Là con một nhưng vợ lại vô sinh
Khánh nhìn vào tờ giấy khám sức khỏe của vợ đã giấu kĩ trong ngăn kéo mà chân tay run rẩy, miệng không nói thành lời.
Thực sự, dù đã nghĩ đến nhiều chuyện xấu có thể xảy ra, nhưng khi nhìn kết quả khám bệnh của vợ, Khánh vẫn không dám tin vào mắt mình. Vô sinh, đó là tất cả những gì anh nhìn được từ tờ giấy cầm trên tay.
Hôm nay vợ anh đi vắng, cô ấy nói đi công tác một tuần bên nước ngoài. Anh không hề hoài nghi vì trước giờ, vợ chồng anh tin tưởng nhau, yêu thương nhau chân thành tuyệt đối. Nhưng bây giờ thì anh nghĩ, chuyến công tác này thực ra chỉ là một cuộc đi chữa bệnh vô sinh của vợ mà thôi. Nghĩ đến vợ, nước mắt anh rơi. Nỗi đau này anh đau một thì vợ đau mười. Anh cố gắng kìm lòng, cố không để nước mắt trào ra giống như một đứa trẻ.
Thế là hi vọng cuối cùng của anh đã dập tắt. Anh còn tưởng, mình sắp có tin vui khi vợ anh thông báo, vợ thấy dạo này người khác khác, đợi đến tháng sau thì dùng que thử thai xem có phải có bầu hay không. Khánh đã cứ hi vọng vào điều đó, nghĩ rằng, có thể sự cố gắng của anh và vợ sẽ được đền đáp. Nhưng tờ giấy khám sức khỏe này đã nói lên tất cả. Vợ anh chẳng có thai, cũng không thể sinh được con nữa, vĩnh viễn không bao giờ anh được thực hiện giấc mơ làm cha.
Khánh luôn hi vọng ông trời sẽ mở lòng từ bi, thương xót cho tình yêu của hai đứa mà cảm động, ban cho Khánh và vợ một đứa con. (ảnh minh họa)
Khánh ngồi sụp xuống ghế, ôm lấy đầu. Niềm hi vọng cuối cùng mong manh cũng bị dập tắt. Nhưng tại sao vợ lại lừa dối anh, phải chăng đây là chuyến đi cuối cùng của cô ấy. Cô ấy muốn làm một việc trọng đại trước tiên nói lời chia tay?
Video đang HOT
Đến bây giờ, tính cả thời gian yêu nhau và thời gian cưới đã là chục năm. 6 năm làm vợ chồng mà chưa có con, thật sự là một điều quá nguy hiểm. Hai bên gia đình thúc giục quá nhiều, đến bây giờ cũng chẳng ai muốn nói gì nữa. Nói mãi cũng chán. Cả nhà Khánh đau đầu, vắt óc, mệt mỏi vì con. Vì gia đình Khánh chỉ có mình anh là con trai. Áp lực chồng chất áp lực, Khánh thực sự đã gần như kiệt sức vì những lời ra tiếng vào. Bây giờ bảo Khánh phải làm sao.
Khánh luôn hi vọng ông trời sẽ mở lòng từ bi, thương xót cho tình yêu của hai đứa mà cảm động, ban cho Khánh và vợ một đứa con. Vợ Khánh chẳng có tội gì, có chăng vì quá yêu Khánh nên đâm ra khó nghĩ, khó thú tội mình vô sinh. Nghĩ đến cảnh vợ một mình nơi đất khách quê người, lặn lội xa xôi và kiên trì, Khánh lại rơi nước mắt. Khánh thương vợ và quá yêu vợ. Một người vợ hiền thục, nhu mì, một người vợ hết lòng vì chồng, vi gia đình chồng, chăm sóc cả nhà Khánh từng ly từng tí, chưa từng phàn nàn thì có gì đáng chê đâu. Khánh không bao giờ nghĩ mình có thể lấy được người vợ tốt hơn người vợ ấy. Khánh trân trọng tất cả tình cảm vợ chồng dành cho nhau.
Đã thụ tinh nhân tạo, đã làm nhiều cách nhưng chưa có kết quả. Chẳng lẽ là ly hôn như lời vợ nói. (ảnh minh họa)
Cách đây mấy năm, tức là đã cưới nhau được 4 năm, Khánh và vợ không có con. Hai người chạy vạy khắp nơi để khám. Khánh biết mình không sao thì vui lắm nhưng lại phải nói với vợ rằng, bác sĩ cũng bảo mình hơi khó trong vấn đề sinh con, để vợ yên tâm. Khánh yêu vợ nên không muốn để vợ buồn. Thời gian trôi đi, Khánh cũng đau đầu suy nghĩ, áp lực là con một và lo lắng một đứa cháu nối dõi cho ông bà, Khánh gầy người đi. Vợ Khánh cũng vậy, gầy đi và trông buồn bã, không lúc nào tươi tỉnh được. Hai vợ chồng nương tựa vào nhau, cố gắng động viên nhau.
Những ngày vợ Khánh khóc thầm, Khánh biết hết nhưng làm như không thấy gì để vợ đỡ tổn thương. Khánh lo cho vợ nhiều hơn bản thân mình. Yêu như vậy sao có thể chia tay vì chuyện không có con? Hai năm sau, tức là 6 năm sau ngày cưới, tình yêu vẫn nguyên vẹn như vậy. Bây giờ Khánh vẫn yêu người phụ nữ này chân thành và tha thiết, chưa có gì phải băn khoăn cả. Nhưng cái chuyện con cái, Khánh phải làm sao đây?
Đã thụ tinh nhân tạo, đã làm nhiều cách nhưng chưa có kết quả. Chẳng lẽ là ly hôn như lời vợ nói. Vợ Khánh đã từng yêu cầu chia tay nhưng Khánh biết, trong lòng cô ấy còn quá yêu anh. Chỉ là không chịu được áp lực và nghĩ cho chồng nên cô đã phải miễn cưỡng nói như vậy.
Bây giờ, con cá không có. Khánh biết vợ mình vô sinh. Mấy ngày nay vợ về buồn rầu, không nói gì. Có lẽ là không có kết quả. Khánh hiểu tất cả nhưng làm như không biết, anh vẫn quan tâm, lo lắng, yêu thương vợ. Tình cảm là thứ tình khó dứt nhất. Anh mong có con nhưng vì chuyện đó mà phụ bạc vợ mình thì không đành. 6 năm rồi, nếu không thể có con, anh sẽ già mất, bố mẹ anh cũng già mà chỉ mong có cháu nối dõi. Cuộc sống thực sự quá mệt mỏi, đau khổ. Bây giờ Khánh đứng giữa hai quyết định quan trọng mà không biết nên làm gì…
Theo VNE
Chồng chỉ biết vợ con
Tối nay anh đi làm về đến nhà đã mười hai giờ khuya. Trước khi đi ngủ anh còn cẩn thận giở lại cặp sách của các con, đối chiếu thời khoá biểu kiểm tra lần cuối xem thử có thiếu gì không rồi mới vào giường.
Mọi lần thì em cùng các con đã ngủ trước bởi sáng mai em phải đi làm sớm. Thế nhưng, tối nay em không ngủ được. Ngắm nhìn gương mặt bình thản của anh, em thấy thương anh nhiều quá.
Nhớ lại cách đây bảy năm, lúc đó con gái út chỉ mới vừa thôi nôi, con trai lớn chỉ mới có ba tuổi. Em nhận được học bổng đi tu nghiệp hai năm ở nước ngoài. Em chùng chình giữa đi và ở. Anh động viên em đi và cam đoan sẽ lo lắng được cho các con. Một nách hai con còn nhỏ dại, anh vừa đi làm vừa chăm con nhỏ. Buổi sáng ba cha con chở nhau trên chiếc xe honda cũ kỹ, anh đưa các con vào nhà trẻ. Buổi chiều anh đưa các con về rồi cơm nước cho cả ba cha con. Vất vả trăm bề đối với một người đàn ông như anh. Thế mà các con vẫn lớn, vui chơi và khoẻ mạnh, thậm chí còn ngon lành hơn em nuôi. Không hề biết một viên thuốc, đứa nào cũng tròn và riêng chuyện ăn uống, anh huấn luyện em bé chưa đầy hai tuổi mà tự xúc ăn, vén khéo, không rơi vãi và rất nhanh chóng.
Hết hai năm, em về. Công việc níu kéo em, hết trường đại học này, đến trường đại học khác. Em bận bịu từ sáng đến tối. Và vì vậy, mọi công việc nhà lại đổ hết cho anh. Anh không hề biết một ly cà phê ở quán buổi sáng, một ly bia khề khà với bạn bè buổi chiều, anh chỉ biết có con đường từ nhà đến trường các con, đến cơ quan, rồi về nhà. Biết công việc của em vất vả, anh dành lấy hết những việc nặng nhọc trong gia đình anh lại đỡ đần cho em nhiều việc, từ giặt quần áo đến việc lau nhà.
Em chỉ có mỗi việc đi chợ, nấu ăn, bởi: "Anh nấu ăn không ngon bằng em". Rồi anh được phân công việc khác, chuyển sang làm ban đêm. Thế là mọi việc ban ngày ở gia đình anh gánh hết cho em để em toàn tâm, toàn ý lo cho sự nghiệp riêng của mình.
Các con học buổi sáng, thì buổi chiều đã có anh kèm cặp học bài. Buổi tối dù về đến nhà trễ cách mấy, anh cũng không bao giờ quên kiểm tra cặp vở của các con. Các con mình năm nào cũng học sinh xuất sắc mà chẳng cần phải đi học thêm ngày nào. Những ngày lễ, chủ nhật anh còn chịu khó đưa các con đi chơi hết nơi này đến nơi khác. Anh chịu khó giảng giải cho các con về những thắc mắc của chúng, làm cho chúng các món đồ chơi...
Bạn bè em thường bảo, số em sướng vì đã có anh lo toan việc nhà để em toàn tâm cho công việc. Chẳng bao giờ em nghe anh than vãn điều gì, mà anh luôn bảo: "Công việc em vất vả hơn anh nhiều". Nhìn một số đồng nghiệp, vừa phải lo việc ở trường, vừa phải chu toàn việc nhà, con cái, chợ búa, cơm nước... Em tự thấy mình mang ơn anh nhiều lắm.
Ngắm nhìn gương mặt anh và các con không chán, em khẽ khàng nằm xuống bên cạnh anh. Trong cơn ngủ say anh quờ tay ôm lấy em. Em rụt người lại, co tròn trong vòng tay anh, với cảm giác hoàn toàn được che chở.
Cám ơn anh, một nửa cuộc đời của em.
Theo VNE
Món quà cưới oan nghiệt "Chúc mừng chú rể, anh đã có con ngay khi mới cưới" - Chị ngỡ ngàng đọc tờ giấy nằm trơ trọi trong hộp quà cưới nhận được sáng nay. Cả ngày hôm nay bận bịu với đám cưới, đến cả thời gian ăn cơm chị cũng không có. Nhưng vẫn cảm thấy vui vì tình yêu 3 năm của chị đã đơm...