Lá đơn ly hôn nghiệt ngã của vợ tôi…
Tôi thật sự đã rất cố gắng, đã muốn làm tốt hơn vai trò của mình. Nhưng số mệnh của tôi, gia đình tôi là vậy. Tôi không biết mình có thể cố gắng được bao lâu nữa.
Tôi năm nay 34 tuổi, tôi và vợ cưới nhau được 6 năm nay. Cuộc sống vợ chồng trước khi có con rất hạnh phúc, ít cãi vã. Vợ tôi thuộc tuýp người tâm lý, thương yêu chồng và hiếu lễ với gia đình chồng hết mực. Mọi chuyện chẳng được bao lâu khi con trai của chúng tôi chào đời. Con trai tôi bị bại não nên tới thời điểm này đã 5 tuổi vẫn chưa đi đứng được.
Từ ngày biết con bị bệnh, vợ tôi trở nên khó tính, hay cáu bẳn. Nói gì không vừa ý là cô ấy cáu gắt với chồng và hay ôm con khóc một mình. Tôi cũng nóng, đôi khi không kiềm chế được cũng có đôi co với vợ. Dù biết mình sai, nhưng đôi khi tôi không làm chủ được hành động của mình. Tôi nhớ có lần vợ còn khóc “Anh chẳng hiểu cho nỗi lòng người mẹ như tôi sao?”.
Từ ngày con bị bệnh vợ tôi đã khóc rất nhiều, đôi khi tôi thấy cô ấy tuyệt vọng, đau đớn (Ảnh minh họa).
Hạnh phúc bỗng dưng chông chênh khi mẹ tôi lên sống cùng hai vợ chồng. Không có gì giấu giếm mọi người, mẹ tôi là bà mẹ chồng khó tính, nghiêm khắc và hay xét nét con dâu. Mới đầu, khi mẹ chồng góp ý vợ tôi còn vâng dạ, nghe lời. Nhưng càng về sau, mẹ tôi càng trở nên khó chịu . Phần vì bà trông cháu mệt, phần vì bà buồn.
Tôi nhiều lần chứng kiến cảnh mẹ chồng- nàng dâu đôi co mà stress vô cùng. Đôi khi tôi thấy vợ mình thật ngốc, việc gì phải cãi nhau với bà. Các bà già rồi, có cái lý của riêng mình, dù các bà có sai, con dâu cãi lại cũng chẳng ra gì cả.
Video đang HOT
Ức chế nhất có hôm tôi vừa về đến ngõ, thấy ngoài có hàng chục người đứng nghe. Bên trong mẹ tôi, vợ tôi cãi nhau inh ỏi. Họ nói nhau xấu đủ điều, rồi khi tôi bước vào hiên nhà, bà nói thẳng luôn vào mặt vợ tôi “Cái đồ con dâu hư hỏng, cô xem cô sống sao mà giờ con cô mới thế hả…”. Vợ tôi gào lên, la khóc, còn mẹ tôi thì cứ nói.
Khi thấy tôi, mẹ bỏ lên phòng còn tôi và vợ, tôi cho cô ấy 2 cái tát như trời giáng “Em có làm sao không mà cãi nhau với mẹ, em xem đẹp mặt chưa, ra xem người ta đang đứng đầy cổng kia kìa”. Cô ấy ôm đầu, bứt tóc vật vã. Tôi hiểu nỗi đau của vợ mình, tôi hiểu sự quá đáng của mẹ tôi. Nhưng tôi biết làm sao được.
Có lẽ, bất kỳ người con nào, người chồng nào trong hoàn cảnh như tôi cũng chẳng biết mình nên làm gì lúc này. Tôi thật sự đã rất cố gắng, đã muốn làm tốt hơn vai trò của mình. Nhưng số mệnh của tôi, gia đình tôi là vậy. Tôi không biết mình có thể cố gắng được bao lâu nữa. Tôi ước giá như đứa con tôi sinh ra sẽ phát triển toàn diện thì sẽ không có cảnh gia đình hỗn loạn như thế.
Tối hôm đó, tôi đã ôm vợ vào lòng thủ thỉ đủ điều, tôi nói với cô ấy, tôi hiểu nỗi đau làm mẹ, nỗi khổ tâm của cô ấy. Tôi cũng khuyên cô ấy nên cố gắng sống hòa thuận với mẹ chồng nhưng cô ấy khóc nấc lên “Mẹ anh quá đáng lắm. Mẹ anh đúng là người nhẫn tâm”. Hôm sau, cô ấy đã xin cơ quan nghỉ về quê có việc vài ngày, sau đó đưa tôi lá đơn xin ly hôn.
Trong đơn, vợ tôi có viết cô ấy mệt mỏi, stress cô ấy không thể chịu nổi áp lực từ gia đình chồng,…Tôi đã lặng đi. Tôi không ký vội mà xin cô ấy một tuần suy nghĩ. Hiện tại, tôi cũng không biết mình nên làm thế nào nữa, thực sự tôi rất yêu thương vợ mình, tôi chỉ mong sao chúng tôi luôn hòa thuận hạnh phúc, mẹ tôi cũng đã xin về quê vì sự việc hôm đó.
Bà cũng có gọi ra cho tôi để nói lời xin lỗi. Một phần mẹ tôi cũng áp lực, bị người ta xoi mói, dị nghị, mặt khác quan điểm sống của bà và vợ tôi quá khác xa nhau. Bà cũng đã khuyên tôi nên cứu vãn cuộc hôn nhân này. Bà khóc khi nói không thể ra trông cháu được, và có hứa sẽ tìm cho chúng tôi một người giúp việc chu đáo, biết lo toan. Tiền hàng tháng bà sẽ chi trả cho chúng tôi.
Tôi cũng nói chuyện này với vợ tôi, cô ấy chỉ im lặng. Giờ tôi cảm thấy bối rối vô cùng mọi người ạ! Tôi phải làm sao đây ạ?
Theo ĐSPL
5 năm trời làm ô sin cho nhà chồng, trong khi anh âm thầm lấy vợ khác
Cô khóc cho cái sự đời, khóc cho cái số phận nghiệt ngã của mình, suốt 5 năm trời cô làm dâu mà như là đứa làm thuê, nhẫn nhịn hầu hạ nhà chồng để rồi anh ta ở nơi khác lại có một gia đình mới hạnh phúc.
Vì gia đình nghèo lại không thuộc dang xinh nên tôi đã chấp nhận lời mai mối lấy một người đàn ông 42 tuổi một đời vợ. Gia đình nhà chồng thuộc dạng khá giả nên lấy anh về bố mẹ tôi cũng đỡ lo.
Cách nhau 10 tuổi nên tôi và anh cũng có nhiều suy nghĩ khác nhau, anh lấy tôi chỉ mong tôi sinh được một thằng con trai. Gia đình anh vẫn rất cổ hủ, luôn đặng nặng vấn đều con trai lên đầu, từ khi lấy anh tôi như osin giúp việc trong nhà, vừa làm nghĩa vụ người vợ vừa như một người giúp việc. Tần tảo cơm nước từ sáng đến tối, chăm lo ruộng vườn, còn anh hàng ngày quần là áo lượt đi buôn bán.
Ngày sinh con cả họ hàng gia đình anh kéo vào bệnh viện, vì anh là con cả lại là con trai duy nhất của dòng tộc nên áp lực càng đè nặng lên vai tôi. Khi con ra đời bác sĩ tiên đoán con tôi bị tim bẩm sinh lại là con gái, nên gia đình nhà chồng nhìn tôi đầy trách móc rồi bỏ về. Ôm con trong tay mà lòng đau như cắt, mới sinh ra nó đã thiếu thốn tình thương của cha, lại bị họ hàng nhà chồng hắt hủi.
Sinh con xong tôi không được ở cữ nghỉ ngơi lấy một tuần, mọi việc lại vào tay tôi, từ chăm con cho đến lo toan cơm nước gia đình chồng. Tôi chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, nói với bố mẹ đẻ thì hai người cũng chỉ biết ngậm ngùi thương tôi, không muốn tôi li dị lại một mình nuôi con thì khổ, gia đình nhà tôi lại nghèo chẳng thể cưu mang thêm tôi và con.
Dù con chúng tôi đã được vài tháng nhưng anh cũng rất ít khi chăm bẵm ôm ấp con, anh lại càng xa lánh không hề đụng chạm đến tôi. Một thời gian sau anh quyết định vào Sài Gòn lập nghiệp, ngày tiễn anh, anh chỉ nhìn tôi ôm con một lát rồi đi. Thời gian đầu anh về thăm nhà vào mỗi dịp tết, 2,3 năm sau anh bặt vô âm tín, thỉnh thoảng gọi điện cho bố mẹ anh. Mà chẳng hề quan tâm đến sự tồn tại của tôi và con, bệnh tim của con ngày càng nặng, bố mẹ chồng cũng chẳng mảy may quan tâm, không cho tôi lấy một đồng đưa con đi chữa bệnh.
Nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, tôi tìm được địa chỉ hoạt động cấy ghép tim tình nguyện, tôi quyết định xin bố mẹ đẻ tiền đến đó, được mọi người giúp đỡ con tôi cũng thay tim thành công. Đưa con về nhà, tôi quyết vào Sài Gòn tìm anh. Để xem rốt cuộc anh muốn tôi làm osin nhà anh đến bao giờ, có ra sao thì cũng phải biết được hiện tại để có cái kết rõ ràng.
Ba mẹ chồng không cho tôi đi, cũng không cho biết địa chỉ, tôi nói dối là về nhà mẹ đẻ chơi 1 tháng. Sau đó hai mẹ con tìm thông tin hỏi han bạn bè của chồng tôi, sau đó tôi cũng biết địa chỉ, dẫn con đến nhà chồng tôi không khỏi bàng hoàng, ngôi nhà cao ráo rộng rãi, trong khi anh để tôi và con không một đồng tiền chữa bệnh phải đi nhờ hoạt động tình nguyện nhờ tấm lòng lương thiện của mọi người. Tôi càng chết sững khi đối diện là cảnh anh và người con trai tầm 3 tuổi đang vui đùa trước sân nhà. Anh cũng bất ngờ không kém khi nhìn thấy tôi và con gái.
"Sao...sao cô tìm được đến đây, cô nên yên phận ở nhà đi, cả đời tôi cũng chỉ mong có thẳng con trai. Đây là 2 triệu cô cầm tiền rồi về quê đi, ở nhà cố gắng chăm sóc ba mẹ giúp tôi, hàng tháng tôi sẽ gửi tiền về."
Cô như chết đứng trước những câu nói vô tình ấy, nước mắt nhòa đi, cô ôm dắt con bỏ đi, vừa đi vừa khóc, cô khóc cho cái sự đời, khóc cho cái số phận nghiệt ngã của mình, suốt 5 năm trời cô làm dâu mà như là đứa làm thuê, nhẫn nhịn hầu hạ nhà chồng để rồi anh ta ở nơi khác lại có một gia đình mới hạnh phúc.
Về đến nhà tôi viết đơn ly hôn, tôi sẽ cùng con làm lại cuộc đời, thoát khỏi cái địa ngục giam hãm chúng tôi suốt bao năm qua, anh đã giết đi quãng thời gian được tự do của tôi. Giờ đây tôi sẽ làm lại tất cả, sẽ nuôi dạy con thật tốt để trả thù gia đình chồng bội bạc, trả thù cái số phận nghiệt ngã này.
Theo Tinhot360
Số phận nghiệt ngã của trẻ mồ côi trong đại dịch Ebola Những trẻ em mồ côi sống sót trong đại dịch Ebola chẳng những mất cha mẹ, người thân mà còn phải đối mặt với nạn đói hoành hành, nguy cơ nhiễm virus chết người, thậm chí có em phải bán dâm để có tiền mua thức ăn, theo Daily Mail. Fatamata (3 tuổi) và Jane (8 tuổi), 2 trẻ mồ côi vì đại...