Lá chị lá em
Hôm qua chị rửa bát rồi, hôm nay đến phiên em.
- Nhưng hôm qua ít bát, hôm nay một chậu đầy ú ụ, chị phải rửa cùng em chứ!
- Không, phiên của ai người ấy rửa.
Mẹ đứng nhìn hai chị em tôi cãi nhau, lắc đầu rồi bảo:
- Có mỗi việc rửa bát mà chị em cũng tị nạnh nhau. Thôi hai đứa đi ra đi, để đấy mẹ rửa.
Mẹ nói vậy nhưng hai chị em tôi đâu dám. Tôi phụng phịu xắn tay áo, không quên lườm chị một cái đầy ấm ức.
Video đang HOT
Không phải một lần mà nhiều lần, không phải chỉ có việc rửa bát mà nhiều việc khác nữa, chị em tôi lại chạnh chọe nhau. Những lúc ấy, mẹ lại thở dài.
Một ngày, mẹ gọi chị em tôi ra sau nhà cuốc đất để trồng rau. Có một khoảnh đất be bé nhưng đứa nọ đùn đẩy đứa kia. Đến khi mẹ bảo: “Hai chị em, mỗi đứa cuốc một nửa, ai xong sớm nghỉ sớm”. Hai chị em răm rắp làm theo.
Hôm sau, mẹ ra chợ mua một nắm hạt bắp cải về gieo lên luống đất, giao cho chị em tôi nhiệm vụ mới: bữa nào cải bắp lên, hai chị em nhớ tưới nước hàng ngày cho mẹ. Chị em tôi cạu cọ: thiếu gì giống rau dễ trồng mà mẹ lại đi gieo bắp cải cơ chứ? Và rồi dù không muốn, chị em tôi cũng phải cắt phiên nhau tưới rau vì sợ quên sẽ bị mẹ mắng. Hôm cắt cây bắp cải đầu tiên, mẹ gọi chị em tôi ra vườn. Nâng chiếc bắp cải trên tay, mẹ nói:
- Cây bắp cải giống như chị em trong một nhà. Lá ngoài là chị, lá trong là em, lá chị ôm ấp, che chở cho lá em khôn lớn. Mẹ mong các con được như cây bắp cải này – ánh mắt mẹ nhìn chị em tôi đầy gửi gắm.
Bài học về tình chị em mẹ dạy, chị em tôi chưa thuộc bài thì một ngày… mẹ đi xa. Chị em tôi ôm nhau khóc, trong nước mắt có nỗi xót thương và cả sự ân hận vì những lần làm mẹ bực mình.
Mẹ mất, ngôi nhà trở nên trống vắng. Chị trở nên chững chạc và chiều em hơn, còn tôi cũng không còn là đứa em cứng đầu nữa. Chị thay mẹ quán xuyến mọi việc trong nhà. Lúc tôi ốm, chị thức suốt đêm để chăm tôi, lúc thì bón cháo, lúc thì nhẹ nhàng cho tôi uống từng thìa nước cam rồi dỗ dành tôi uống thuốc. Cũng vì gia cảnh khó khăn, học hết lớp 9 chị xin đi làm công nhân để tôi được học tiếp.
Và giờ đây, khi tôi có một cuộc sống an nhàn nơi thành phố, chị vẫn chân lấm tay bùn với đồng ruộng quê nhà. Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu điều tốt đẹp chị đã nhường hết cho tôi. Thương chị, tôi cũng đã tìm công việc cho chị trên thành phố, nhưng chị bảo: “Chị sống ở quê quen rồi, với lại phải có người ở đây hương hỏa cho ông bà, cha mẹ”. Tôi lại khóc vì sự thiệt thòi và hy sinh của chị, nhưng chị cười, nụ cười hiền hệt như mẹ ngày xưa.
Tôi "mắc kẹt" giữa hai chị em gái
Nếu cứ tình trạng thế này liệu tôi và Vân có thể hòa hợp, trong khi Kiều lại thường xuyên gọi điện thăm hỏi vu vơ, rồi nói yêu tôi...
Vân, người yêu tôi đang là sinh viên năm thứ 4 Trường ĐH Thương mại Hà nội, xinh đẹp học giỏi nhiều "vệ tinh" xoay quanh. Nhưng em yêu tôi vì tôi cũng thuộc loại "trai tài" giỏi nhất nhì lớp, tham gia tốt các hoạt động XH, kinh tế gia đình khá giả không ham chơi đàn đúm như một số con nhà giàu. Sống chan hòa, chu đáo tôn trọng bạn bè và cũng là mẫu người nhiều cô gái mơ ước...
Em cũng đã từng nói "Yêu được anh, em thấy thật hạnh phúc, cách sống giản dị, chan hòa, thông minh dí dỏm, tôn trọng và chu đáo bạn bè, có năng lực trong cuộc sống. Ảnh hưởng nhiều tới cuộc sống của em, từ khi yêu anh như chắp cánh cho em bay hướng về tương lai phía trước...".
Cũng biết là yêu sao tránh khỏi hờn ghen, nhưng vì tôi tham gia công tác Đoàn quan hệ rộng, bạn bè quý mến nhất là bạn gái trong trường. Nhiều khi em hờn dỗi làm tôi mất mặt với bạn, đã tham gia nhiều lần nhưng em không thay đổi.
Rồi một hôm em có chị gái xuống chơi, tôi thật sự giật mình vì chị gái giống em như hai giọt nước. Qua giới thiệu và chuyện trò, tôi được biết Kiều đã tốt nghiệp ĐH Tài chính 5 năm hiện đang làm việc tại một cơ quan tỉnh, hiện chưa chồng. Phải nói Kiều xinh đẹp không kém gì Vân, ở cô luôn toát lên một cách tự tin, bản lĩnh, đằm thắm nhân hậu.
Câu chuyện chỉ có vậy thì không nói làm gì, nhưng từ hôm Kiều về thường hay gọi điện và nhắn tin cho tôi hỏi thăm sức khỏe của 2 người, và nói thật, sự gặp mặt giữa chúng tôi hôm đó đã để lại cho Kiều một ấn tượng khó phai mờ mà ước ao có một người chồng như thế.
Vân biết chuyện vùng vằng, chê trách tôi là "tham vàng bỏ ngãi" thay lòng đổi dạ... trong khi tôi chưa có một biểu hiện gì vẫn chăm chút em chu đáo. Tôi đã giải thích nhiều lần, nhưng hình như cái tính ương bướng ngang ngạnh của em thì cố hữu không sửa được.
Và cách đây 2 tuần Kiều lại xuống thăm chúng tôi, phải nói thế nào nhỉ? Cô ấy tươi cười vui vẻ, rất tự tin xưng hô thân mật (dù hơn tôi 5 tuổi) vẫn gọi tôi là anh xưng tên Kiều, hoặc mình. Và lạ nhất là ánh mắt đôi khi làm tôi bối rối. Vân hình như cảm nhận điều đó nên xa xầm nét mặt bỏ đi. Và Kiều cho biết tính Vân vẫn thế từ bé luôn đố kị những gì người khác hơn mình. Tuy là 2 chị em những mỗi người cá tính khác xa nhau.
Thực hư thế nào chưa rõ nhưng tôi cảm nhận thấy ở Vân thiếu tự tin, hờn ghen một cách vô cớ. Còn Kiều thì tình cảm với tôi chân thật ?. Bất chợt tôi làm phép tính so sánh và giật mình đến khó xử.
Nếu cứ tình trạng thế này liệu tôi và Vân có thể hòa hợp, trong khi Kiều lại thường xuyên gọi điện thăm hỏi vu vơ, rồi nói là yêu tôi nếu thật sự tôi không còn tình cảm với Vân. Tôi phải làm thế nào để Vân hiểu và ngăn chặn ý nghĩ của Kiều ?
Cuộc sống đa sắc màu, nhưng tình yêu thì chỉ một, lẽ nào tôi cứ theo đuổi giải thích mãi trong vô vọng, mà em vẫn cứ hờn ghen vô cớ...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lỗi do ai Ba năm đã trôi qua, em ngỡ vết thương lòng em đã lành nhưng khi biết sự thực lý do anh xa em, lòng em đau như ai vò xé. Em tự hỏi mình nghìn lần rằng: em đã làm gì để anh và Ng. làm thế với em? Một bên là bạn em, người ở cùng phòng với em, còn anh, anh...