Ký ức tìm về khi mất anh
Cá mập – cho em được gọi anh như vậy nhé! Anh nghe có quen không? Không biết giờ này anh đang làm gì? Anh đã ngủ hay đang say sưa với công việc? Tại sao chúng ta đã mỗi người một lối đi rồi mà em vẫn không thể quên được anh?
Anh ơi! Sao cuộc sống này lại tàn nhẫn với em đến vậy? Em đã cố gắng rất nhiều, muốn quên đi mọi thứ và muốn sống cho chính mìn nhưng mọi thứ đối với em thật khó khăn. Chắc anh không bao giờ nghĩ rằng em yêu anh, anh không biết được rằng từ khi anh quay lưng lại với em thì đó chính là cả con đường mờ mịt mà em phải cố chịu. Đã bao giờ anh thầm nghĩ rằng liệu em có xứng đáng được nhận nỗi đau này không? Em biết rằng em chẳng có gì, ngoài tình yêu dành cho anh thôi. Có lẽ, từ trước đến bây giờ, chỉ có mình em là yêu anh thôi.
Giờ em mới hiểu cuộc sống chẳng dễ dàng như ta tuởng đâu anh. Anh có tất cả, địa vị trong xã hội nhưng bù lại chẳng ai có được hoàn hảo cả, anh ạ! Anh là người có hoài bão, ước mơ làm giàu cao hơn và dư thừa. Ngược lại, em chẳng muốn thế, em chỉ muốn có cuộc sống bình thường no đủ thôi. Anh cần người phụ nữ có chung hoài bão như anh, có sự tham vọng hơn em. Anh à! anh chưa nghe câu “cha mẹ sinh con trời sinh tính”. Em là người bình thường, sinh ra trong một gia đình nhà nông nhưng được dạy dỗ đến nơi. Anh là người vốn dĩ sinh ra đã có đầy đủ mọi thứ, cả về vật chất lẫn cả tình thương. Anh không biết đến sự khó nhọc ngoài học và chơi. Cuộc sống của em thì khác, đầy những khó khăn, sinh ra đã phải chịu nhiều thiệt thòi, Nhưng đối với em, chẳng là gì cả. Đến bây giờ khi lớn lên, biết thương, biết nghĩ và biết tình yêu là gì? Biết sống và đối diện với thực tế nhưng khi nghĩ lại tất cả những gì đã có giữa anh và em thì em không còn đủ tỉnh táo để vượt qua nỗi đau “em mất đi anh”. Em đã cố quên đi tất cả về anh, quên đi hết những gì đã có giữa hai chúng ta nhưng em không thể chịu được khi ai đó nhắc đến anh. Sao anh nhẫn tâm đến, nỡ đối xử với em và lại buông tay em khi bao nhiêu mơ ước về tương lai còn đang dang dở trong em. Bao nhiêu hi vọng anh đều phá bỏ hết trong em. Anh đã không cho em trọn vẹn ước mơ.
Ngày anh nói “em hãy chọn cho mình con đường khác đi” là ngày em đã khóc rất nhiều, khóc để cho quên đi tất cả. Khi đó là lúc mà em biết rằng kể từ phút này đây em đã mất anh, mất đi người em yêu. Và em càng đau hơn khi biết rằng anh đã có người con gái khác, người đó học lớp tại chức cùng anh. Thà anh đừng cho em thêm hi vọng thì em không phải đau như thế này đâu. Sao anh nhẫn tâm vậy? Bao nhiêu yêu thương mà em cố gắng giờ đã tan biến hết. Em đau lắm nhưng biết làm sao được, người con gái anh yêu mới chính là hạnh phúc anh cần và mong, còn em yêu anh thì không đủ để mang hạnh phúc cho anh được. Người ta đến với anh bằng tình yêu chân thật, còn em thì giả dối phải không anh? Em biết em không thể làm gì được vì em không đủ mưu mô, em hiểu sự đời nhiều lắm nhưng không hiểu hết được chân lý sống của con người. Anh hãy yêu và hãy làm những gì mình muốn, nhưng đừng đem hạnh phúc ra đùa giỡn nữa. Em cũng không dám chắc rằng em có đủ can đảm để “đứng” khi một ngày nào đó anh báo tin mừng đâu. Hạnh phúc của anh sẽ mãi là nỗi đau trong em.
Video đang HOT
Cá mập, em luôn muốn nói cho anh biết rằng em yêu anh nhưng cũng giận anh nhiều lắm. Có khi nào anh đọc được những dòng tâm sự này của em không nhỉ? Chắc không đâu. Thôi anh hãy hạnh phúc đi, em sẽ luôn dõi theo cuộc sống của anh. Mong sao anh luôn được tốt.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình đầu không thể quên
Sinh ra và lớn lên trong cùng một xóm nhỏ, cậu hơn tớ 1 tuổi, nhà cậu và nhà tớ cũng chẳng gần nhau. Chúng mình thực sự biết nhau khi tớ học lớp 7 còn cậu học lớp 8. Đôi khi tớ thấy tiếc vì đièu đó. Buổi chiều thu hôm đó, mình gặp nhau trên cánh đồng làng.
Tớ nhớ như in cái hoàn cảnh tớ và cậu bị bọn bạn đi cùng trêu ghép đôi. Chỉ tại bọn cái Hoài và Hoa nó chứng kiến nên khi về trong xóm bọn nó thổi tin lên rất nhanh. Rồi không hiểu tình cờ hay cố ý mà ít ngày sau khi tập thiếu niên trong xóm tớ và cậu lại xếp thành một đôi trong đội. Và cứ thế bon bạn trong xóm túm vào ghép đôi, tớ cũng không biết là thích cậu lúc nào cũng không biết nữa. Và tớ cũng nhận ra rằng cậu cũng có tình cảm với tớ. Tuy không ai nói cho đối phương biết nhưng nhìn vào ánh mắt là tớ có thể cảm nhận được điều đó. Ánh mắt của cậu nhìn tớ khác hẳn với bọn con trai trong xóm. Sợ bạn bè phát hiện, tớ và cậu thường tâm sự qua những cánh thư tay.
Sau những giờ tan học , lá thư được trao vội cho nhau qua từng trang vở. Thật buồn cười. Mỗi lần nhận được thư của cậu tớ vui lắm cậu biết không? Tớ vui vì tớ có thêm một người bạn đặc biệt luôn hiểu và chia sẻ cùng tớ. Tớ vui vì có người quan tâm đến tớ. Có lần mình đưa thư cho nhau bị bọn bạn đi sau nhìn thấy, cậu xấu hổ đỏ mặt. Tớ nhớ mãi ánh mắt cậu mỗi lần đưa thư cho tớ. Quên sao được bởi tớ cảm nhận được một điều gì đó không thể diễn tả thành lời. Chỉ vậy thôi là tớ thấy hạnh phúc rồi. Những lá thư cậu viết chưa một lần có chữ " anh yêu em" nhưng từng câu chữ được đặt lên trang giấy tớ đều cảm nhận được thứ tình cảm làm lòng tớ xốn xao. Một ngày không gặp cậu làm tớ thấy nhớ vô cùng. Cứ buổi chiều tối cậu thường hay ra sân kho gần nhà tớ chơi bóng cùng bọn con trai trong xóm. Tớ rất thích được nhìn cậu vì vậy tớ phải sắp xếp công việc như nấu cơm từ sớm để có thời gian ra đó. Tớ còn thấy thỉnh thoảng trên sân cỏ cậu lại nhìn ra chỗ tớ. Hai ánh mắt gặp nhau như ánh lên lời chào. Tớ vui lắm.
Thời gian cứ trôi đi tớ và cậu trở lên thân nhau hơn. Tớ và mấy đứa con gái hay sang nhà cậu chơi. Nhà cậu có cây bòng sai chĩu quả nên bọn tớ thích sang đó chơi lắm. Cậu nhớ không? Hôm đó tớ, Duyên, Hình (em Duyên) vào nhà cậu và ra vườn sau nhà cậu hái chè. Tớ bị đứt tay từ trước nên không hái được mà chỉ vin cành xuống cho câu, không may băng bông bị tuột ra và chảy máu. Thế là chị em nhà cái Duyên nó trêu ngay là tớ và cậu hái chè cùng nhau rồi cắn vào tay nhau chảy máu. Cái tin đó được loan đi rất nhanh nhờ thằng Nhân ( người yêu Duyên). Vậy là từ đây cả xóm cùng biết chuyện bọn mình thích nhau. Tên tớ và cậu được bọn nó viết đầy trên các bờ tường bao ở làng. Khi đó tớ cũng thấy vui vui. Cuối năm cậu học lớp 9 tớ buồn lắm vì như vậy là tớ sắp phải xa cậu, không còn được học chung trường với cậu. Thời gian cứ thế trôi đi. Tớ cũng thi đỗ cấp 3 học cùng trường với cậu. Nhưng tớ biết sau một namư ko học cùng trường với nhau nên bọn mình ít tâm sự hơn. Và có lẽ cậu cũng trưởng thành hơn rồi, và coi đó thứ tình cảm kia là trẻ con đúng không? vậy là chúng mình lại xa nhau hơn, ít quan tâm đến nhau hơn. Tớ thấy buồn nhưng không thể nói với cậu.
Cứ thế 3 năm học cấp III cậu ít quan tâm đến tớ hơn. Rồi cậu thi đỗ ĐH. Lại một lần nữa tớ thấy buồn. Tớ buồn vì từ nay đi học tớ không được đi cùng đường với cậu nữa. Cậu có biết những năm cậu học xa nhà chưa một lần cậu viết thư thăm tớ một lần. Tớ thầm hiểu chắc cậu có người yêu mới. Chỉ gặp cậu vàp dịp cuối năm cậu nghỉ Tết. Chúng mình đi chơi cùng các bạn trong xóm. Cũng không vẫn vậy, chưa một lần nắm tay nhau, chưa một lần nói lời yêu. Thế đấy chỉ đơn giản vậy thôi mà sao nó cứ day dứt trong lòng tớ. Tớ chẳng thể nào quên được ánh mắt ấy, nụ cười ấy của cậu. Cậu học xong ĐH thì cũng là lúc tớ tốt nghiệp ra trường và đi làm luôn trên Hà Nội. Khoảng cách lại càng xa hơn. Không hiểu sao Tết năm đó, tớ còn nhớ cả ngày tháng nữa cơ bởi đó là lần đầu tiên cậu xiết chặt tớ trong vòng tay cậu.
Tớ có cảm giác ngạt thở. Trong vòng tay cậu tớ thấy mình thật nhỏ bé, giữa cái ngày đông giá rét ấy tớ thấy như chưa một mùa đông nào lại ấm áp đến vậy. Ngày hôm ấy ( Mùng 02 Tết năm 2008) cậu đặt nụ hôm đầu tiên lên môi tớ làm cả người tớ tê dại. Sau bao năm không liên lạc, không quan tâm bỗng dưng cậu làm tớ không phản xạ kịp. Tớ ngây người ra như vừa có một luồng điện chạy qua người. Lúc này có phải là tình yêu? Tớ cũng không biết nữa. Bởi tớ vẫn chưa một lần nghe cậu nói" anh yêu em" với tớ bao giờ hay đại loại như vậy. tớ như không tin nổi đó là thật hay mơ? Sao cậu tệ quá vậy? Cậu có biết tớ đã buồn và khóc rất nhiều khi nghĩ rằng cậu đã yêu Lập ( chị gái của Duyên ) không? Tại sao cậu lại làm thế với tớ. Đó là tình cảm thật của cậu sao? Sau cái nụ hôn thổn thức ấy cậu đưa tớ về nhà mà hai đứa chẳng nói với nhau một lời nào cả.
Tớ đã từng nghĩ từ bỏ cái thứ gọi là tình yêu của tuổi học trò ấy đi để đến với một tình yêu chin chắn hơn. Nhưng cậu biết không đúng lúc tớ nhận lời yêu người ta thì cậu lại ôm chặt tớ vào lòng . Tớ phải làm gì đây? Tớ sẽ lựa chọn một trong hai. Và tớ biết cậu không trách tớ đúng không? Bởi cả tớ và cậu cùng hiểu rằng giữa chúng mình không thể có được tình yêu trọn vẹn. Éo le thay chúng mình lại cùng chung một dòng họ. Sống ở quê mình họ hàng như tớ và cậu lại càng không thể đến được với nhau. Tớ không muốn viết tiếp câu chuyện của chúng mình bởi tớ biết có viết ra cùng đều đau khổ cho cả hai. Chúng mình không còn sự lựa chọn nào khác. Thôi hãy kết thúc nó ở đây như một chuyện tình buồn. Bởi trên thế gian chắc cũng có những con người có số phận giống như tớ và cậu. Yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau chỉ vì những lý do lẽ ra không nên có. Đến bây giờ khi tớ và cậu đều tìm được cho mình tổ ấm riêng nhưng tớ biết trong sâu thẳm trái tim của cậu vẫn có lúc cậu nghĩ về tớ, và tớ cũng vậy. Tình cảm ấy chỉ có thể cất giữ nơi kín nhất của tâm hồn để thỉng thoảng khi lý trí không thắng nổi trái tim tớ lại lục tìm trong ký ức những kỷ niệm riêng về cậu. Nơi đó không ai yêu quý cậu như tớ đã từng dành tình yêu cho cậu.
Theo Ngôi Sao
Anh sẽ đến bên em! Cơn mưa nhẹ buông xuống thật to, đường phố trở nên lạnh lẽo nhưng trong anh vẫn ấm áp vì biết rằng bên cạnh anh đang có một người.... Cuộc sống tấp nập hối hả đã không cho ta được gần nhau sớm hơn, được trải nghiệm những yêu thương và tiếng cười khi bên nhau. Anh đang đau buồn với mối tình...