Là em mong hoài, một giấc mơ bỏ lửng
Em vẫn mơ về anh, về khoảng trời tự do của hai người, mơ về một chút xa xôi của cuộc đời này. Có ai từng nói rằng yêu thương vừa đủ thôi để chúng ta không chán nhau. Nhưng với em yêu thương chưa bao giờ là đủ. Con người ta vẫn khao khát đến tận cùng cái đích của yêu thương. Em nhớ anh! Thực sự nhớ.
Hai giờ sáng, có lẽ giờ này trên giẻo cao – quê hương chúng mình trời đã chuyển mùa rõ rệt. Có lẽ anh đã cảm nhận rõ cái tiết trời lạnh buốt với sương mù dầy đặc. Ở Hà Nội không khí vẫn ấm áp. Ban ngày bụi đường thường chen chỗ người đi, nắng vẫn gay gắt. Chỉ có đêm về trời đất mới bắt đầu chuyển mùa. Em đã thấy chút se lạnh vương trên hàng my dài, chút gió heo may của mùa thu đã vô tình trườn qua làn da em. Và em bỗng rùng mình tỉnh giấc. Đêm nay cũng như bao đêm khác, em vẫn hay mơ về anh, chàng trai của nắng gió đã từng lướt qua cuộc sống của em.
Em đã mơ một giấc mơ, nếu nói ra thì thực là lãng xẹt cực độ.
Em đã mơ thấy anh, chàng trai của gió và cát bụi. Chàng trai tưởng chừng như là một nửa thế giới trong tâm hồn em. Chỉ hy vọng đừng bao giờ tỉnh dậy để em mơ mãi giấc mơ huyền ảo đó. Là chàng trai của vị mặn nồng cát bụi, có chăng là sự cơ cực của sóng đời mà anh đã khoác lên. Em vẫn mơ một chút lãng mạn bên anh, sự nhẹ nhàng của hai con người vẫn lần theo bóng nhau. Rồi sự chông chênh của tình yêu, cái giận hờn vu vơ, cảm giác ớn lạnh mỗi khi đông…
Em vẫn mơ về anh, về khoảng trời tự do của hai người, mơ về một chút xa xôi của cuộc đời này. Có ai từng nói rằng yêu thương vừa đủ thôi để chúng ta không chán nhau. Nhưng với em yêu thương chưa bao giờ là đủ. Con người ta vẫn khao khát đến tận cùng cái đích của yêu thương. Em nhớ anh! Thực sự nhớ. Có phải: “Tình yêu vốn dĩ là một bài toán khó, kẻ ngốc ngếch luôn tìm ra được đáp số. Người thông minh thì cứ mãi loay hoay với đống máy móc tính toán”. Liệu có phải như vậy nên ta chia tay không anh? Thuật toán này thực sự quá khó với chúng ta.
Sau anh là chàng trai trai thứ hai, chàng trai của sự bình dị và thân quen. Anh ấy đến như một biện pháp để khỏa lấp chỗ trống trong tâm hồn, để em thay thế hình bóng anh bằng một hình bóng khác, để em lầm tưởng thêm lần nữa về tình yêu, về anh…
Video đang HOT
Mơ có lẽ chỉ là lý do cho câu chuyện tình bi đát này anh ạ. Em muốn nói với anh ấy – chàng trai thứ hai là “Em yêu anh ấy, nhưng thực sự em không thể quên anh”… Hay chăng anh cũng chỉ là lý do để em quên anh ấy. Mấy hôm nay yêu thương cứ ùa về, đau đớn cứ dằn vặt vặt trong em. Em quá ích kỷ chăng?
Là kết thúc mà chúng ta lựa chọn hay bất đắc dĩ phải chia tay?
Chàng trai của nắng gió ạ, sao anh không thể dừng lại nhìn em một lần? Anh hờ hững đi ngang cuộc sống này như vậy ư? Đã qua, qua lâu lắm rồi, sao em vẫn nhớ, vẫn mong nhiều như vậy. Có lẽ em nên dặn lòng mình tại đây thôi anh ạ.
Xin lỗi chàng trai của em. Em sẽ lặng lẽ mãi thế này để dõi theo anh… Là em không tìm đến hạnh phúc khác hay vì anh đã in sâu trong trí nhớ em, em không muốn lừa dối người ta, không muốn biến họ trở thành kẻ lấp chỗ trống bất đắc dĩ…
Nhưng em muốn mơ, mơ nốt giấc mơ của chúng ta, để em biết cái kết sẽ như thế nào. Em không muốn chấp nhận kết thúc này, nếu được mơ tiếp thì chắc cái kết sẽ viên mãn hơn phải không anh?
Em muốn thấy biển, thấy vị mặn của muối và muốn thấy anh cuối bãi cát trắng dài vô tận. Bão lòng em lại nổi sóng rồi anh ạ.
Là em mong hoài, một giấc mơ bỏ lửng…
Theo Guu
Đi qua những giấc mơ
Muốn thấy cầu vồng phải chờ hết cơn mưa...
Tù túng trước màn đêm, gió cứ hờ hững mà thổi qua chứ chẳng một lần ngoái đầu nhìn lại những chiếc lá đã vì gió mà lìa cành từ thuở nào. Ừ, gió mà. Gió tới mà chẳng bao giờ để cho ai có thể níu giữ nó ở lại. Gió tới rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Đêm. Gió vẫn đang còn đùa giỡn ngoài kia. Mưa tới và bắt đầu rơi vào nỗi nhớ của ta những hình ảnh của người. Cứ xa dần, cứ mờ nhạt dần để rồi ta chẳng còn nhìn thấy người đâu nữa ngoại trừ những hạt mưa rơi tí tách ngoài kia.
Nhắm mắt lại để tận hưởng dư vị tàn của đêm, ta bắt đầu mơ... Mơ về người. Mơ về một thảo nguyên xanh đầy gió. Ta và người, tay trong tay sánh bước bên nhau.
Rồi ta mơ, mơ về một chiều Thu ấy. Nắng đã nhạt màu. Gió nhẹ nhàng lướt qua những vòm cây xanh lá. Người ở đó. Nhưng sao khi ta cất tiếng gọi người thì người lại quay đầu bỏ chạy, để lại ta bơ vơ giữa dòng người đông đúc...
Ta lại mơ...
Ta giật mình tỉnh giấc bởi tiếng khóc của đứa nhỏ bên hàng xóm. Vội vàng ta đưa tay lên quệt ngang dòng nước mắt như thể chẳng muốn ai nhìn thấy. Là mơ ư? Vậy mà có lúc ta cứ tưởng đó là thật. Ta cứ ngỡ là người đang hiện diện trước mắt ta. Nhưng nào có phải vậy. Ta khờ khạo và ngốc nghếch quá nhỉ khi cứ cho rằng đó là thật.
Những giấc mơ ấy... cứ đến rồi đi. Cứ lặp lại mỗi khi đêm tới. Ta cứ nhớ. Ta cứ mơ mãi về hình ảnh của người. Ta cứ chìm đắm trong nụ cười đã từng khiến cho ta ngây dại. Ta vẫn mơ khi hình ảnh của người đã chẳng còn rõ nét trong ta. Để rồi khi tỉnh giấc, ta sẽ mỉm cười, rồi ta lại khóc trong đêm.
Ta ngồi đó trên chiếc ghế sô pha đã cũ và lặng nhìn cơn gió thổi qua, ta ước gì ta có thể nắm tay người mà đi tới cuối con đường. Ừ, lại là một điều ước mà ta chẳng thể thực hiện được. Ta đâu có thể nắm lấy đôi tay ấy một lần nữa. Ta đâu có thể sánh bước cùng người trên con đường chung đôi ngày nào. Vì ta và người, giờ đã trở thành hai người xa lạ.
Ừ, chỉ là mơ thôi. Và khi ánh ban mai vừa ló dạng thì giấc mơ ấy cũng sẽ biến mất. Hình ảnh người rồi cũng sẽ tan dần vào trong tia nắng sớm mai. Rồi ta sẽ quên, quên đi tất cả những gì còn sót lại về người. Và để rồi, mỗi khi giấc mơ ấy tới, ta sẽ có thể mạnh dạn mà bước qua nó một cách dễ dàng, ta cũng sẽ không còn phải khóc thầm trong đêm nữa. Nào hãy cố lên, ta ơi!
Theo Guu
Miền của ký ức Hạnh phúc đó đã thật xa. Có lẽ khi nhìn những áng mây bay trên trời anh cũng không còn tiếc nuối một điều gì nữa. Anh vẫn hay nhìn về nơi xa xăm ấy vì thật sự anh cũng chẳng biết ở nơi đó có gì. Giá như cuộc sống này không biết trước những gì đang tới có lẽ sẽ tốt...