Là 1 người vợ hoàn hảo, tôi vẫn muốn bỏ chồng
Tôi không nói chơi, nếu thực sự, có người phụ nữ nào sẵn sàng hi sinh vì anh nhiều như tôi, chăm sóc gia đình anh, lo cho bố mẹ anh như bố mẹ mình, anh cứ tìm đến họ.
Suốt thời thanh niên, tôi ôm mộng những ảo tưởng, nghĩ rằng sẽ chọn cho mình một người đàn ông thật tuyệt vời, thật tốt bụng và yêu thương mình hết lòng. Bởi tôi đẹp, tôi xinh, tôi được nhiều người ngợi khen. Không nói quá, tôi cũng thấy mình chưa bao giờ làm phật ý ai và chưa từng đối đãi với ai không thật lòng.
Thật ra, tôi không phải là người đòi hỏi cao siêu gì, chỉ mong lấy được người chồng yêu thương mình chân thành và tôi cũng yêu anh. Tình yêu ấy với chúng tôi là quan trọng nhất. Nếu ham giàu, tôi đã có nhiều người theo đuổi và đã tính chuyện sớm lấy chồng để có cuộc sống sung sướng.
Xét về tài lẻ, tôi có cả, nấu ăn ngon, làm cái gì cũng khéo. Hội họa, khâu vá, may mặc, tôi đều làm được hết. Nếu xét về nghề, tôi chẳng sợ thật nghiệp. Không có công việc tốt, tôi có thể tự làm đồ &’handmade’ để sống. Cuộc sống vợ chồng cũng không cần quá nhiều điều như thế, nhưng với một người đàn ông, tôi thừa đủ tiêu chuẩn để họ cưới làm vợ.
Xét về tài lẻ, tôi có cả, nấu ăn ngon, làm cái gì cũng khéo. Hội họa, khâu vá, may mặc, tôi đều làm được hết. (ảnh minh họa)
Và tôi chọn anh, người đàn ông mà tôi cho rằng, có thể mang lại hạnh phúc cho tôi. Tôi tin anh sẽ là người đàn ông tuyệt vời, là người có thể cho tôi có được cuộc sống ấm no. Sự chân thành của anh, công việc của anh có thể khiến vợ chồng có cuộc sống sung túc. Tôi chỉ cần vậy, của cải làm nên từ hai bàn tay, giàu có ban đầu sẽ làm người ta quên đi tình nghĩa vợ chồng và những khó khăn cùng nhau vượt qua. Lúc nào tôi cũng tâm đắc như vậy. Nên chỉ cần chồng có chí, có công việc ổn định thì việc gì cũng thành công.
Video đang HOT
Suốt thời gian dài, tôi yêu anh, chăm sóc cho anh không mảy may toan tính. Cái gì anh muốn tôi cũng chiều. Hàng ngày, anh được thưởng thức những món ăn ngon do chính tay vợ nấu, có được sự quan tâm từ giấc ngủ của vợ, còn gì hơn thế nữa. Trong gia đình này, mọi việc tôi chu toàn. Với nhà chồng, tôi cũng chăm lo đầy đủ.
Bố mẹ anh nhiều tuổi, ốm yếu suốt, một tay tôi lo lắng chăm sóc mẹ chồng như mẹ đẻ của mình nào có suy tính vất vả. Người làng nước đều khen tôi là cô con dâu hiếu thảo. Thú thực, tôi cảm thấy không hổ thẹn với lòng mình, vì quá chu đáo với gia đình chồng. Cuộc sống vợ chồng tôi vô cùng hạnh phúc. Đã có lúc tôi cảm nhận được tình yêu thương ấy từ chồng. Anh cũng chăm sóc tôi, quan tâm tôi…
Nhưng thời gian cứ trôi đi, dường như chính sự chu đáo của tôi, sự hiền lành đến nhút nhát của tôi và cả việc không bao giờ nổi dậy khi bực tức làm anh phật ý. Anh giao du với nhiều thành phần, anh đi chơi khắp nơi và anh đã thay đổi tính cách. Anh không còn là người đàn ông điềm đạm ngày nào mà tôi biết. Anh trở nên thô lỗ và cục cằn, khó chịu với chính mình, khó chịu với vợ con và ngay cả bố mẹ anh, anh cũng có lúc cau có. Tôi thắc mắc vì sao, anh chỉ bảo, con người cũng có lúc đổi thay, không nên suy diễn, tìm nguyên nhân làm gì. Thì thôi, tôi cũng không bận tâm hỏi han gì anh nhiều. Chỉ là, có lúc tôi cảm thấy bức bối vì chồng.
Hay một người vợ quá chu đáo, hiền lành khiến anh không hài lòng. Anh thích những cô gái biết nổi loạn, biết chơi, biết nghịch. Với anh, tôi thực sự không đạt tiêu chuẩn. Tôi cảm thấy chán nản, mệt mỏi vô cùng.
Của cải làm ra cũng không phải nhiều, tôi cũng lo tiết kiệm từng đồng. Nếu như tính tham giàu, tôi đã không chọn anh. Vậy mà lúc nào anh cũng ca thán, &’cô chê tôi nghèo, cô sống lạnh lùng với tôi, cô lúc nào cũng có khuôn mặt ngây thơ, hiền thục khiến tôi phát chán. Cô đừng có làm bộ mặt đó trước tôi, tôi không thể nào chịu được đâu…’. Tôi chẳng hiểu anh nghe người ta nói gì mà lại đi nói vợ mình như thế. Bao lâu nay, tôi có công việc tốt, thu nhập ổn, đối đãi với chồng và nhà chồng không có điều tiếng gì. Với anh, tôi có thể gọi là người vợ hoàn hảo, vậy mà anh lại chà đạp lên tôi, nói tôi là hạng này, hạng kia, giả nai này nọ. Nghĩ mà chán vô cùng.
Tôi đã nhiều lần nói với chồng, nếu anh tìm được ai hơn tôi, anh cứ tìm. Anh dọa tôi là sẽ bỏ nếu tôi cứ nói kiểu đó. Tôi không nói chơi, nếu thực sự, có người phụ nữ nào sẵn sàng hi sinh vì anh nhiều như tôi, chăm sóc gia đình tôi, lo cho bố mẹ anh như bố mẹ mình, anh cứ tìm đến họ. Còn tôi chán lắm rồi. Sống với chồng mà giống như mình đang yêu đơn phương một người đàn ông, không được đáp lại tình cảm. Tôi nhịn nhiều lắm nhưng nghĩ cho gia đình nên phải cố gắng. Giờ tôi biết phải làm sao đây? Nghĩ mà buồn hết cả người. Chỉ hi vọng chồng hiểu, đừng bao giờ anh khiến tôi cảm thấy đau lòng thêm nữa. Tôi đã quá ngán ngẩm, quá mệt mỏi rồi… Nếu anh muốn ra đi, xin mời anh. Người vợ như tôi đã làm hết trách nhiệm của mình, không thể tốt hơn được nữa.
Theo Afamily
Nếu sớm biết ly hôn sung sướng thế này, tôi đã bỏ chồng từ ba năm trước
Cứ nghĩ vì con, lại sợ mình không thể sống nổi nếu không có chồng, tôi cố níu mãi cuộc hôn nhân này dù chẳng hề thấy hạnh phúc.
Tôi mới ly hôn được 6 tháng, thấy cuộc đời sung sướng quá, như được bước sang một trang mới, được lột xác hoàn toàn. Đến bạn thân gặp cũng phải thốt lên: "Nhìn mày khác quá, trẻ xinh hơn, mặt phơi phới sức sống".
Nghĩ lại 7 năm hôn nhân đúng là hãi hùng các chị ạ! Chỉ được hai năm đầu tình cảm mặn nồng còn đâu chỉ có mình mình đắm đuối vì chồng mà thôi. Tôi là con gái nhà khá giả, lại có công việc ổn định, thu nhập khá nên trước khi lấy chồng cũng thuộc diện ăn chơi, ham làm đẹp. Sau đám cưới, vì chồng thu nhập bấp bênh nên mọi khoản trong nhà đều trông cả vào tiền lương của tôi.
Tôi cam đoan 99% các chị em lấy chồng đều mắc một lỗi lớn giống tôi: Cái gì cũng nghĩ đến chồng, mua bao nhiêu đồ cho chồng cũng không tiếc nhưng mua cho mình một cái áo thôi cũng đắn đo đặt lên đặt xuống rồi lại tặc lưỡi thôi không mua nữa, ở nhà không thiếu đồ. Chính vì suy nghĩ này mà tôi ngày càng xấu xí, héo mòn còn chồng thì cứ phơi phới trẻ ra. Người ta bảo "gái có công thì chồng không phụ" nhưng chồng tôi chắc không biết câu này.
Là chồng không lo được cho vợ, phải để vợ sắm cho từ trong ra ngoài mà lúc nào anh ta cũng ra rả chê tôi lôi thôi, xấu xí. Nghĩ lại mà buồn. Lúc mang thai, đi gội đầu có 20 nghìn ngay đầu ngõ cho đỡ phải cúi gập bụng khó chịu mà tôi cũng tiếc rẻ không chi ra nhưng mùa đông chồng kêu lạnh, tôi dúi ngay 100 nghìn bảo: "Anh ra hàng mà gội".
Trước khi lấy chồng, tháng nào tôi cũng sắm quần áo mới còn lập gia đình rồi thì quần áo, son phấn tính theo năm. Thi thoảng lắm tôi mới mua cho mình còn đâu dành cả cho chồng, cho con.
Đẻ xong, tôi xấu kinh khủng, bận trông con, không có thời gian làm đẹp, lại tiếc tiền nên nhìn tôi giống như cô của chồng. Rồi điều gì đến cũng đến, chồng tôi có bồ. Mà rất tài tình, anh ta tìm được cô nhân tình bỏ tiền nuôi anh ta từ A->Z. Biết chuyện, tôi khóc lóc, van xin chồng hồi tâm chuyển ý nhiều lần nhưng không được.
Đã đi bồ, anh ta còn về cắm cảu, quát mắng, có lúc còn đánh cả tôi. Về phần mình, tôi lại cứ tự động viên rằng chồng chỉ say nắng, vài bữa sẽ tỉnh ra. Rồi tôi nghĩ nếu giờ bỏ chồng thì con tôi lại không có cha, rồi bố mẹ tôi lại mang tiếng xấu, rồi tôi một mình nuôi con làm sao được....Chính vì những nỗi sợ mơ hồ này mà tôi cứ dùng dằng kéo dài cuộc hôn nhân của mình, mãi không dám ly hôn.
Tới đầu năm nay, tôi đưa con về ngoại chơi. Mẹ tôi bảo: "Mày xấu quá con ạ, nhìn là biết sống khổ, sống sở rồi. Thôi ly hôn đi rồi về đây với mẹ". Tôi rất sửng sốt vì bố mẹ tôi đều ủng hộ chuyện chia tay. Lúc đó, tự dưng tôi cũng muốn sống một cuộc sống khác thay vì mòn mỏi chờ chồng tỉnh ra.
Lúc tôi đề nghị ly hôn, chồng rất ngạc nhiên, anh ta còn tưởng tôi nói đùa. Sau thấy tôi đưa đơn, anh ta mới tin là thật, dù vậy vẫn đồng ý ký mà không hề níu kéo một câu.
Tháng đầu tiên, tôi có buồn nhưng sau đó, tinh thần lên rất nhanh vì không còn phải rình mò chuyện chồng bồ bịch, không còn những trận cãi vã nữa. Tôi cũng bắt đầu làm đẹp trở lại, mua sắm nhiều hơn, ra ngoài gặp gỡ bạn bè. Cuộc sống như được tưới một cơn mưa rào, quét sạch những bụi bẩn buồn bã trước đây. Gần 30 năm sống trên đời, tôi thấy ly hôn là quyết định đúng đắn nhất của mình.
Các chị em ạ! Nếu cuộc sống vợ chồng không còn hạnh phúc, các chị đừng cố chịu đựng, hãy dũng cảm chấm dứt nó. Tôi xin thề ly hôn cực kỳ sung sướng.
Theo Afamily
Đêm tân hôn lặng cả người vì 'món quà' của bố chồng Em mới lấy chồng được một tháng nhưng cả tháng ấy, em không hề tìm thấy bất cứ niềm vui nào. Gia đình chồng em lúc nào cũng tiền và ... tiền. Em năm nay 24 tuổi, quê ở Cao Bằng. Bố mẹ em chỉ có hai cô con gái, em là cả. Gia đình em sống bằng nghề buôn bán nội thất...