KÝ ỨC! Phần 10
Phần 10: Cầu vồng sau mưa!
Tôi giật mình thảng thốt. Mọi thứ như trôi tuột , cố nuốt nước bọt, tôi hỏi dò:
- Em ấy đang có bầu, sao cậu bỏ được? Cậu sống vô trách nhiệm thế? Tôi thật không …
Chưa nói hết câu, Minh đã chen ngang bằng giọng nói lớn hơn. Có một sự dứt khoát trong câu nói ấy.
- Hương không có bầu, tất cả là nói dối vì từ trước tới giờ tôi không đụng đến người cô ấy.
Lại ngỡ ngàng, tôi tưởng mình đang xem một bộ phim. Bộ phim kiểu xì tin hay cái thể loại gì thế này? Đáng lẽ tôi nên vui khi nghe tin hai người chia tay chứ? Nhưng sao tôi lại buồn thế này, như ai đó dội vào lòng một xô đá. Cảm giác y như ngày chia tay Quyết, có phải Hương đang là tôi của mấy năm về trước. Giờ cô ấy chắc rất đau khổ lỗi là tại tôi, cái kiểu nhùng nhằng không dứt khoát của tôi đã đẩy hôn nhân của họ xuống vực. Tôi lại im lặng giờ tôi có thể làm gì ngoài im lặng.
Tôi chợt nhớ đã từng đọc ở đâu đó câu này: “Tình yêu tựa như trò chơi, nếu người ta bắt đầu cuộc chơi thì phải chấp nhận kết quả. Nếu chỉ là một trò chơi bình thường thì tất có người thắng kẻ bại nhưng nếu trò chơi đó lại là tình yêu thì sẽ chẳng có ai thắng ai thua mà chỉ có cả hai cùng tổn thương.”
Liệu có phải chúng tôi đang chơi một trò chơi mạo hiểm, kết thúc là những đau thương không?
- Em không phải dằn vặt vì chuyện này, không phải nguyên nhân do em. Chỉ là sống với người mà mình không cảm giác, tôi thấy khó chịu lắm! Rồi cả tự dằn vặt và trách móc, tôi không thể sống mãi với những thứ cảm giác ấy. Hương khóc nhiều lắm. Cô ấy không trách móc tôi, không một lời nào cả. Chẳng thà cứ lao vào mà đấm mà đá đằng này cô ấy cứ im lặng. Haizzzz…. Tôi là một thằng tồi …
Ảnh minh họa
Giọng Minh như lạc hẳn đi sau câu nói ấy, có lẽ cậu ấy đã phải trải qua quãng thời gian tự dày vò nên bây giờ mới không tiết chế được cảm xúc.
Tôi chuyển chủ đề, nếu cứ tiếp tục câu chuyện này chắc tim tôi nổ tung mất
- Sao cậu biết tôi ở đây?
Minh không trả lời. Đứng dậy vươn vai rồi chìa tay ra trước mặt tôi
- Về phòng thôi! Gần tối rồi.
Trong phòng, Minh kể cho tôi nghe về tất cả mọi chuyện rằng vì quá yêu Minh nên Hương mới nói dối tôi rằng cô ấy đang mang thai. Tôi cũng hiểu, đàn bà khi yêu tự dưng rất dũng cảm. Có thể làm tất cả mọi thứ chỉ để được yêu. Trong thâm tâm, tôi vẫn muốn Minh và Hương là một gia đình. Thật đấy! Dù là có phải đau đớn giãy giụa một mình trong nỗi cô đơn nhưng hình như tôi quen rồi thêm chút nữa chắc không sao.
Về phía Minh, cậu ấy vẫn kiên nhẫn bên tôi giống như Minh của gần 2 năm về trước. Mặc cho tôi đẩy cậu ấy ra xa hơn. Trong lúc này, tôi hoàn toàn bị lạc lối. Cảm giác có lỗi với Hương cứ đeo bám tôi, ngay cả trong giấc mơ. Chiều, Minh ra quầy làm thủ tục xuất viện cho tôi. Cái bóng người đàn ông dong dỏng cao, khuôn mặt đã không còn non nớt như cái ngày tôi mới gặp. Có cái gì đó hơi xót xa, thời gian, tiền bạc, tình cảm … Lấy đi của chúng tôi nhiều thứ quá.
Chiếc taxi không rẽ vào con đường thân thuộc mà thay vào đó lại rẽ ra ven đô. Chẳng phải nó dẫn vào ngôi nhà cũ của tôi sao? Tôi thắc mắc nhưng vẫn cố kiên nhẫn chờ đợi xem chiếc taxi sẽ đỗ ở đâu. Minh nhìn tôi, ánh mắt sáng bừng, có điều gì đó ẩn giấu nơi đáy mắt.
- Em xuống đi!
Minh mở cửa xe, còn tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng hết nhìn vào ngôi nhà lại quay sang nhìn Minh cậu ta vẫn không nói gì, nhẹ lôi tay tôi đi theo sau. Tôi vô thức, cứ bước theo dù trong lòng vẫn chưa hết hoài nghi và thắc mắc.
Mở cửa, tôi nhìn thấy không gian quen thuộc, cái ghế sô pha ngay giữa phòng khách, cái lọ hoa hình như đã được ai thay mới bằng một nhành hoa ly trắng hương thơm ngào ngạt. Tôi tiến đến bên chiếc ghế, nơi mà tôi và Minh đã ngồi, trao cho nhau những cử chỉ yêu thương. Tất cả, tất cả chi như mới xảy ra ngày hôm qua . Cảm xúc vẫn nguyên vẹn . Bồi hồi ….
Minh đặt tay lên vai tôi nhẹ nhàng, tôi xoay người lại .
- Chuyện này là sao? Tôi bán cho một anh tên là Hùng, nhà ở quận G cơ mà!
- Anh ấy là bạn tôi, tôi biết em rất tự cao. Em sẽ không nhận sự giúp đỡ từ tôi và thật ra là em không muốn bán nó. Tôi biết em làm mọi việc, kể cả gây tổn thương cho tôi là có lý do.
Minh đã mua căn nhà này nhưng để làm gì? Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi không sao lý giải được hành động của Minh. Phải chăng cậu ấy đã làm tất cả vì tôi nhưng tôi thì sao? Tôi đã làm được gì cho cậu ấy? Minh đưa cho tôi tờ giấy có phần hơi nhàu nát tờ nhật ký của tôi đây mà. Tôi không giấu được sự run rẩy của đôi bàn tay đón lấy tờ giấy, trong lòng trào dâng biết bao nhiêu cảm xúc.
- Lúc đọc được những dòng này, tôi mới thật sự nhận ra em quan trọng với tôi như thế nào? Hãy cho tôi một cơ hội nhé !
Minh ôm tôi, lại một cái ôm từ phía sau, lại thứ cảm giác ấy. Mọi thứ quá thân quen! Cánh tay vững chắc, mùi hương đặc biệt không lẫn được với ai. Tôi sẽ ra sao đây? Sẽ thế nào đây?
Chợt bừng tỉnh giữa những mơ hồ, tôi tránh những cử chỉ tiếp theo của Minh. Tôi vẫn chưa biết chấp nhận mọi việc như thế nào? Ai có thể cho tôi biết tôi nên làm gì vào lúc này. Minh vẫn đứng đó, nhìn tôi không chớp mắt. Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế . Rút điện thoại gọi chiếc taxi khi nãy quay lại đón tôi.
- Em ở đây đi, tôi sẽ về nhà tôi Minh nói rồi lại chỉ tay về phía tủ lạnh, dặn dò tôi khi nào đói thì lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra ăn. Hơn 30 rồi, tôi vẫn được ai đó chăm sóc như một đứa trẻ. Cơ hồ không giấu được hạnh phúc nhưng sao thứ hạnh phúc này lạ thế ?
- Cậu ở lại đi!
Tôi không hiểu sao mình lại thốt ra câu nói ấy không kịp để cho não suy nghĩ Minh có vẻ hơi bất ngờ, thoáng chút bối rối trên khuôn mặt. Minh ngồi xuống cạnh tôi nói lời cảm ơn. Tôi mới là người cần cảm ơn mới đúng, tự bao giờ tôi sợ cái cảm giác cô đơn. Sợ rằng người đàn ông này sẽ biến mất cuộc đời này ..một lần nữa. Sợ , sợ và sợ ..
Có thể ai đó nghĩ rằng tôi gàn dở, tôi không phủ nhận, tôi yêu đến điên, đến dại nhưng trước mặt người ấy tôi vẫn tỏ ra hững hờ, vô tâm. Vì sao vậy? Chính là nỗi sợ vô hình, người ta thường nói ” Khi ta vấp ngã ở một hòn đá, ánh mắt ta sẽ nghi ngờ, đôi chân ta sẽ run sợ trước những hòn đá khác “. Nó rất đúng đối với tôi.
Video đang HOT
Đêm, tôi vật lộn với cơn đau bụng mà bác sĩ cũng đã cảnh báo về biến chứng sau khi làm thủ thuật. Minh không hề biết chuyện gì, cậu ấy đang ngủ ở phòng khác. Cơn đau kéo đến từng chặp, một lát dịu dần rồi lại dữ dội. Tôi sắp không thở nổi, cố với một viên thuốc kháng viêm, giảm đau trong túi xách, tôi lê lết men theo tường để chân không phát ra tiếng động. Lần mò mãi cuối cùng cũng tới gian bếp. Lúc bật điện lên tôi giật mình khi thấy Minh đang lặng lẽ hút thuốc ở hiên nhà. Tôi rót một cốc nước, uống hai viên thuốc cầm trong tay rồi lặng lẽ tiến về phía Minh . Minh cũng giật mình khi đèn nhà bật sáng, quay ra hỏi tôi có ổn không? Có vẻ trông tôi không ổn lắm nên Minh mới hỏi như vậy nhưng tôi vẫn cố cười, nụ cười méo xệch đến đáng thương
- Không sao đâu! Sao cậu chưa ngủ? Khuya rồi! Ngủ đi mai còn về công ty làm việc nữa chứ
Minh bảo tôi cứ ngủ trước, cậu ấy sẽ vào phòng ngay do quá mệt với cơn đau khi nãy nên tôi không thể hỏi thêm Minh được gì, chỉ kịp nhắc nhở cậu ấy ngủ sớm rồi trở về phòng nằm bẹp cho tới sáng.
Ngủ dậy, tôi lơ mơ về chuyện xảy ra đêm hôm qua rồi lại tự thắc mắc tại sao Minh lại trầm tư như vậy. Thật khó hiểu, tôi sang phòng Minh nằm nhưng chỉ thấy đống chăn màn đã được gấp gọn. Vòng qua gian bếp, định chào Minh trước khi ra về thì bỗng ngửi thấy mùi thơm của tía tô , hành lá, Minh thấy tôi, nở một nụ cười dịu dàng chưa từng thấy bảo tôi ăn xong bát cháo hẵng về.
Tôi nhớ lại cách đây hơn 2 năm, cậu ấy cũng nấu cháo cho tôi ăn như lúc này. Lúc ấy còn chị chị em em ngọt sớt. Tôi chợt không kìm được rồi bật cười. Trách thời gian sao trôi nhanh quá! Minh mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi kiểu ngơ ngác càng khiến tôi buồn cười. Chợt cậu phụng phịu
- Không ăn thì thôi, đưa đây
Minh định giật tô cháo lại không cho tôi ăn chắc nghĩ tôi đang chê cười cậu ấy nấu dở đây mà. Tôi giật lại ngay tức thì, ăn lấy ăn để như sợ bị cướp lại Minh sót ruột bảo tôi ăn từ từ chứ có ai cướp đâu mà vội vàng.
Gian bếp tĩnh mịch vang lên tiếng cười giòn giã.
Tôi trở về nhà sau mấy hôm nằm viện, bố tôi đã khoẻ hơn đôi chút. Có thể đi lại làm mấy việc vệ sinh cá nhân có thế thôi mà tôi đã mừng rớt nước mắt. Mẹ tôi chẳng cho tôi làm gì. Suốt ngày bắt nằm một chỗ nghỉ ngơi mọi thứ bà cứ giành phần làm hết . Ôi! Người phụ nữ, người đàn ông vĩ đại trong lòng tôi!
Chẳng biết Minh học được ở đâu kiểu tán tỉnh sến súa chẳng hợp với phong cách của một Minh lãnh đạo chút nào. Có hôm, tôi đang liu thiu sắp ngủ thì lại nhận được tin nhắn kiểu: ” bà xã ngủ ngon, hôn chụt chụt” hoặc ” Nhớ bà xã nhắm”
Tôi nổi hết cả da gà. Già rồi, nghe mấy kiểu nhắn tin này tôi thấy kị. Tôi chẳng thay đổi, cái kiểu nói chuyện đốp chát, thường thì vẫn nhắn lại nhưng nội dung thì : ” Dở hơi ! Lượn đi cho tôi ngủ” hay ngọt ngào hơn thì cũng chỉ ” Ờ , biết rồi, khổ lắm”
Minh bảo sẽ kiếm cho tôi một công việc và nói tôi đến ở căn nhà trước đây của tôi phần vì muốn tôi không phải đi xa, phần vì muốn căn nhà có hơi người. Mẹ và bố bảo tôi cứ làm những gì tốt nhấ, ở nhà có mẹ lo cho bố rồi. Trước khi thu dọn đồ đạc bố tôi có gọi tôi ra mái hiên, nơi có vườn chuối xanh rờn, ông nói trong ánh mắt vừa hạnh phúc vừa lo âu.
- T này !Bố sống đến từng tuổi này rồi, không mong gì hơn là được thấy chị em mày hạnh phúc. Chị mày bây giờ tạm gọi là yên ổn chỉ còn mày, bố tin thằng Minh sẽ không làm mày phải khổ. Cứ sống hạnh phúc con ạ! Đời người vốn dĩ là vô thường.
Chợt , tôi thấy có gì đó ươn ướt trên khoé mắt người bố đáng kính. Sống mũi cay cay, tôi ôm bố . Đã lâu lắm rồi bố con tôi không gần gũi với nhau như lúc này. Cố nói một câu trong nước mắt.
- Con sẽ hạnh phúc bố ạ!
***
Chiều muộn, Minh tới đón tôi và được bố mẹ tôi mời ăn một bữa cơm, tôi và mẹ háo hức chuẩn bị những món ngon nhất cho cả 2 người đàn ông nhắm rượu. Thứ tôi cần chính là đây đó là không khí gia đình sum họp đầm ấm, hạnh phúc của người phụ nữ đơn giản lắm chỉ là được tự tay chuẩn bị những món ăn yêu thích cho người đàn ông của đời mình như vậy là đủ rồi.
Bố tôi không được phép uống nhiều, chỉ lặng yên nhìn Minh rồi lại cùng hoà vào chủ đề của vũ trụ. Đàn ông ngồi với nhau ấy mà, hết chuyện kinh tế, chính trị rồi lại tới chiến sự. Hai mẹ con tôi ngồi bên cạnh cười như nắc nẻ. Không khí bỗng nhiên thay đổi khi nét mắt bố tôi trở lên nghiêm túc có nét hơi trầm mặc
- Minh này, cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa tin là anh yêu con gái tôi thật lòng. Nó còn kém anh ở nhiều mặt. Và cả khó khăn về chuyện con cái ..
Minh không để bố tôi nói hết, vội vàng đáp như sợ không còn cơ hội. Đặt chén rượu xuống mâm Minh đan bàn tay vào với nhau, ngồi gần bố tôi hơn. Giọng nói có vẻ hơi khẩn khoản nhưng lại đầy khẳng định:
- Bác ạ! mới đầu chính cháu cũng hoang mang nhưng lâu dần cháu như bị cuốn vào ấy ạ. Bác là bậc trên của cháu những vấn đề này bác hiểu phải không ạ?
Bố tôi gật gật đầu , rồi đặt một tay lần tay trái của Minh
- Con gái bác nó thiệt thòi đủ đường, chỉ hi vọng nó tìm được ai đó bù đắp cho nó những mất mát nó phải chịu.
Giọng bố nghèn nghẹn …
Buổi chiều hôm ấy, có biết bao nhiêu cảm xúc trong tôi ..chỉ chực vỡ oà …
( Còn nữa)
Theo Iblog
KÝ ỨC! Phần 11.
Ra biển
Dọn về căn nhà cũ, Minh đã đi mua hầu như toàn bộ số đồ trong phòng. Tôi bất lực ngăn cản nhưng Minh nói không muốn bất cứ đồ vật nào ở đây mang hình ảnh của Quyết.
Minh nói, mọi thứ phải mang hình bóng của cậu ấy, người đàn ông này...Tôi bật cười thành tiếng. Minh thu xếp cho tôi vào làm việc cho một trung tâm mua sắm, công việc không có gì nhiều ngoài kiểm kê hàng và hệ thống lại tất cả những danh sách hàng xuất và nhập. Có công việc, tôi như trẻ lại. Tinh thần phấn chấn hơn nhiều Minh khen tôi trẻ ra rất nhiều còn gì vui hơn khi được chính người đàn ông mình yêu thương khen ngợi. Sau giờ làm, Minh thường đón tôi đi ăn không phải nhà hàng hay nơi nào đó sang trọng mà chính là quán vỉa hè Minh đã nghiện món bún đậu từ tôi.
Rồi chẳng biết tình cờ hay không? Tôi gặp lại người đàn ông mà cách đây khá lâu, cái lúc nằm nghỉ chờ chuyến bay ấy. Ông ấy là quản lý ở chính cái trung tâm thương mại này! Ồ, trái đất tròn thật, thực ra ban đầu tôi không nhận ra. Ông ấy thì lại nhận ra ngay và chính ông ấy đã khơi gợi câu chuyện khiến tôi nhớ ra. Ông ấy với Minh, liệu có quan hệ gì không nhỉ?
Câu hỏi bị trôi tuột vào quên lãng bởi sau đó ông ấy lại mất hút. Một ông quản lý kì lạ!
Hè về, Minh bảo tôi rằng cậu ấy muốn đi biển, nói ngại chứ, từ bé đến giờ tôi chưa được đặt chân tới biển. Không biết cái cảm giác được lăn mình trên triền cát, hoà mình vào dòng nước mát sẽ ra sao nhỉ? Minh thu xếp rất nhanh, mới hôm trước nói muốn đi, hôm sau đã xách một túi hành lý đứng lù lù trước cửa nhà tôi. À không, nhà cậu ấy mua của tôi mà.
Tôi mắt chữ A, mồm chữ O ẫn chưa hiểu chuyện gì cả. Dạo này máu lên não hơi chậm nên phản ứng cứ dù dờ. Minh vào trong nhà, nằm dài ra ghế
- Cho em 15 phút chuẩn bị.
Ờ hờ ... Bây giờ cứ như ông tướng ấy chưa lấy nhau mà đã thế rồi. Hôm nay biết tay tôi, tôi lao vào nhổ một nắm lông nách Minh hãi cái trò này nhất thường bảo tôi có những thú vui quái đản. Ừ ! Phải quái mới trị được cậu nhóc bướng bỉnh này chứ. Sau đó tôi cũng vội vàng gấp một vài bộ quần áo và đồ dùng vào vali. Ra đến cửa tôi mới hốt hoảng nhớ ra.
- Á ! Đã xin nghỉ đâu mà đi
Minh kẹp tôi vào nách lôi xềnh xệch
- Tôi xin cho từ hôm qua rồi
Chặc... Cái người này làm cái gì cũng không hỏi ý kiến người khác, tôi vẫn thích lý sự, vặn vẹo
- Mà cậu làm giám đốc cái kiểu gì mà cứ lông bông suốt ngày thế đi vậy ai lo cho công ty?
Minh cười phá
- Thế em nghĩ tôi thuê một đống nhân viên làm gì?
Thế đấy, lý sự không nổi ....
Chắc hẳn, không ai hiểu gì về cánh đồng cỏ lau như thế này đây :
Một tháng sau ngày làm thủ thuật, tôi được Minh dẫn đến bệnh viện kiểm tra lại. Lòng vừa hi vọng vừa lo sợ Minh vừa lái xe vừa phải trấn an tôi. Câu nói luôn làm tôi ấm lòng nhất
" Không sao, có tôi ở đây rồi "
Tôi thích nghe những câu kiểu như thế có cái gì đó rất an toàn và tôi đoán là không chỉ mình tôi đâu có cô gái nào mà không xiêu lòng trước những câu ấy?
Trong phòng khám vị bác sĩ gia nâng cặp kính dày cộp ngước mắt nhìn tôi xong lại chăm chú nhìn vào mấy tờ kết quả. Thời gian không gian như ngưng lại, tôi nuốt nước bọt ừng ực. Có điều gì đó hơi bất an.
- Kết quả phẫu thuật chỉ thông được một bên , bên còn lại hẹp lắm. Không khả quan còn vấn đề lạc nội mạc thì đã được can thiệp. Tuy nhiên vẫn có thể tái phát cô về bàn bạc với chồng làm IVF luôn kẻo lại tái phát.
Nói xong bác sĩ trả lại cho tôi mớ giấy tờ rồi gọi bệnh nhân tiếp theo. Đầu óc trống rỗng, tôi thất thểu tiến tới ghế Minh đang ngồi chờ. Nhìn thấy tôi, Minh vội chạy lại hỏi kết quả như thế nào? Chẳng nói được gì, tôi ôm Minh khóc nức nở chỉ có ai đã từng hoặc đang trải qua điều này mới biết được cái thông tin khi nãy bác sĩ nói có sức tàn phá lên tinh thần như thế nào. Minh vỗ nhẹ vào lưng, vuốt ve cho đến khi tôi không khóc được nữa.
- Không sao đâu, bác sĩ có bảo là hết hi vọng đâu em yên tâm đi! Tôi sẽ ở bên em m
Chiều, Minh không đưa tôi về nhà mà lại lái xe đến một chỗ rộng thênh thang Minh bảo muốn tôi hoà mình vào thiên nhiên, sẽ dễ chịu hơn.
Xuống xe, một cánh đồng lau trắng hiện ra trước mắt màu trắng trải tới cuối chân trời. Đứng đây tôi thấy mình nhỏ bé y như một nhành lau. Thân cây yếu ớt trước những ngọn gió hung tàn nhưng sao cây nào cũng vẫn đứng vững, không rụng dù trước đó bị ngả nghiêng về mọi phía. Minh tới nắm tay tôi, tôi nhìn cậu ấy rồi lại hướng mắt ra cánh đồng trắng mênh mông. Ừ! Cảm giác dễ chịu hơn rồi.
- Chắc em hiểu vì sao tôi đưa em đến đây chứ?
Tôi đang mải lơ đãng nhìn đàn bướm trắng bay rập rờn quanh những nhành cỏ, lại thức tỉnh sau câu hỏi của Minh. Tôi biết chứ nhưng tôi vẫn im lặng, tôi không muốn nói gì hết .
- Chúng mình sẽ cưới nhau phải không em? Chờ đợi, thử thách như vậy là đủ rồi . Tôi không muốn chúng ta cứ kéo dài mãi tình trạng này.
Lần này, không im lặng nữa tôi chợt muốn nói nhưng chẳng thể nói hết. Một đám cưới, tôi vẫn chưa nghĩ đến không phải vì vết thương cũ chưa lành mà vì tôi sợ lại có thêm một vết thương khác. Dù rằng Minh sẽ không làm thế với tôi, chắc chắn là không nhưng tự bao giờ tôi trở lên nghi ngờ mọi thứ.
- Tôi vẫn chưa nghĩ đến, tôi sợ ... Cậu sẽ phải chịu thiệt thòi vì tôi và cả gia đình cậu nữa họ sẽ không chấp nhận nếu biết chuyện này!
Minh im lặng, ánh mắt nhìn tôi như kiếm tìm một lý do gì đó chính đáng hơn rồi cậu ấy lại kéo tay tôi lên xe.
- Về thôi !
Biển kia rồi, tôi cứ đứng lên, ngồi xuống trong xe Minh cứ bắt tôi phải ngồi im, ngồi im làm sao được . Lần đâu được đến biển tôi sướng phát điên lên rồi đây này.
Ảnh minh họa
Đánh xe vào bãi đỗ, chúng tôi hớt hải đi tìm khách sạn mùa du lịch đâu đâu cũng hết phòng . Chẳng lẽ lại phải lấy xe để đi lên đoạn trên xa hơn? Mất vui quá! Hai người đi ra đi vào mấy cái khách sạn, xuống tới nhà nghỉ .. Cũng hết luôn tôi hoang mang nói với Minh
- Hay mình trải chiếu nằm trên bờ biển nhỉ?
Minh bảo tôi hâm hấp rồi lại kéo đi tìm chỗ tiếp, cả buổi sáng tìm chỗ, mệt phờ người. Cuối cùng cũng có chỗ để mà nghỉ. Đấy là một căn nhà chẳng khác gì nhà tôi ở dưới quê của một bà cụ gần 80 . Thực ra, lúc đến được nhà cụ là chúng tôi gần như kiệt sức. Bà bảo, đã đến đây thì việc không có chỗ ở là chuyện bình thường. Mùa du lịch mà ... và bảo chúng tôi cứ ngủ ở đây qua đêm. Mai tìm được chỗ thì tính sau đang buồn ngủ vớ được chiếu manh, chúng tôi mừng như bắt được vàng. Cuộc đời tôi cũng hay gặp người tốt phải không nhỉ ?
Tắm rửa xong, Minh lấy một ít đồ hộp ra nấu 3 bà cháu dù không quen biết nhau lâu nhưng nói chuyện rất thân thiết. Cụ kể về đủ thứ chuyện về thời xuân xanh còn chúng tôi gật gà gật gù theo lời bà kể. Thỉnh thoảng phá lên cười .
Rồi cụ quay sang hỏi tôi:
- Các con cưới nhau lấy chưa? Bà đoán nhé, chắc mới thôi, tụi bay đang đi cái gì mật nhỉ .. À tuần trăng mật đúng không? Tôi bối rối, mặt nóng bừng.
- Dạ!!
Cụ cười hiền hoà rồi liếc nhìn ra chỗ Minh.
- Hai đứa đẹp đôi lắm sống với nhau không chỉ đơn giản là ăn chung mâm, ngủ chung giường mà còn là chung suy nghĩ nữa các con ạ.
Rồi bà lại trầm ngâm:
- Hồi đó, bà với ông cũng xảy ra nhiều chuyện ông ấy bảo bà là ông sẽ không bao giờ bỏ bà. Thế mà ông ấy dám đi trước bà gần chục năm nay đấy!
Giọng bà đứt quãng, còn chúng tôi bối rối nhìn nhau hoá ra, trên đời này vẫn còn thứ tình yêu trường tồn ngay cả khi một trong hai đã chết.
Tôi gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát bà. Bà giục chúng tôi ăn nhanh còn đi nghỉ. Đêm, nằm cạnh nhau trên một cái giường tre rộng tầm mét hai. Thậm chí còn không nằm ngửa được, một người nằm ngửa người kia nằm nghiêng, tôi không ngủ được nằm ngắm trăng sáng ngoài cửa sổ.Gió biển làm rung rinh hàng cây trước hiên.
Hình như Minh cũng không ngủ được, tôi thấy cậu ấy cứ xoay đi xoay lại. Giường thì chật, nằm khó chịu quá. Tôi bảo Minh .
- Cậu hi sinh nằm xuống đất đi, kiểu này chắc mai tôi cong veo cột sống mất.
Minh nhún vai
- Oh , NO
Rồi lại gác cánh tay nặng trịch ngang qua bụng tôi, mặt cười kiểu đắc thắng lắm !
- Minh này, chuyện của cậu và Hương , gia đình cậu phản ứng thế nào
Minh xoay mặt về phía tôi.
- Chẳng thế nào cả họ vẫn đang ở nước ngoài một năm về mấy lần rồi lại đi
Tôi ngạc nhiên khi hôm nay mới biết hoàn cảnh nhà Minh. Chắc cậu ấy cô đơn lắm .
- Nếu họ biết thì sao
- Tôi sẽ có cách mà, thôi ngủ đi
Minh quay lưng vào trong bỏ mặc tôi đang chửng hửng bởi những câu hỏi chưa được giải đáp chính đáng. Sáng, bà gọi chúng tôi dậy ăn cơm. Khỉ thật! Đêm qua mãi mới ngủ được nên hôm nay nằm ngủ nướng tới gần 8 giờ. Đã đi ở nhờ lại còn làm phiền người ta quá tôi thấy hơi áy náy bảo bà:
- Ôi! Bà cứ mặc bọn cháu, bà cho bọn cháu ở nhờ là đã tốt quá rồi!
- Con ranh này! Bà có một mình, có nhiều người ăn càng vui chứ sao?
- Mà ... Con cháu bà đi đâu hết rồi hả bà?
Bà dừng đũa, đưa tay lên lau giọt nước mắt vừa chảy trên gò má gầy khô.
- Đứa thì chết trong chiến tranh, đứa thì bị lạc còn một đứa thì đi làm ăn xa ở luôn nơi đấy. Thỉnh thoảng mới về thăm bà một lần.
Bà chuyển ngay sang chủ đề , giục chúng tôi ăn nhanh mà đi tìm chỗ, và vội bát cơm tôi đứng lên dọn bát còn Minh ngồi cùng bà ở bàn uống nước. Chẳng biết họ đang nói gì nhỉ?
Xong xuôi, tôi trở vào trong nhà, Minh đã xách hành lý bỏ trên nền gạch. Hai tay nắm lấy tay bà, cậu ấy biếu bà ít tiền nhưng bà không lấy. Bằng mọi giá từ chối bằng được chúng tôi đành chịu thua rồi chào bà, xách hành lý ra khỏi ngôi nhà nhỏ.
(Còn nữa)
Theo Iblog
'Con ơi, nó chửa trước thì bảo tự ra mà lên xe hoa' Loan và Thắng yêu nhau được hơn 1 năm thì làm đám cưới. Đám cưới diễn ra đúng vào ngày hè nóng nực cũng vì 2 người trót lỡ. ảnh minh họa Mà nói đúng ra là Thắng bày kế cho Loan có bầu để cưới ngay vì anh thấy gia đình Loan đang khuyên con gái chia tay anh do mẹ Thắng...