Lá đơn ly hôn nghiệt ngã và cơ hội cuối dành cho gã chồng tệ bạc
Chị đặt đơn ly hôn đã ký lên mặt bàn rồi bước về phía anh ta đưa cho anh ta cuốn sổ tiết kiệm 20 triệu đồng, cùng với đó chị xin anh ta chìa khóa xe ô tô anh ta đang đi.
ảnh minh họa
Ngay khi anh đưa đơn ép chị phải ly hôn, chị khóc nức nở níu kéo anh lại. Nhưng anh vẫn một mực đẩy chị ra, anh cho rằng chị không xứng đáng làm người phụ nữ của đời anh. Trong giây phút đó, chị hiểu ra rằng, những gì chị đã làm và sắp làm với anh là đúng đắn.
Chị không đẹp nhưng lại là tiểu thư danh giá. Gia đình chị ở quê nhưng bố mẹ chị thừa đủ điều kiện mua cho chị một căn nhà khang trang ở Hà Nội. Bố mẹ chị không lên chăm bẵm được con cái vì bận công việc kinh doanh nên thuê hẳn cho chị 2 người giúp việc. Còn nữa, để con gái mưa không đến chân, nằng không đến đầu bố chị đầu tư cho chị chiếc xe hơi hơn 2 tỷ để chị đi.
Người ngoài nhìn vào ai cũng trầm trồ khen ngợi, nhiều người thầm ghen tị vì chị quá sung sướng, chị không phải lo toan điều gì. Nhưng họ đâu biết rằng, chị vẫn mang trong mình một nỗi buồn tủi, cô đơn.
Chị buồn vì chị có vât chất, nhưng hình thức lại thua thiệt bạn bè. Chị có thể đi spa chăm sóc da, có thể đi nâng mũi , gọt cằm để có khuôn mặt chuẩn người mẫu. Nhưng với chiều cao 1m50 của mình thì chị hoàn toàn bất lực.
Chị biết, đa số đàn ông đến với chị đều vì vật chất, họ chạy theo chị chỉ vì những đồng tiền chị có. Chưa một ai thật lòng yêu thương chị, chưa một ai muốn đứng ra chở che cho người phụ nữ yếu ớt như chị.
Cho tới một ngày chị gặp Bình, chàng trai Hà Nội gốc. Tuy thế, gia cảnh của Bình lại trái ngược với chị. Bình từ nhỏ đã mồ côi cha, Bình sống cùng mẹ và bà nội trong căn nhà chật chội chưa tới 20m2. Khi quen nhau, chị không cho Bình viết gia cảnh của mình. Chỉ tới sau này khi nhận lời yêu chị mới thú nhận với anh. Bình có vẻ không tin lắm, nhưng rồi khi nhìn thấy giấy tờ sổ sách ngôi nhà đứng tên chị anh mới vỡ lẽ.
Yêu nhau được hơn 1 năm chị mang thai. Khi đó, chị mới dẫn Bình về ra mắt gia đình. Nhưng rồi khi vừa nhìn thấy Bình, bố chị đã một mực phản đối. Ông nói, Bình không xứng với tình yêu của chị. Ông cũng nhấn mạnh riêng với chị “Bố làm kinh doanh cả đời bố tiếp xúc với nhiều kiểu người, bố biết nó thuộc loại đàn ông như thế nào”.
Video đang HOT
Nhưng rồi khi chị nói, chị đã có thai hơn 3 tháng bố chị đành lặng lẽ chấp nhận đám cưới. Nhưng ông vẫn bắt chị tuân thủ một vài điều kiện. Và thế là chị đồng ý.
Suốt thời gian sống cùng nhau, chị đã luôn luôn ở bên chồng. Tìm cách hỗ trợ để công việc của chồng thăng tiến hơn. Thậm chí chị còn bỏ ra hàng tỉ đồng để mở công ty nhỏ kinh doanh, chị cho anh quán xuyến tất cả. Chị giấu cha mình để tạo cho ông sự bất ngờ, đồng thời cũng muốn chứng minh cho ông thấy Bình xứng đáng làm con rể của gia đình chị.
Nhưng rồi một buổi tối khi đang mang bầu tháng thứ 7 chị bỗng thấy đau quặn. Chị đến bệnh viện khi cái thai đã không còn. Hôm đó, chị khóc ngất đi trên bàn tay của người giúp việc gia đình. Còn Bình hôm đó đang bận tiếp khách nên tới 5h sang mới về tới nhà.
Không lâu sau đó, chị phát hiện Bình có mối quan hệ bất thường với một cô nhân viên cấp dưới xinh đẹp không kém gì mấy cô hot girl trên mạng. Chị tìm hiểu mới hay đó là Tâm cô người yêu cũ của chồng chị. Đau đớn hơn chị còn biết, cái đêm chị sảy thai cũng là cái đêm chồng chị ngủ ở nhà nhân tình.
Chị biết sự thật nhưng không làm ầm lên, chị đã cố nín nhịn để kéo anh về phía mình. Chị đã cố để tách họ ra với nhau, đôi lần chị còn lên tiếng cảnh cáo chồng mình về mối quan hệ bất chính ấy. Bình không hiểu cho chị, ngày càng quá đáng. Bình hết lần này, lần khác vòi tiền vợ, thậm chí anh còn xúi giục vợ xin tiền bố mẹ ở quê để anh đầu tư kinh doanh.
Nhưng chị thừa hiểu rằng, chẳng có kinh doanh gì cả. Anh đang muốn lợi dụng chị để kiếm tiền cho nhân tình. Cho tới một ngày, chị nén nhịn nỗi đau xông thẳng vào căn hộ chung cư của cô nhân tình, mọi chuyện đổ vỡ, kẻ cướp chồng lộ mặt.
Không lâu sau đó, nhân tình của Bình có thai, anh đòi chị ly hôn và chia đôi tài sản. Chị không đồng ý, nhưng anh ta đâu có nhượng bộ khi mời luật sư đòi quyền lợi cho mình. Anh ta chỉ điều khoản hôn nhân này nọ, quy định luật pháp thế kia và bắt chị ký vào đơn ly hôn.
Trong giây phút đó, chị hiểu ra rằng anh ta chưa hề yêu chị, anh ta chỉ lợi dụng chị để “bòn rút” tiền của gia đình chị. Chị đau khổ vật vã khi nhận ra bản chất thật sự của người chồng bấy lâu. Chị hỏi anh ta “Có ân hận không”, anh ta nhìn chị cười khẩy “Tôi chẳng tha thiết gì sống với bà mẹ sề như cô”.
Chị ký vào đơn ly hôn và chìa giấy tờ về xe cộ, nhà cửa, công ty riêng cho anh ta xem. Anh ta như chết lặng đi, toàn bộ giấy tờ đều đứng tên bố chị, không có một đồng nào đứng tên chị cả. Đều đó đồng nghĩa anh ta cũng chẳng được lợi gì từ cuộc hôn nhân này. Anh ta hoảng hốt ” sao lại thế này, sao cô lại lừa tôi”.
Trong giây phút đó chị hiểu ra rằng, quyết định ly hôn của chị là chính đáng, chị không thể sống với loại đàn ông thủ đoạn, bám váy đàn bà như anh ta được. Chị nói trong nước mắt “Ngày trước khi kết hôn với anh, bố tôi đã ra điều kiện chuyển hết tài sản sang tên ông. Ông nói, nếu tôi lấy người chồng như anh sớm muộn gì cũng sẽ hối hận. Ông nói, ông không muốn tôi mất tất cả…”.
“Và bố tôi đã đúng”- chị khóc nấc nghẹn ngào. Chị đặt đơn ly hôn đã ký lên mặt bàn rồi bước về phía anh ta đưa cho anh ta cuốn sổ tiết kiệm 20 triệu đồng, cùng với đó chị xin anh ta chìa khóa xe ô tô anh ta đang đi. Chị cũng không quên nhắc anh ta xếp quần áo và rời đi ngay trong chiều hôm ấy.
Còn Bình không khỏi choáng váng, anh ta gào khóc như một kẻ điên. Hẳn trong giây phút đó, anh ta ân hật tột cùng
Theo blogtamsu
Nỗi khổ của nàng dâu khi gặp mẹ chồng cay nghiệt
Mẹ chồng soi Chi từ bộ quần áo mặc, từng nết ăn nết ở, cho đến cả những việc nhỏ nhặt trong nhà, nhiều lúc Chi cảm thấy ngột ngạt, bức bối muốn được bung ra.
Ngày chồng đưa Chi về nhà ra mắt lần đầu, sau đôi ba câu chuyện giáo huấn bóng gió của mẹ anh, Chi đã dự cảm được rằng cưới anh, sống chung vớimẹ chồng chắc chắn chẳng dễ dàng gì.
Nỗi sợ mơ hồ về phận làm dâu quẩn quanh trong lòng, sau Chi tự động viên mình, sống với chồng cả đời, sống với bố mẹ chồng nào có bao lâu. Anh cũng hứa hẹn với Chi khi nào ổn định kinh tế, vợ chồng nhất định mua đất dựng nhà ở riêng, tránh sống chung nảy sinh chuyện mẹ chồng nàng dâu phức tạp.
Đến khi về làm dâu trong nhà, dự cảm về mẹ chồng Chi trăn trở ngày nào đã vận vào thân. Nhưng đi làm dâu Chi cố gắng tâm niệm lời mẹ dạy, nhẫn nhịn, sống thuận hòa với gia đình chồng, dẫu chẳng thể hết lòng yêu thương cũng đừng để xảy ra tiếng chì tiếng bấc. Nhưng bỏ mặc những gì Chi cố gắng, mẹ chồng vẫn chỉ coi Chi như người dưng nước lã trong nhà.
Chi nấu ăn mẹ chồng đặt đũa chê lên chê xuống, không món này thì món khác (Ảnh minh họa).
Mẹ chồng soi Chi từ bộ quần áo mặc, từng nết ăn nết ở, cho đến cả những việc nhỏ nhặt trong nhà, nhiều lúc Chi cảm thấy ngột ngạt, bức bối muốn được bung ra. Vì đặc thù công việc, nhiều hôm Chi phải về muộn, mẹ chồng không thông cảm lại đặt điều nói xấu Chi đàn đúm bạn bè chơi bời, đàn bà mà trắc nết bỏ bê gia đình, quên bổn phận dâu con trong nhà. Chi nấu ăn mẹ chồng đặt đũa chê lên chê xuống, không món này thì món khác, rồi thẳng thừng nói Chi "Ngữ đàn bà gì mà vụng tứ bề, mày làm dâu nhà này chứ làm dâu nhà khác khéo phải lót lá chuối vào tay trả về cho bố mẹ dạy lại". Chi chỉ biết khóc, ngậm ngùi giữa bao đắng cay uất ức trong lòng.
Thi thoảng lấy lương, Chi mua tặng mẹ chồng vài món đồ như quần áo, túi xách... mong tình cảm mẹ con gần gũi hơn. Nhưng mẹ chồng cầm đồ Chi mua chỉ hỏi giá rồi thái độ ơ hờ chẳng rõ buồn hay vui. Nhưng hễ cô em chồng Chi mua gì cho bà, bà cũng vui mừng đem khoe khắp trong nhà ngoài ngõ chuyện trò rôm rả. Sau nhiều lần như thế, Chi chạnh lòng, tủi phận đã gửi vào món quà cả tấm chân tình sự quan tâm của phận dâu con nhưng mẹ chồng Chi nào có lòng đón nhận.
Mẹ chồng đã nghỉ hưu, rảnh rỗi thường đi chơi bài, buôn chuyện với bạn. Từ ngày có Chi về làm dâu, bà hiển nhiên sang tên mọi việc nhà cho Chi. Nhiều lúc Chi nghĩ mình đâu kém gì phận osin, sáng chiều bận rộn việc cơ quan tối về bề bộn xoay xở việc gia đình, mệt mà chẳng dám kêu than. Mà thật ra, có than với chồng, chồng động viên đôi ba câu rồi bỏ đấy, chẳng đủ làm lòng Chi yên an, nhẹ gánh bớt phần nào.
Cũng có lần nhìn Chi vất vả quá, chồng xót lăng xăng giúp Chi phơi quần áo, mẹ chồng nhìn thấy thở dài quay ngoắt vào trong. Hôm sau bà kéo Chi vào phòng mắng xa xả "Đàn ông từ trước tới nay không có lệ làm việc nhà, càng không có chuyện vợ sai chồng ở cái nhà này, cô định cưỡi lên đầu lên cổ chồng à." Chi cố nhẫn nhịn, nuốt nước mắt vào trong, tự dặn lòng cố thêm thời gian nữa rồi sẽ ở riêng.
Chưa hết mẹ chồng còn không tiếc lời đơm đặt đi nói xấu Chi với họ hàng, làng xóm, chê Chi chẳng xứng với chồng, mẹ chồng coi con trai mẹ như vàng như ngọc, còn Chi như rơm rác không bằng.
Ngẫm cho cùng, mẹ chồng chê Chi cũng có khác gì mẹ chê con trai mẹ đâu. Chi giả điếc nghe mà như không để sống, bởi Chi hiểu với mẹ mình, Chi có trót hư dại, cự cãi bao lần Chi vẫn mãi là con mẹ, còn với mẹ chồng chỉ đôi lần to tiếng, tình cảm vốn lạt lẽo giờ có thể đứt gãy chẳng còn gì.
Đến lúc Chi sinh con mới cảm thấy nỗi tủi hờn trăm bề. Hai vợ chồng tự đèo nhau đi đẻ, vượt cạn qua ngày mới thấy mẹ chồng thong thả vào viện thăm con dâu và cháu. Đàn bà sau sinh yếu như cua lột vỏ, nhưng đêm nào Chi cũng thức trắng vò võ trông con, đuối sức, thèm lắm được ngủ.
Nhà chồng chật hẹp, mẹ chồng khó tính hay nói cạnh khóe bóng gió nên mẹ Chi dù đứt ruột thương con gái cũng chỉ ra ở được đôi ngày, Chi vội giục mẹ về vì không muốn mẹ nhìn cảnh con mà đau lòng...
Chi đau lòng nghĩ, ừ, thì mẹ chồng coi Chi là người dưng nhưng con Chi dù gì cũng là máu mủ (Ảnh minh họa).
Chi sinh cháu, mẹ chồng vẫn giữ thói quen đi chơi bài như trước. Sáng đợi bố chồng, chồng Chi đi làm là bà xách túi đi. Bà cắm cơm với ít thịt rang, rồi đi miết tới chiều mặc hai mẹ con Chi tự xoay xở với nhau, ngày nào cũng vậy.
Ăn uống không đủ chất, thêm phần thiếu ngủ, mệt mỏi, chán nản sữa Chi cứ ít dần đi, mắt hay ri rỉ nước. Chi sợ rơi vào trạng thái trầm cảm của phụ nữsau sinh, nên con chưa đầy tháng Chi đã nhất định thuyết phục chồng làm lễ thôi nôi cho con sớm để hai mẹ con về ngoại.
Ngày 2 mẹ con bồng bế nhau về ngoại, mẹ chồng không giữ cháu lại còn nghiệt ngã buông câu "Muốn đi thì cứ đi cho rộng nhà". Chi bước đi thẳng mà không dám ngoái đầu lại, nước mắt cay đắng nối nhau rơi, phận làm dâu khổ sở vậy sao.
Chi sống đúng mực dâu con, nào có phải hỗn hào gì với mẹ chồng để phải chịu cảnh này. Nhà ngoại cách không xa nhưng mẹ chồng không lên thăm cháu, không hộp sữa, đồng quà, tấm bánh. Chi đau lòng nghĩ, ừ, thì mẹ chồng coi Chi là người dưng, nhưng con Chi dù gì cũng là máu mủ, ruột rà nhà chồng, chẳng lẽ mẹ chồng không xót không thương cháu sao.
Chi tưởng cái thời mẹ chồng sống cay nghiệt với con dâu đã qua đi lâu lắm rồi, chỉ còn gặp trong những câu chuyện kể ngày xưa. Chi và mẹ chồng cùng yêu thương một người đàn ông. Nhưng Chi yêu chồng nên cố gắng sống hòa thuận, hiếu thảo, tập thương mẹ chồng dù chẳng mấy dễ dàng gì. Ngược lại, mẹ chồng thương yêu con trai nhưng lại muốn đọa đầy con dâu sống lạc lõng, tủi phận trong nhà chồng, xót xa cho phận đàn bà làm dâu nhà người.
Theo Thu Hiền/Nguoiduatin
Nghiệt ngã phận gái quê 2 năm chờ chồng rồi phải đi dự đám cưới của anh trên thành phố Trước khi bước đi, anh còn mời cô tới dự đám cưới của anh. Cô không ngờ rằng sự chờ đợi hai năm mòn mỏi cùng tình yêu chân thành của cô chỉ nhận lại được hai từ "xin lỗi". Cô hạnh phúc và cảm thấy may mắn vì có anh bên cạnh. (Ảnh minh họa) Tình yêu của cô mới chớm nở...