Là gay, tôi không muốn cưới vợ che mắt thiên hạ
Vào lớp 7 tôi bắt đầu dậy thì, cảm giác thích một người bắt đầu từ đó, nhưng không hiểu sao chỉ thích người cùng giới.
ảnh minh họa
Sinh ra trong một gia đình có 9 anh chị em, tôi là con thứ 7, trên có 4 anh trai và 2 chị gái, dưới còn 2 em nữa. Gia đình tôi thuần nông, cuộc sống từ nhỏ rất vất vả. 8 tuổi, ngoài việc đi học tôi còn phụ giúp gia đình việc đồng áng nên học hành khá tệ. Mọi việc trôi đi như bao cuộc sống khác, đến khi vào lớp 7 tôi bắt đầu dậy thì, cảm giác thích một người cũng bắt đầu từ đó. Có một điều tôi không thể hiểu được tại sao lại chỉ thích những người cùng giới. Mọi suy nghĩ tôi tự gặm nhấm và đi tìm đáp án cho riêng mình, sau này tôi hiểu ra như thế là đồng tính.
Trông tôi vẫn bình thường như bao thanh niên khác, nhiều lúc cảm thấy bế tắc không biết chia sẻ cùng ai. Tôi vẫn nung nấu quyết tâm học thật giỏi để sau này có được công việc ổn định, không phải vất vả như bây giờ. Rồi tôi vào đại học ở một trường tỉnh lẻ, quyết tâm học hành nên kết quả học tập khá tốt, nhưng nỗi buồn cứ dày xéo trái tim, chỉ một mình tôi hiểu.
Video đang HOT
Tôi ở cùng phòng với 3 đứa bạn khác, mọi sinh hoạt vẫn bình thường, không một ai nghĩ tôi là gay cả. Có điều họ luôn thắc mắc sao lúc nào trông tôi cũng thoáng một nỗi buồn? Tôi chỉ mỉm cười, mình tôi hiểu trong tim đau biết chừng nào. Lúc nào cũng có cảm giác lừa dối mọi người, tội lỗi luôn hiện trong suy nghĩ làm bản thân rất mệt mỏi, muốn xa lánh tất cả.
4 năm trôi qua, tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng khá, điểm cao, về nhà tôi dễ dàng xin vào làm công chức ở huyện. Hiện tại, tôi đã 26 tuổi, công việc dần ổn định nhưng nỗi buồn vẫn như ngày nào, không biết chia sẻ cùng ai. Điều tôi lo nhất không biết tương lai sẽ như thế nào, không muốn mọi người biết mình là gay, nhưng tôi cũng không muốn cưới vợ để che mắt thiên hạ. Tôi phải làm sao đây. Mọi người hãy cho lời khuyên, tôi đang rất lo lắng.
Theo Ngoisao
Đàn bà mà vắng chồng, rủ là gật...
Anh đã không tha thứ được cho những lỗi lầm của tôi, chúng tôi đành chia xa. Nhưng tôi vẫn băn khoăn và nuối tiếc...Tôi kể lại câu chuyện của mình mong những người đàn ông có vợ mắc những sai lầm như tôi, nhìn khoan dung hơn với những lỗi lầm của vợ.
Lấy nhau được 11 năm, anh ấy là cán bộ của một cơ quan nhà nước, còn tôi là giáo viên. 5 năm đầu chúng tôi có một mái ấm hạnh phúc. Tôi sinh được 2 con trai cách tuổi khỏe khắn và thông minh, trong gia đình luôn đầy ắp tiếng cười vì có đầy đủ các thành viên trong gia đình.
Khi xa chồng, phụ nữ thường rất yếu đuối và cô đơn (Ảnh minh họa)
Thế nhưng từ khi anh được thăng chức, chuyển sang bộ phận dự án làm việc thì anh thường xuyên phải ra Hà Nội công tác. 1 năm ròng anh chỉ ở nhà được khoảng 1 tháng. Tôi không chịu được cảnh cô quạnh, bảo anh bỏ nhà nước về làm ngoài để vợ chồng con cái được gần nhau nhưng anh không chịu. Anh bảo rằng phải dành dụm nhiều tiền để cho hai con đi du học, anh bảo góp tiền để xây nhà to hơn... Anh đưa ra toàn lý do chính đáng và mải miết kiếm tiền, anh không biết rằng tôi ở nhà vắng anh buồn kinh khủng.
Tôi nhớ có những ngày đồ đạc trong nhà hỏng, một mình tôi loay hoay sửa đến khốn khổ. Tôi nhớ những ngày con ốm, một mình phải nghỉ việc để ra vào viện chăm nom. Tôi nhớ những ngày gió lạnh, trong khi hàng xóm sum vầy... Lúc đó tôi biết anh mải miết với việc, thậm chí cũng vui chơi một nơi nào đó mà tôi không biết.
Bởi thế tôi hay xiêu lòng với những người đàn ông sẵn sàng đến bên cạnh giúp đỡ tôi khi cần. Có những sự quan tâm ân cần của những người đàn ông bên cạnh khiến tôi phát run... bởi lẽ đáng ra tôi không được nhận, nhưng tôi cảm thấy mình đang cần, rất cần. Thế là tôi lại chìa tay nhận.
Có những việc lớn trong nhà như mua giường, tủ, bàn, ghế... Việc của đàn ông trong nhà nhưng anh đi biền biệt cả năm, tôi đành nhờ những người đàn ông bên cạnh sẵn lòng. Trong tôi lại sẵn có những ham muốn... thế là tôi sa ngã. Có tiếng đồn đến tai anh, anh ấy cảnh cáo tôi, nhiếc mắng tôi nhưng vẫn không xa cách tôi. Thế là tôi cứ nghĩ rằng đó là một việc đã rồi. Tôi cứ dấn thân vào những cuộc kiếm tìm chỉ để mong mình bớt trống trải.
Anh đã từng nghe người thiên hạ, nói tôi những từ tôi không dám nhắc lại trên đây. Tôi vốn không phải là người dễ dãi nhưng chính những ngày anh đi biền biệt đã tạo cơ hội để tôi dễ dãi. Tôi có thể kiên nhẫn chối từ những người đàn ông đến cạnh mình được 1 lần, 2 lần nhưng không thể rất nhiều lần vì tôi có chồng mà như không có.
Chúng tôi ly dị. Tan vỡ một mái ấm, đau đớn thuộc về tôi. Tôi không phủ nhận lỗi ở tôi, nhưng giá mà anh đừng đi xa để những khát khao trong tôi anh không hiểu hết.
Hoalantrang505@...com
Theo VNE
Góc khuất của vợ Mới ngoài ba mươi, vợ tôi mất đột ngột sau một tai nạn, để lại hai đứa con trai nhỏ. Tôi bang hoang đối diện với cảnh gà trống nuôi con ra sao, suy sụp trước biến cố này. Thế nhưng, trong cảnh tang gia bối rối, tôi vẫn ngờ ngợ nhận ra, có điều gì đó hình như bất thường... Ngày tang...