Ký ức về anh đã làm tim tôi đau nhói
Tôi sợ hãi khi đi qua nơi anh làm, không gặp anh nhưng tôi vẫn nghẹn lòng khi nhắc đến anh, và nhói tim khi nhớ về mọi thứ.
Tôi và anh bắt đầu tình yêu bằng tình bạn và sự cẩn thận, chúng tôi có một tình yêu ngọt ngào, đẹp như phim, luôn bên nhau, trân trọng nhau. Anh yêu tôi nhiều lắm, đây là điều tôi cảm nhận được từ anh. Anh lo tôi bị lạnh, sợ tôi lo giảm cân mà bệnh, sợ tôi đi giày cao đau chân, sợ tôi yếu đuối hay nghĩ vu vơ. Anh lo cho tôi nhiều vậy nên chẳng ngại gì việc thể hiện tình cảm, anh cõng tôi đi vòng vòng trong công viên, mua thứ gì tôi muốn nếu có thể mua được. Anh luôn nắm tay tôi mọi nơi, tôi rất hạnh phúc với tình yêu đó.
Ảnh minh họa: I M
Video đang HOT
Điều gì đến sẽ đến, chúng tôi có quan hệ vượt quá giới hạn nên có. Tôi lo lắng anh sẽ chán, sẽ bỏ rơi tôi, nhưng không, anh ngọt ngào hơn, yêu tôi hơn và chăm sóc để tôi không lo lắng gì nữa. Tưởng chừng tôi và anh sẽ hạnh phúc mãi mãi nhưng gia đình tôi phản đối dữ dội, bố mẹ đòi từ nếu tôi còn quen anh. Mẹ lén khóc, tôi không muốn thế vì mẹ bị bệnh tim, nếu tai biến sẽ thế nào?
Chúng tôi dần có khoảng cách, có lẽ tình yêu trong tôi với anh không đủ lớn, rồi dẫn đến chia tay. Thật lạ, lúc yêu anh tôi nghĩ sẽ khóc lóc đau khổ và t.ự t.ử, chia tay rồi tôi không khóc tí nào, vui vẻ đi chơi với mọi người và nghĩ đã quên anh. Tại sao tôi như người khó thở, sợ hãi khi đi qua nơi anh làm, không gặp anh nhưng tôi vẫn ngẹn lòng khi nhắc đến anh, và nhói tim khi nhớ về mọi thứ?
Giờ đây có những người con trai khác theo đuổi, tôi vẫn không mở lòng ra được phần vì không còn là một người con gái trong trắng, phần vì hình bóng anh thật khó quên. Tôi muốn quên hình bóng đó, muốn một tương lai và ký ức mới, muốn cho anh thấy tôi đã hạnh phúc cho anh an lòng đi tìm hạnh phúc cho mình. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Tự do cũng chẳng để làm gì...
Lần đầu theo anh về quê, khi bị vấp ngã bên sàn nước, mẹ nhẹ nhàng bảo: "Lần sau về con mang dép cho dễ đi". Lúc đó em nghĩ, giày cao gót đã gắn chặt với đôi chân em bao lâu nay, bỏ làm sao được?
Lần thứ hai, mẹ lại nhắc chiếc áo em mặc mỏng manh quá... Em lại nghĩ, dân xứ khỉ ho, cò gáy này thật khó chịu. Lần thứ ba, mẹ vuốt tóc em: "Con để tóc đen mới đẹp...". Em bực bội nghĩ thầm: "Bác chẳng có cơ hội nhìn thấy cái đầu xanh đỏ này nữa đâu!".
Sau lần đó, cô gái thị thành 23 t.uổi là em tìm đủ mọi lý do để chia tay anh. Em nhớ lần đó anh bảo: "Nếu em chê anh quê mùa, thấp kém thì anh sẽ không níu giữ em vì cuộc sống của anh vốn thế...". Nhẹ nhàng vậy rồi mình chia tay.
Và em đã tìm được một nơi chốn thanh cao để không phải cởi giày cao gót, không phải mặc những chiếc áo vải thô kín cổ ngột ngạt... Nói chung là em đã tìm được tự do với một người cũng yêu quý tự do.
Ấy thế mà cuộc sống vẫn có những bất ngờ. Trước đây, em không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình bỗng chán ngán với sự tự do mà mình đã mưu cầu. Thế nhưng điều đó lại là sự thật.
Giờ đây rất nhiều lần em tự hỏi: Tự do làm gì khi con người ta chẳng có chút quan tâm, trách nhiệm, nghĩa vụ với nhau dù mang tiếng là vợ chồng? Tự do làm gì khi bản thân mình cũng chơi vơi, không định hướng mình sống vì ai, vì cái gì và tại sao lại có mặt trong cuộc đời này?
Lẩm cẩm quá phải không anh? Em bắt đầu lẩm cẩm kể từ khi gặp lại anh. Kẻ quê mùa, thấp kém ngày nào giờ đang rạng rỡ bên tình yêu, hạnh phúc mộc mạc của mình. Em chợt nghĩ, có lẽ nào mất tự do cũng làm người ta hạnh phúc như những điều mà em đọc được trong nụ cười rạng rỡ và hào sảng của anh?
Theo VNE
Có không tình yêu... sét đ.ánh? Tự dưng rồi bà xã tôi hỏi cắc cớ: "Theo ông thì có tình yêu sét đ.ánh không?". Tôi chưa kịp thắc mắc thì bà ấy bồi thêm: "Có nghĩa là vừa gặp người ta đã yêu mê mệt, đòi sống c.hết với người ta như cái cô này...". Vừa nói, bà xã tôi vừa chỉ vô bức ảnh cô gái đẹp lộng...