Là đàn ông… ai cũng ham của lạ
Tình dục với đàn ông khiến họ mù quáng, tình yêu với đàn bà làm họ sai đường và cô cũng vậy…
Cô biết gì về người đàn ông đó, nhớ gì về câu chuyện họ kể, không nhiều hơn những câu chữ trên mail, tin nhắn offline vội vã… Cô coi họ như một chỗ dựa tinh thần, nơi cô gửi gắm tâm tư, nỗi niềm, những chia sẻ bâng quơ, bất chợt, những cảm nhận của đàn bà cô đơn đang nhìn đàn ông chỉ còn giá trị chứa đựng…
- Em dạo này thế nào, có gì vui không em?
- Em ạ? Bình thường, còn anh?
- Vẫn vậy, vẫn kinh doanh đều đều thế…
- À, Có gì không anh?
- Không… hỏi để biết, thấy em ổn là tốt rồi…
- Dạ, em vẫn sống… tạm biệt anh..
Vậy đấy, họ không giống như bạn, không giống như người thân… chỉ là một chút lưu tâm dõi theo cô bình thản, bình thản nhưng khiến cô ghi nhận, bình thản nhưng làm cô yên tâm hơn, cảm giác được quan tâm từ một ai đó trong im lặng cũng khiến cô vui hơn. Ai bảo cô một mình? Ai bảo cô đang cô đơn? Ai bảo nỗi đau khi chia tay quá lớn khiến cô luôn mang trong mình một tâm trang buồn, nét mặt âu lo, xa xăm, vời vợi… Sự thất bại của hôn nhân khiến cô thay đổi, ưu tư hơn, trầm lặng hơn hơn… Vẻ đẹp của gái một con nặng về thần hơn sắc, gieo vào những gã trai nhiều hơn là sự ham muốn. Như cô, tự giấu mình trong những chuỗi âu lo thường ngày để thấy mình can đảm… Phụ nữ độc thân tự tin lại đổ vỡ ít nhiều làm đàn ông ngưỡng mộ…
Tình dục với đàn ông khiến họ mù quáng (Ảnh minh họa)
- Em à, em đang làm gì vậy…
- Em đọc…
- Em đọc gì? Hay không… em mặc áo màu gì đấy?
- Anh à! Anh sao vậy…?
- Sao? Anh sao…
- Anh say à? Anh uống rượu à?
- Ừ, buồn quá, em có webcam không, mở anh coi…
- …
Video đang HOT
Cô im lặng có cái gì đó đang rơi, rơi và vỡ, nhưng cố vẫn cố níu kéo, níu giữ cảm giác về một người đàn ông tốt, một người như cô đang hy vọng…
- Anh à, anh ngủ đi… em mệt, em ngủ trước…
Cô vùi đầu vào kí ức, kỉ niệm giữa hai người… không hiểu đã bao lâu, bao ngày, bao lần trò chuyện, không hiểu những câu chữ của họ thật bao nhiêu phần, không hiểu cô cần gì ở anh và anh cũng cần gì ở cô nhưng cô tin, tin và sợ cảm giác phải yêu một người bí mật, một người quá xa, quá khác cô… cô hiểu sự cô đơn và trống trải của mình, cô thèm được chia sẻ, thèm được cảm thông, thèm được ai đó thấu hiểu và an ủi, thèm một bờ vai để dựa, thèm sự quan tâm, thèm bàn tay của người đàn ông nhưng rõ ràng giữa yêu và mong muốn thật khác.
Cô buồn, nỗi cô đơn dường như nhân lên vào mỗi tối… một sự tự thương khi lẩn tránh tiếp xúc mọi người, tự tin để thấy mình mạnh mẽ, vẫn yêu cuộc đời, vẫn yêu anh, yêu người đàn ông xưa, dù vết thương kia còn chưa liền sẹo… Phụ nữ độc thân thường trốn chạy dư luận, thường huyễn hoặc như thể đang yêu và đã được yêu một ai đó… Cảm giác khi làm chủ cuộc đời, đọc vị một gã trai… thật thú vị…
Ừ, đàn bà khi còn đau là thế, kiêu hãnh để khỏa lấp nỗi cô đơn của chính mình, đãi ngộ bản thân và cho phép mình yêu bất kỳ một ai đó để được tự do, không còn lệ thuộc, huyễn hoặc để tung hô giá trị người đàn bà… thả trôi cảm xúc thay vì để bản thân buông thả…Tất cả chỉ là một cảm giác mỉa mai, mỉa mai phũ phàng, là đàn bà thật dại dột, là đàn bà hết lòng hy sinh cho chồng con để chỉ còn một tâm hồn thật, ảo, cay, đắng lẫn lộn vậy sao?
- Anh, anh nhớ em à?
- Ừ, anh nhớ…
- Công việc của bọn em dạo này chán quá!
- Bọn nào em?
- À, bạn gái em..
- Bạn em xinh không?
- Có, có chứ…
Rõ ràng cô không yêu họ, không thích người đàn ông, nhưng vẫn có cái gì đó chua xót… có cái gì đó ân hận… ân hận và áy náy, coi thường mình và lo sợ sự khinh miệt từ họ..
Cô gục mặt xuống gối, nước mắt lã chã rơi, khóc, nức nở, trách mình thật ngu ngốc, đã lao vào một trò chơi dại dột, trò chơi tình yêu, yêu đương một cách vô định… tin tưởng đàn ông một cách mù quáng. Ai đó bảo đàn bà khi đau, họ thường yếu đuối, dễ sai lầm khi cố gắng tìm kiếm cho mình một bờ vai, một đôi tay để bấu víu, đễ dựa dẫm… nhưng họ khi bắt đầu và kết thúc đều là thật bẽ bàng vì đã không lựa chọn đúng, họ như đổi tâm hồn, tình cảm của mình để mua về cái tình yêu giả tạo… Họ mụ mị trong những cơn say chếnh choáng, chìm ngập trong nỗi nhớ hoang hoải xa xăm, những kỉ niệm chẳng hình thành một cái như yêu. Như cô bây giờ tổn thương hơn, khinh bỉ bản thân, nhìn những gã trai tầm thường, họ chỉ muốn có được cảm giác chung đụng, gần gũi về thể xác… Tình dục với đàn ông khiến họ mù quáng, tình yêu với đàn bà làm họ sai đường và cô cũng vậy, cay đắng chấp nhận bước đi sai và mỉm cười: số mình vậy! Có lẽ không phải vậy, đàn ông nói:
- Em biết đàn ông cần gì ở phụ nữ không?
- Cần yêu à?
- Đúng vậy, yêu và thỏa mãn theo nghĩa đen… họ nói chuyện là vì vậy
- Vậy anh?
- Ừ, anh cũng là đàn ông… ham của lạ…
Có gì cay cay nơi sống mũi, có gì nghèn nghẹn nơi lồng ngực, bồn chồn… có gì đang chảy trong tim, có gì đang run lên và đang vỡ vụn.
Cô vùi đầu vào kí ức, kỉ niệm giữa hai người…(Ảnh minh họa)
Cô tin, tin người đàn ông… Cô đã để trái tim mình nơi anh, lo lắng, hỏi han… như với một người anh, người bạn… Sự lo lắng quan tâm đều đặn mỗi ngày. Có thời gian, cô quên họ thật lâu, có những lúc cô vững lòng, cuộc sống, công việc trôi chảy… Nhưng cô vẫn tin tưởng, tin và nhớ họ như một gia đình để về, một người anh để nhớ… mặc dù chưa bao giờ gặp mặt. Mặc dù, một bức hình, một cái gì để xác thực những câu chữ trên Yahoo kia là chân chính… bởi cô tin vào sự hy sinh của mình sẽ được nhận lại từ ai đó. Và cô tin anh, một người nhân hậu…
Cô khóc, nước mặt nhạt nhòa, lăn dài theo vết thương xưa, lại cũng bởi từ đàn ông, lại bởi một thứ tình cảm tương tự yêu, nước mắt… tâm trạng đan xen những lời văn, câu chữ dàn trải, yêu một người đàn ông là yêu cuộc sống phía sau lưng họ. Yêu một người đàn ông không phải là chiếc xe anh ta đi, nhà cửa, đất đai tài sản anh ta có… yêu một người đàn ông là phải trả lời được: Mình đang cần gì? Tìm kiếm gì?
- Anh trai, sao họ lại đối xử với em như thế?
- Vì họ ham muốn..
- Vậy em phải làm sao?
- Thì bình thường, chắc em gái tôi hấp dẫn..
- Em rất bình thường…
- …em nghĩ làm gì, đàn ông ai cũng vậy, ham của lạ… cho dù người đó không bằng vợ mình… Và anh cũng là một người đàn ông… không ngoại lệ.
- Nhưng… nhưng anh ở rất xa…
- Ôi, em gái tôi, em có ngây thơ thật không?
Đúng rồi, cô có ngây thơ không? Cô có dại khờ không? Cô đã là một người mẹ, cô đã từng có một đời chồng, đã từng yêu và từng chia tay một người đàn ông nhưng cô chưa bao giờ hiểu họ, không bao giờ hiểu hết đàn ông…
- Em gái à, đừng lo, người ta chỉ có thể lợi dụng em nếu như em cũng muốn vậy.
Theo VNE
Yêu một người, nhớ đến một người
Khi ở bên người yêu mình, tôi lại nhớ đến anh... nhưng mỗi khi ở bên anh, tôi lại cảm thấy có lỗi với người yêu của mình
Năm nay tôi 26 tuối, tôi là một cô gái năng động, hoạt bát, thân thiện và cũng rất nhẹ nhàng.
Ngày nào khi đến công ty, việc đầu tiên tôi làm là đọc những dòng tâm sự của các bạn trong chuyên mục Bạn trẻ - Cuộc sống. Hôm nay tôi viết những dòng tâm sự này mong các bạn hãy cho tôi một lời khuyên để tôi biết con đường nào tôi nên đi. Hiện giờ tôi rất mâu thuẫn.
Hôm qua tôi xem một bộ phim, hai nhân vật chính kết thúc bằng một đám cưới hạnh phúc, khi chú rể trong phim ôm cô dâu vào lòng và hỏi: "Em có hạnh phúc không?" Hiển nhiên là hai người đó hạnh phúc đúng không các bạn? Ít nhất là hạnh phúc dù chỉ trong phim. Tự nhiên tôi thấy chạnh lòng và nghĩ về mình. Tôi cũng có bạn trai, bạn trai tôi lại rất yêu tôi, trân trọng tôi, cưng chiều tôi nhưng tôi lại chưa bao giờ biết được thế nào là cái hạnh phúc tình yêu khi ở bên cạnh anh, điều tôi cảm nhận được là sự an tâm không lo lắng gì về tình cảm của anh.
Hiện tại cuộc sống gia đình tôi cũng đã khá hơn rất nhiều nhưng trước đây gia đình tôi rất khó khăn, cuộc sống thiếu thốn dạy tôi nhiều thứ, dạy tôi biết mình phải cố gắng và vươn lên để thoát khỏi cái nhìn không thiện cảm của người khác dành cho gia đình. Tôi có một quan điểm sống về tình yêu mà đến bây giờ tôi mới biết mình rất ích kỷ: "Không ai yêu mình bằng mình", vì thế tôi chưa bao giờ dành tình yêu cho ai.
Tôi trân trọng những gì tôi làm ra, tôi không thích dựa giẫm người khác, nếu anh nào nhà giàu lắm tiền sẽ không nằm trong tầm nhìn của tôi. Cuộc sống khó khăn vất vả, sau khi ra trường tôi phải lo cuộc sống trong gia đình, đối với tôi, tình yêu là một cái gì đó không có thực, tôi sợ bị người khác lừa tình, sợ yêu ai đó rồi bị bỏ rơi, sợ ai đó hủy hoại đời mình rồi bỏ chạy... Trong cuộc sống tôi không sợ gì cả nhưng suy nghĩ của tôi trong tình yêu điều gì cũng làm tôi sợ. Tôi đã từng nghĩ nếu tôi quen một ai đó, tôi phải biết rõ về họ, về tất cả mọi thứ, và quan trọng là người đó phải yêu tôi chân thành. Tôi sợ mình bị tổn thương vì khi đó tôi sẽ không đủ sức để lo cho gia đình, lo cho mẹ.
Đã hơn hai năm trôi qua tình cảm anh dành cho tôi một ngày một lớn (Ảnh minh họa)
Rồi anh xuất hiện, anh không giống như những người đã từng theo đuổi tôi, anh không hào hoa, gia đình bình thường nhưng anh lại rất chân thành, tôi tin anh sẽ không bao giờ làm tôi đau lòng, và đặc biệt tôi biết về anh rất rõ. Tôi nhận lời yêu anh, lúc đó tôi nghĩ là rồi tôi sẽ yêu anh nếu sau này anh vẫn yêu tôi, còn nếu một năm sau tình cảm anh thay đổi thì khi chia tay tôi cũng không đau khổ. Tôi đã sai đúng không các bạn?
Đã hơn hai năm trôi qua tình cảm anh dành cho tôi một ngày một lớn, anh yêu tôi, chăm sóc, cưng chiều tôi... Đối với anh, tôi là tất cả, tôi đã quen có anh trong cuộc sống của tôi, có lúc tôi nghĩ có lẽ tôi đã yêu anh... nhưng khi ở bên anh, tôi lại thấy thiếu một cái gì đó, tình yêu anh dành cho tôi nhiều là vậy nhưng tôi lại thấy trống vắng, cô đơn. Lẽ ra tôi phải hạnh phúc lắm đúng không các bạn? Hạnh phúc vì có người yêu mình nhiều đến thế nhưng tôi cũng không thể hiểu được tại sao tôi lại không hạnh phúc trong tình yêu của anh. Điều tôi cảm nhận được là sự an toàn khi ở bên anh. Chính những điều đó khiến tôi thấy có lỗi với anh rất nhiều....
Các đây một năm tôi gặp người ấy, người ấy làm chung công ty với tôi nhưng khác bộ phận. Đối với tôi người ấy chỉ là một đồng nghiệp, thân hơn đó là một người bạn. Do tính chất công việc nên tôi và người ấy có điều kiện tiếp xúc nhiều hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn. Cuộc sống của người ấy chỉ có công việc và kiếm tiền lo cho gia đình... Tôi ngưỡng mộ người ấy lắm, vì anh một mình lo cho cả gia đình, lo cho mấy em học hành... và cũng không biết từ bao giờ, tôi quan tâm người ấy nhiều hơn ngoài công việc. Đến bây giờ, tôi mới biết quan điểm về tình yêu của tôi đã sai. Khi yêu, ta đâu cần phải hỏi lý do tại sao và yêu ai, ta cũng không thể hiểu được lý do vì sao ta lại yêu như thế!
Người ấy yêu tôi, tôi biết điều đó, tôi đã bật cười khi người ấy nói rằng: "Điều mà anh lo nhất là anh không thể theo đạo em, và em lại không thể lấy anh nếu anh không theo đạo". Người ấy không biết tình cảm của tôi dành cho mình, người ấy biết tôi đang có bạn trai, người ấy nói với tôi rằng "Mục tiêu của anh là lấy em. Anh biết là hiện tai em chưa yêu anh nhưng anh tin chúng ta sẽ thành đôi". Nghe câu nói của người ấy, tôi vui lắm... và tôi chỉ nói với người ấy rằng "Anh quá tự tin, rồi anh sẽ thất vọng. Em đã có bến đỗ dành cho mình".
Tôi biết mình yêu người ấy, yêu không phải do người ấy đáp ứng đầy đủ những suy nghĩ của tôi, yêu vì sao tôi cũng không biết. Tuần nào người ấy làm ca đêm, một tuần không gặp, tôi nhớ người ấy nhiều lắm, nhớ rất nhiều và chỉ cần người ấy gọi điện nói nhớ tôi là tôi cảm thấy hạnh phúc lắm, một hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời... nhưng sau cái hạnh phúc mỏng manh ấy, tôi cảm thấy mình có lỗi, có lỗi thật nhiều.
Tôi không đủ can đảm để kết hôn cùng bạn trai mình (Ảnh minh họa)
Tôi thật tội tệ và xấu xa đúng không các bạn? Dù tôi chưa làm gì có lỗi với bạn trai nhưng chỉ trong tư tưởng thôi là cũng đủ xấu xa lắm rồi. Bao nhiêu đêm tôi không ngủ, chỉ biết khóc vì thấy mình thật tệ khi tôi đã phản bội tình yêu của bạn trai tôi đã dành cho tôi bao năm qua...
Khi đang viết những dòng tâm sự này, nước mắt tôi lại rơi. Tôi đã sai, tôi quá sai rồi đúng không các bạn? Người sai là tôi, tôi phải chấp nhận, tôi không có quyền làm người khác đau khổ... Lẽ ra, tôi không nên chấp nhận bạn trai mình khi mình không hề có tình yêu... tôi quá ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, để rồi giờ đây tôi phải sống trong dằn vặt.
Tôi đã từng nghĩ dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng không bao giờ từ bỏ bạn trai mình, không phải dễ mà có được một người yêu mình như thế phải không các bạn? Và chắc chắn dù tôi có yêu người ấy, tôi cũng không bao giờ can đảm từ bỏ những gì mình đang có để đến một điều mà không biết tương lai sẽ thế nào.
Tôi là người rất kiên định, nhưng đến giờ tôi không biết mình sẽ kiên định đến khi nào. Giờ tôi cảm thấy mệt mỏi khi ở bên cạnh một người mà lại nhớ đến một người. Tôi đã cố gắng không nghĩ đến người ấy nhưng tôi bất lực... tôi chỉ muốn đến một nơi nào đó không có bạn trai tôi, cũng không có người ấy nhưng tôi không làm được. Tôi còn công việc, còn gia đình...
Tôi không đủ can đảm để kết hôn cùng bạn trai mình, dù biết rằng anh sẽ chăm sóc tôi rất tốt vì anh rất yêu tôi... Nhưng nếu tôi rời khỏi anh, tôi là người độc ác và anh sẽ ra sao? Khi đó chắc chắn tôi cũng sẽ không đến với người ấy, vì tôi biết mình không thể bỏ đạo theo người ấy. Tôi hiểu rất rõ cá tính của người ấy, người ấy sẽ không bao giờ theo đạo tôi. Và hơn hết, dù biết mình yêu người ấy nhưng tôi chưa bao giờ mong muốn chúng tôi sẽ là của nhau.
Với cá tính của tôi, tôi sẽ không bao giờ đi vào con đường tình yêu mà đầy những chông gai. Tôi rất xấu xa đúng không các bạn? Bên cạnh một người yêu mình thật lòng nhưng lại suy nghĩ đến một người khác. Sống không thật với lòng mình sẽ rất mệt mỏi, nhưng để sống thật với lòng mình thì tôi sẽ ra sao?
Hãy cho tôi biết tôi nên làm gì để lòng thanh thản, bình an...
Cảm ơn các bạn thật nhiều vì đã lắng nghe tâm sự của tôi!
Theo VNE
Làm người vợ hoàn hảo là... không tưởng? Làm vợ thời nay khó đến nỗi có chị em không dám lấy chồng. Bởi họ biết rằng thật khó trở thành người vợ hoàn hảo trong mắt đàn ông. Một hôm, chúng tôi ngồi trên ô-tô đi qua thị trấn Gia Lâm, Hà Nội, anh bạn ngồi bên cạnh cứ nhìn ra ngoài lẩm nhẩm đếm: "Sáu nhăm, sáu sáu, sáu bảy..."....