã thế, trong bản án đóng đinh dòng chữ, ông Chấn hiế.p dâ.m bất thành nên xuống tay giế.t ngườ.i diệt khẩu lại càng khiến ông Chấn khó khăn hơn trong môi trường mới.
Ông Chấn xúc động đọc lá thư cho PV nghe.
"Tôi luôn kêu oan, nhưng không phải anh em nào trong trại cũng tin vào điều đó, tôi không trách họ. Nhưng dần dần mọi việc cũng qua đi. Rất may những tháng ngày trong trại, tôi nhận được sự tin tưởng và chia sẻ từ người bạn tù cùng phòng, ông Đỗ Thanh Toản", ông Chấn xúc động tâm sự với PV.
Ăn cùng nhau, ngủ cùng phòng nên giữa những người tù luôn có sự sẻ chia, cảm thông với nhau. Theo lời kể của ông Chấn, ông Toản là một trong số những người bạn đặc biệt nhất ông có trong những ngày bị cầm tù. Theo đó, sau nhiều đêm trằn trọc tâm sự với nhau về cuộc đời, về gia đình và về cả những tội lỗi gây ra, ông Toản dần dần tin rằng ông Chấn thực sự là một trường hợp oan sai, và tin tưởng rằng công lý rồi cũng sẽ đến, sẽ có ngày ông Chấn được minh oan, được đoàn viên cùng gia đình.
Vào những đêm khuya, ông Toản vẫn to nhỏ động viên người bạn tù của mình hãy vững tâm. Cũng có những thời gian ông Toản còn khuyên ông Chấn nên viết đơn theo hướng này, hướng kia, trình bày vấn đề một cách cụ thể, rõ ràng, súc tích để cơ quan có thẩm quyền hiểu và xem xét. Những lúc vợ con lên thăm, báo tin đơn kêu oan gửi đi nhưng chưa có kết quả gì, ông Chấn buồn ra mặt. Rồi cả lúc ông Chấn chán nản bởi những tiếng kêu oan trong vô vọng nên đã định nghĩ đến cái chế.t. Những ngày ấy, ông Toản luôn phải "để ý" đến ông Chấn vì sợ bạn làm liều. Rồi những sự sẻ chia, động viên của những người bạn tù với nhau khiến ông Chấn vững tâm hơn và có niềm tin vào công lý.
Theo lời kể của ông Chấn, ông Toản cũng sinh năm 1961, cầm tinh con trâu giống như ông. Ông Toản quê ở huyện Lập Thạch, Vĩnh Phúc và vào tù vì rất nhiều tội, với tổng hình phạt lên tới 21 năm 6 tháng tù. Thế nhưng, giữa con người đầy tì vết ấy với người nông dân Nguyễn Thanh Chấn dường như không hề có khoảng cách. Cả hai cảm thấy rất tâm đầu ý hợp và có thể chia sẻ với nhau mọi điều.
Năm 2006, khi ông Chấn và ông Toản đang ở cùng phòng giam thì ông Chấn biết tin vợ ông Toản ốm nặng. "Thế rồi chẳng hiểu sao hôm sau đó, vợ ông ấy trốn nhà, trốn con cái bắt xe vào trại giam thăm ông Toản. Hôm sau nhận được tin bà ấy qua đời vì bệnh nặng khiến ông Toản như chế.t lặng. Ôm những món quà mà vợ mới gửi vào trong tay mà ông ấy cứ nước mắt ngắn dài, trông đau khổ lắm", ông Chấn thương cảm nhớ lại.
Sau mất mát lớn lao đó, ông Toản suy sụp rất nhiều nhưng cũng giống như những gì ông Toản làm với mình khi trong cơn bĩ cực, ông Chấn cũng tìm mọi cách để an ủi người bạn tù, phân tích những điều hay lẽ phải để ông Toản thêm động lực cải tạo tốt, sớm trở về với cộng đồng. Ông Chấn không bao giờ quên khoảnh khắc mắt ông Toản nhòe lệ, cảm ơn những lời từ sâu thẳm ruột gan của ông rồi chia sẻ: "Tôi tù có thời hạn, rồi sẽ lại ra. Còn ông là tù chung thân, chẳng biết lúc nào sẽ ra. Nhưng tôi tin rằng nhất định sẽ có một ngày cả hai được gặp nhau ở ngoài kia, khề khà chén rượu mà hưởng tự do...".
Bức thư nhòe lệ của người bạn tù gửi ông Chấn.
Khoảnh khắc không tưởng
Thế rồi do đặc thù của các biện pháp cải tạo, giữa ông Toản và ông Chấn cứ hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp, chuyển qua nhiều phòng để rồi đến những ngày cuối cùng sống trong thân phận phạm nhân của Nguyễn Thanh Chấn, hai người đàn ông cùng sinh năm 1961 lại được ở cùng phòng với nhau.
Ngày VKSND Tối cao đến trại giam Vĩnh Quang thông báo ông Chấn sẽ được trả tự do, cả trại giam ai cũng vui mừng. Không chỉ có phạm nhân mà ngay cả những cán bộ quản giáo cũng vui mừng cho số phận của "người tù chung thân" Nguyễn Thanh Chấn. Trước lúc ông Chấn được trả tự do, lãnh đạo trại giam Vĩnh Quang cũng đã trích quỹ Tấm lòng vàng của trại hỗ trợ 2 triệu đồng và điều xe đưa ông Chấn về nhà, đồng thời cấp tiề.n ăn dọc đường. Theo lời Đại tá Trần Mạnh Hùng - Giám thị trại giam Vĩnh Quang, ngoài việc động viên, chuyển đơn thư kêu oan giúp cho ông Nguyễn Thanh Chấn thì đó là tất cả những gì họ có thể làm để giúp đỡ một người vô tội. Bởi mọi người đều tin dù muộn, nhưng cuối cùng công lý sẽ được trả về đúng vị trí vốn có của nó.
Khi chào mọi người và cảm ơn để về nhà, ông Chấn nhận được cái ôm siết chặt của ông Đỗ Văn Toản và một lá thư nhòe nước mắt của người bạn tù gần một thập niên gắn bó, chia sẻ với ông. Giờ đây khi đã được đoàn viên cùng gia đình, mỗi khi lấy lá thư đó ra đọc, ông Chấn vẫn không cầm được nước mắt.
Tiêu đề của lá thư do ông Đỗ Văn Toản viết gửi ông Chấn là dòng chữ: "Khoảnh khắc không tưởng" được viết rất to và tô đậm.
Bức thư nhoè lệ của người bạn tù
Lá thư chỉ hai mặt giấy với những dòng chữ viết vội nguệch ngoạc nhưng ông Chấn vẫn nhớ như in từng con chữ: "Ông có biết không, hôm nay là ngày công dân thứ 90 triệu của Việt Nam chào đời. Thực ra tôi không muốn nói đến câu chuyện dân số nhưng tôi muốn nói rằng, ông như được sinh ra lần nữa. Thật mừng cho ông, vui cùng gia đình ông, ngày mai là cuộc đoàn tụ không tưởng của gia đình ông. Có lẽ vong linh của bố ông - Một anh hùng liệt sỹ đã thấu hiểu điều đó.
Có thể ngày mai tôi - ông không còn câu chuyện thì thầm to nhỏ nữa, nhưng ký ức về ông, con người ông vẫn còn mãi. Tôi vẫn ở chặng đường còn lại. Giờ thì tôi có thể nói một câu rằng, chúc mừng ông, chúc mừng sự đoàn viên. Nếu có thể, ông thắp giúp tôi một nén nhang lên bàn thờ của bố ông, người Anh hùng đã hy sinh vì Tổ quốc.
Ông à, nếu có thể tôi sẽ viết về con người ông, cuộc đời ông thành một tiểu thuyết. Cho dù có thế nào đi nữa thì ông cũng phải bình tĩnh, bước qua khó khăn và hãy tin vào công lý. Còn người vợ ông hơn 10 năm khổ cực, vất vả, thật là một sự tìm kiếm có một không hai. Rồi những người cố tình gán ghép tội ác cho ông sẽ phải trả giá. Muốn nói với ông nhiều lắm, sau này nếu có ngày gặp lại chúng ta sẽ tâm sự nhiều hơn...".
Cẩn thận gập lại bức thư vốn là một tờ giấy vở học sinh viết kín hai mặt, ông Nguyễn Thanh Chấn nhìn chúng tôi nghẹn đi: "Từ lúc về đến giờ, không ngày nào tôi không lôi bức thư ra đọc, đến thuộc lòng rồi, tôi nhớ ông Toản nhiều lắm. Ông ấy còn hứa, lúc nào ra trại sẽ viết cho tôi một quyển sách về những tháng ngày chúng tôi ở cùng nhau. Ông ấy văn hay chữ tốt, tôi tin là ông ấy hoàn toàn có thể làm được việc đó. Lạy trời cho ông ấy mạnh khỏe, yên tâm cải tạo để sớm ra trại".
Nói đoạn mắt ông Chấn nhòe đi, trên gương mặt khắc khổ ấy ánh lên một niềm tin sắt đá, hy vọng vào một ngày mai tươi sáng.
Theo Phunutoday
"Tôi sẽ đổi tên thành Nguyễn Chiến Chấn" Ông Nguyễn Thanh Chấn bảo sẽ đổi tên như thế vì vợ ông - bà Nguyễn Thị Chiến - chính là người đã cho ông cuộc sống trên đời này lần thứ hai. Ông Nguyễn Thanh Chấn thẫn thờ trước cuộc sống hiện tại Bật khóc khi có ai đó lỡ nhắc đến từ "oan" Từ trại giam trở về, ông Nguyễn Thanh...