Là con rể, tôi việc gì phải phụng dưỡng mẹ vợ!
Tôi được sinh ra và lớn lên trong gia đình thuộc dạng khá giả. Từ nhỏ tôi được đi học nội trú trong những ngôi trường dân lập, với quan niệm đầu tư cho con. Thực ra đó chỉ là lý do phụ để tôi không tồn tại trong gia đình của mình. Lý do chính là tôi không hợp với mẹ.
ảnh minh họa
Ngay từ bé, tôi và mẹ đã không hợp nhau. Mẹ tôi khó chịu, tính tôi thì thẳng thắn và muốn mọi chuyện rõ ràng. Bản thân tôi cũng không muốn như vậy, vì khi được sinh ra, duyên là mẹ con thì đó cũng là nợ và là số phận nên nhiều lần tôi làm như câm điếc để cuộc sống bớt áp lực.
Nhưng tính tôi không thể chịu đựng được những khó chịu vô lý đến đỉnh điểm của mẹ. Đó là chưa kể đến chuyện này chỉ xảy ra với tôi, còn với 2 đứa em tôi thì hoàn toàn ngược lại.
Cuộc sống ba mẹ tôi không hợp nhau cho lắm. Từ xưa mẹ đã luôn mạnh miệng nói rằng mẹ không yêu ba, mẹ yêu người khác nhưng không đủ duyên nên mới lấy ba. Mọi thứ trong gia đình, mẹ đều làm chủ hết, từ việc mua chiếc xe hơi, xây căn nhà, quyết định kinh doanh gì cũng tự ý làm.
Ba tôi mà hỏi là y như rằng cãi nhau, vì mẹ cho rằng mẹ đủ giỏi để giải quyết tất cả. Thậm chí nhà có bao nhiêu t.iền, mã két sắt ba cũng không được quyền biết…
Nhà có tiệc tùng, mẹ ưu tiên mời nhà ngoại từ lớn đến nhỏ nhưng nhà nội thì một vài người đại diện và thậm chí nhiều lần không mời ai bên nội. Lý do là hồi xưa nhà nội không coi mẹ ra gì, làm dâu cực khổ nên mẹ hận. Thực ra, tất cả tôi cũng chỉ nghe qua lời nói của mẹ, chứ bao năm nay tôi chứng kiến cuộc sống gia đình thì hoàn toàn không như vậy.
Video đang HOT
Ba tôi không hiền, nhưng giỏi nhịn, việc gì cũng mặc kệ vì sợ ồn ào làng xóm lại cười. Cứ như thế cuộc sống trôi đi, mẹ quen việc nắm quyền, ba quen với việc thôi thì mặc kệ. Những lần giận nhau, mẹ khóa luôn tủ t.iền, không cho ba buôn bán đụng chạm gì. Ba bực đi thành phố thăm tôi khám bệnh cũng chỉ có không đến 1 triệu đồng trong túi. Nếp sống đó cũng do họ hàng, ba tôi cứ nhẫn nhịn tạo thói quen cho mẹ, vì quen rồi, nên ai cũng biết mẹ khó chịu, thôi thì nhịn.
Nhưng tôi lại là người khác còn lại trong số đó. Tôi không dám thẳng thắn lên án mẹ quá đáng. Nhưng nhiều lần mẹ vô lý, tôi từ giải thích sang cãi lại. Vì mẹ luôn cho rằng mẹ đúng dù là điều vô lý nhất. Không ai được quyền nói lại mẹ. Tôi nhớ mẹ từng nói với dì: “Chồng tao còn không có quyền cãi lại tao chứ đừng nói nó là con tao”. Vì vậy nên mẹ luôn nói tôi mất dạy, ngang bướng, không dạy nổi… Những lần như vậy, tôi bị cả họ hàng đưa ra soi mói rồi bắt tôi phải xin lỗi mẹ cho xong chuyện.
Nếu chuyện chỉ có vậy thì tôi mặc kệ mà sống, vì tôi cũng đã có gia đình và sắp có em bé. Nhưng khi tôi đã có gia đình thì tôi cũng không thể thoát khỏi cái bóng gia đình. Tôi luôn lo cho 2 đứa em của mình, chồng tôi cũng vậy. Nhưng nhà có chuyện gì thì tôi lại bị đưa ra để c.hửi đủ điều.
Mới đây nhất là chuyện xảy ra rất vô lý. Tôi sống ở thành phố, có một số chuyện làm ăn xui rủi nên rất buồn. Ngay lúc đó, mẹ điện thoại nên tôi cũng nói rằng tôi thấy vậy rất mệt mỏi, làm ăn mà xui hoài. Vậy thôi mà mẹ tôi làm um lên, nào là mới làm ăn có tí xíu mà than vãn, nghe mệt mỏi. Tôi đang có thai, lại buồn, nghe như vậy nên ức lắm.
Nhưng tôi chỉ nói sẽ lấy đó làm rút kinh nghiệm để lần sau không nói với mẹ những chuyện như vậy nữa, dù không hiểu sao mình lại bị đối xử như vậy. Chuyện chưa dừng ở đó, tự dưng mẹ tôi đi nói với họ hàng, làng xóm tôi là người mất dạy, con không ra gì, mong cho tôi lấy chồng để chồng dạy nhưng lại gặp chồng hiền quá.
Phải nói cuộc sống của tôi đến nay trọn vẹn nhất là được yêu và lấy chồng tôi. Anh yêu tôi nên dù có gì buồn cũng không kêu ca, luôn vui vẻ để tôi khỏi bận tâm. Có lần mẹ tôi nói: “Với mẹ mà mày như vậy thì lấy thằng chồng khác không hiền nó đ.ánh cho bầm mặt”. Thử hỏi nếu ai nghe mẹ mình nói như vậy có x.ót x.a không? Thử hỏi ai cưới vợ mà chua ngoa thì liệu có sống được với nhau hoài không?
Chồng tôi như vậy không lẽ tôi lại c.oi t.hường, c.hửi rủa? Từ cuộc sống ba mẹ mà tôi đã rút kinh nghiệm để đối với chồng tôi sao cho anh không phải sống như ba tôi bao năm qua. Đã hơn một lần tôi nghĩ đến cái c.hết để tự giải thoát cho mình nhưng vẫn còn nhiều cái nợ mà tôi không buông được, hơn hết tôi nợ chồng mình một tình yêu, thương ba vẫn còn chịu được. Tôi thực sự rất tuyệt vọng…
Thực ra áp lực mà tôi gặp phải còn hơn như vậy nhiều, nhưng tôi không biết nói sao cho hết. Vì là ngay lúc này, tôi đang có thai nhưng tâm trạng tôi không ổn nên muốn tâm sự cho vơi đi phần nào…
Sẽ có người đọc và nghĩ rằng tôi nông cạn, suy nghĩ lung tung chứ cha mẹ nào mà không thương con. Nhưng thực sự là như vậy, tôi không ngộ nhận, không hoang tưởng, mà cuộc sống này là vậy với tôi hơn 20 năm nay… Tôi đang ở ngưỡng cửa của đường cùng, trước mắt tôi chỉ có con đường c.hết là giải thoát duy nhất, như một kiểu trốn nợ đời vậy…
Theo Khampha
Anh xin lỗi vợ vì cái tát
Có lẽ, đó là cái tát đầu tiên anh dành cho phụ nữ mà lại là người phụ nữ anh yêu thương nhất.
Khi anh đưa tay lên, anh đã có chút hối hận và muốn dừng lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Bàn tay ấy quá nhanh, cái tát ấy cũng quá vội vàng để em phải chịu tổn thương quá lớn.
Anh biết, em chưa làm gì có lỗi với anh suốt thời gian 2 năm làm vợ chồng. Anh cũng chưa một lần to tiếng với em dù chuyện xích mích là khó tránh khỏi. Nhưng những lúc thấy có trục trặc là anh sẽ trấn tĩnh, từ từ suy xét và nếu em sai, anh sẽ góp ý nhẹ nhàng, không nông nổi. Vì thế, chúng mình rất ít khi cãi nhau.
Thế mà hôm nay, anh đã lỡ tay tát vợ, anh biết, cái tát này có thể làm r.ạn n.ứt tình cảm của vợ chồng mình suốt 2 năm, và cũng rất có thể nó sẽ khiến, tình yêu của chúng ta không còn nữa. Em sẽ cho anh là kẻ vũ phu, vô liêm sỉ và những thứ em nghĩ về anh còn nhiều hơn thế nữa.
Anh biết, hôm nay anh đã quá tay. Chỉ vì em nói anh đưa t.iền cho em về cho mẹ, vì mẹ em đang cần xây nhà cho anh cả. Anh không đồng ý và rồi chúng mình đã đôi co. Không hiểu sao, cứ nhắc tới chuyện t.iền nong là anh rất nhạy cảm, vì anh vốn là người có t.iền có của, gia đình anh cũng khá giả. Trước, người ta đồn rằng, em yêu anh vì t.iền, vì anh chẳng đẹp trai, cũng chẳng phải là nhân vật xuất chúng, trong khi em có thừa khả năng yêu những gã &'ngon lành' hơn anh. Thế là từ đó tới giờ, trong đầu anh luôn nghi ngờ chuyện tình cảm em dành cho anh. Đó là anh đã sai rồi!
Anh biết, hôm nay anh đã quá tay. Chỉ vì em nói anh đưa t.iền cho em về cho mẹ, vì mẹ em đang cần xây nhà cho anh cả. (ảnh minh họa)
2 năm sống với nhau, anh cưng chiều em hết mực, em cũng không làm gì để anh phật lòng. Anh đã cố gắng quên đi chuyên cũ, rằng người ta bảo, em yêu anh chỉ vì t.iền. Nhưng anh đã không thể làm được khi em hỏi anh chuyện muốn mượn t.iền về cho mẹ xây nhà cho anh trai. Anh đã nghĩ, chắc em đúng là không yêu anh và giờ em mới &'hiện nguyên hình', bóc lột t.iền của anh. Anh nhất định không cho em mượn.
Em khó chịu, em bảo anh ích kỉ, tính toán, vì nhà em có vay có trả, gia đình chưa có mới nhờ tới anh, vậy mà anh lại không bằng lòng, anh còn trách cứ em. Nói đi nói lại, mình cãi nhau to, em nói anh không đáng mặt làm con rể của mẹ, làm chồng của em, và em nhận một cái tát. Không hiểu điều gì đã khiến anh liều lĩnh như vậy. Lẽ ra, anh phải tìm cách níu em lại, vậy mà anh lại tát em, khiến em buồn và thất vọng, em muốn bỏ anh ra đi.
Cái tát ấy còn hằn vết thương lên mặt em, và chắc hẳn, vết thương trong lòng sẽ sâu hơn nữa. Em đã khóc suốt buổi tối, không nói câu nào. Đến khi anh xin lỗi, anh nói đưa t.iền cho em mượn, em cũng không màng. Em bảo số em lấy phải người chồng vũ phu thì đành chịu, một người chồng ích kỉ và hèn mọn vì sợ nhà vợ lấy mất t.iền, trong khi anh ta quá giàu có.
Em à, không phải anh tiếc em hay tiếc mẹ em, chỉ là vì, anh nghi ngờ tình cảm của em bao lâu nay và giờ, khi em hỏi tới chuyện tế nhị ấy, anh đã động lòng. Anh nghĩ, em thật sự đã bắt đầu lợi dụng anh rồi, và anh không muốn điều đó. Nếu như em không coi anh là chồng nữa, anh sẽ buồn lắm!
Anh xin lỗi vì tất cả những gì đã qua, xin lỗi vì cái tát dành cho người phụ nữ anh yêu. Có lẽ, anh đã quá ích kỉ khi chưa một lần hỏi xem gia đình em cần gì để anh giúp đỡ. Anh cũng chưa bao giờ hỏi em muốn gì, thích gì để anh tặng, chỉ có em một mình lầm lũi làm việc, chăm chỉ phục vụ chồng con. Vậy nhưng, em nào than vãn điều gì, chỉ nghĩ mình phải thực sự sống tốt, phải thực sự làm một người vợ hoàn hảo trong mắt chồng. Nhưng anh đâu cho em cơ hội đó. Anh đã làm tan nát cái gia đình này vì sự nóng tính của mình.
Anh xin lỗi, hãy cho anh cơ hội sửa sai, chuộc lại lỗi lầm. Nếu em có thể tha thứ cho anh, anh nhất định sẽ không nghi ngờ gì nữa, anh sẽ làm tròn trách nhiệm của người chồng, yêu thương em và con, làm một người con rể tốt. Được không em?
Theo VNE
Có mụn ruồi râu, tôi bị nói là dâm Và cũng chính vì cái mụn ruồi ấy đã khiến mẹ em không cho phép em lại gần tôi và bắt chúng tôi phải chia tay. Khi nghe em nói câu chuyện, tôi thấy thật nực cười. Nực cười vì cái tư tưởng cổ hủ của mẹ em, nực cười vì chuyện tin vào số vận, lại còn nhìn mụn ruồi đoán tướng...