Ký ức nặng nề ngày Tết của Trịnh Tú Trung, ám ảnh người bố ham chơi, bỏ mặc con đứng đợi từ 10h sáng tới 8h tối
“Nửa đêm, ba lôi tôi dậy đánh nhừ tử. Vừa đánh, ông vừa chửi, mày cố tình đi về để mọi người thấy tao là người vô trách nhiệm. Vì mày mà tao bị chửi’, Trịnh Tú Trung nhớ lại.
Nghĩ đến tết, mọi người thường nghĩ tới những điều vui vẻ, ấm áp đoàn viên bên gia đình. Nhưng với một số người có cuộc sống gia đình quá phức tạp thì Tết đôi khi lại gắn liền với nhiều nỗi sợ hãi và ký ức nặng nề.
Chuyện về Tết của Trịnh Tú Trung là trường hợp như thế. Không dễ dàng cho Trịnh Tú Trung khi chia sẻ câu chuyện này, bởi đó là một nốt trầm buồn trong cuộc sống riêng của gia đình anh.
Tuy nhiên, có thể, đâu đó ngoài kia cũng có những hoàn cảnh hay câu chuyện tương tự. Và dù chuyện không có gì vui vẻ nhưng cả người viết và nhân vật đều mong rằng, điều đọng lại sau cuối là những suy ngẫm quý giá để mỗi người tự biết trân quý gia đình của mình hơn…
10 tiếng đứng đợi trong công viên và trận đòn hằn học
“ Cái Tết mà tôi nhớ nhất là năm mình 6 tuổi. Ngày đó, mẹ tôi có một gian hàng nhỏ bán mứt Tết ngay trước cửa nhà ở gần chợ Trần Hữu Trang. Bác và bà tôi thì có gian hàng to hơn nằm ngay chân cầu Lê Văn Sỹ.
Hôm đó là ngày cuối cùng của năm và cũng là lần đầu tiên trong đời, tôi được ba chở đi sở thú chơi. Sau khi chụp ảnh xong với con gấu, ba dặn tôi đứng đó đợi ba quay lại đón. Tôi chờ từ 10 giờ sáng tới 8 giờ tối cũng không thấy ba quay lại.
Trịnh Tú Trung (ảnh trong bài do nhân vật cung cấp)
8 giờ tối, bảo vệ vào lùa những người khách cuối cùng ra để đóng cửa nên tôi buộc lòng phải đi ra.
Cả nhà chỉ biết là ba đưa tôi đi chơi chứ không biết là đưa đi đâu và khi nào về. Vì mỗi lần ai hỏi tới là ông nổi nóng theo kiểu “đi đâu là chuyện của tôi, mấy người lo việc mình đi, đừng có can thiệp, đừng có hỏi”.
Thời đó cũng không có điện thoại để nhắn tin hay gọi điện. Cận Tết nên mọi người cũng lu bu buôn bán, không ai có thời gian để ý xem tôi về chưa.
Tôi đi bộ từ sở thú về tới cầu Lê Văn Sỹ (khoảng 4-5km – PV) thì gặp bà.
Bà là em của bà nội tôi. Bà hỏi tôi, tại sao giờ này còn lang thang ở đây? Tôi trả lời là ba đưa đi chơi, con chờ từ sáng mà ba không quay lại đón nên tự đi bộ về.
Bà chở tôi về nhà. Nửa đêm hôm đó, ba tôi mới về. Mọi người trong nhà mắng ba “nhắm không lo được cho nó, mê chơi hơn, mê vui hơn thì lần sau đừng đem con đi đâu nữa”. Vậy là ba lôi tôi dậy đánh thừa sống thiếu chết.
Vừa đánh, ông vừa chửi “mày cố tình đi về để gia đình thấy tao là người vô trách nhiệm. Vì mày mà mẹ mày và chị tao chửi bới tao.
Tao kêu mày đứng đó thì mày cứ đứng đó, trước sau gì tao cũng đón. Khi nào tao chưa đón thì không được phép đi về. Tao đánh cho mày nhớ một lần, không bao giờ được tái phạm nữa nghe chưa”.
Thật ra, chuyện tôi phải chờ đợi, rồi tự đi về, rồi ăn đòn như vậy đã nhiều lần. Nhưng Tết năm đó là lần tôi đợi lâu nhất, 10 tiếng đồng hồ và cũng là trận đòn đau nhất.
Trịnh Tú Trung đang có cuộc sống hạnh phúc cùng mẹ sau khi bố mẹ chia tay
Vì trận đòn ấy mà sau này cứ nghĩ tới Tết là tôi nhớ lại cảnh đó trước tiên dù chẳng vui vẻ gì. Nhiều năm tháng sau đó, hễ nhìn thấy sạp mứt là tôi sợ.
Hồi xưa gia đình tôi không có điều kiện nên cả năm không bao giờ được đi chơi. Chỉ có ngày Tết mới được đi chơi nên tôi háo hức lắm.
Video đang HOT
Tết, tôi cũng ham được ba chở đi gặp người này người kia để nhận lì xì nhưng sau đó mình cảm giác được là không khí ấy quá nặng nề. Cái cảm giác của đứa con nít phải ngồi đợi người lớn nhậu nhẹt thật sự khủng khiếp. Từ từ nó trở thành nỗi ám ảnh tới mức không dám đi cùng.
Hồi đó, nhà tôi chỉ có một chiếc xe máy nên việc ba chở tôi đi cũng chỉ là một cái cớ chính đáng để được lấy xe máy đi và không phải trả lời câu hỏi của mẹ, đi đâu, chừng nào về.
Vẫn thích Tết vì được nhận lì xì…
Tôi không biết có ai gặp hoàn cảnh giống mình không, vì chuyện gia đình tôi thật sự rất nặng nề. Nhưng đó là những chuyện đã qua.
Mặc dù bị ám ảnh bởi những ký ức nặng nề đó nhưng tôi vẫn thích Tết. Bởi Tết là dịp mà tôi để dành được nhiều tiền nhất.
Từ lì xì của bà nội ở nước ngoài gửi về, lì xì của người này người kia cho. Tất cả lì xì đó, tôi để dành qua Tết mua tập vở, sách bút, quần áo…
Bà nội rất thương tôi. Bà bảo tôi là đứa bất hạnh nên bà muốn bù đắp cho tôi. Tôi thương và mắc nợ bà nội nhiều là vì thế.
Người thân bên nội ở Việt Nam giờ chỉ còn nhà người bác là chị ruột của ba tôi. Ngày xưa bác ở cùng nhà với tôi, bác lo lắng chăm sóc cho tôi nhiều thứ. Bác từng ngồi nặn cho tôi từng cái mụn nhọt, pha cho tôi từng miếng thuốc, thay ba chở tôi đi chơi, bởi càng ngày lễ Tết, ông càng ít khi ở nhà.
Trịnh Tú Trung thường xuyên đưa mẹ đi du lịch và có hiếu với mẹ như một cách bù đắp những đau khổ cho mẹ.
Dù vậy, mỗi giai đoạn lại có câu chuyện riêng của nó. Có một thời gian bác cháu tôi ít gần gũi thăm nom. Khoảng 4, 5 năm gần đây, khi tôi có công việc ổn định, thu nhập nhiều hơn, nhìn lại tình cảm ngày xưa và tôi muốn bỏ qua hết những thù hằn gây hấn.
Mẹ tôi già rồi và bác cũng không còn nhiều thời gian. Những ân tình xưa phải giữ nên Tết nhất, tôi thường mang quà tới biếu. Không nhiều nhặn gì nhưng đó là tình cảm.
Tới giờ, niềm vui lớn nhất của tôi vẫn là được nhận lì xì dù nó chẳng đáng bao nhiêu, và dù mình vẫn có tiền. Tôi vẫn nhận show diễn kịch ngày Tết, không phải vì công việc đó kiếm được nhiều tiền mà vì vui. Tết năm nay, tôi diễn ở sân khấu Hồng Vân.
Tôi giữ thói quen, được bao nhiêu lì xì và tiền cát xê dịp Tết sẽ đợi đúng ngày Thần Tài để đi mua vàng. Được nhiều mua nhiều được ít mua ít. Và cả t hói quen từ nhiều năm trước, sau Giao thừa đi lễ chùa với mẹ tôi vẫn giữ. 3 năm trở lại đây, tôi có thêm một thói quen mới là tới đền của anh Hoài Linh hầu đồng và nhận lộc đầu năm”.
* Ghi theo lời kể của Trịnh Tú Trung
Theo Trí Thức Trẻ
Quản lý cũ của Hiền Thục - Trịnh Tú Trung: Bị đuổi ra khỏi nhà vì ép bố mẹ chia tay
Bố của Trung không phải là người đàn ông chung thuỷ. Ông mải chơi, để trái tim đi hoang với những mối tình bên ngoài nhưng mẹ anh vẫn cam chịu.
Trịnh Tú Trung sinh năm 1986. Tử vi nói người tuổi Bính Dần là con hổ dũng mãnh, nhiều khi khiến người xung quanh sợ hãi nhưng thực chất lại hiền lành, thẳng thắn và phóng khoáng.
Người tuổi Bính Dần tinh lực dồi dào, nhanh mồm nhanh miệng, đến đâu cũng có thể giành được quyền uy, danh tiếng. Là người quang minh chính đại nên không che giấu khuyết điểm hay thiếu sót của bản thân. Dù vậy, thì họ không phải là người hay gặp may mắn!
Dường như, tất cả những điều đó được viết ra để dành cho Trịnh Tú Trung - người được khán giả đặt cho biệt danh "giám khảo quốc dân" hiện nay.
Tuổi thơ bất hạnh, không muốn lập gia đình, nhờ "đẻ thuê"
Trịnh Tú Trung là con một. Mẹ của Trung làm công việc buôn bán bình thường còn bố là hoạ sĩ. Trung được sinh ra từ một sự cố không ai mong muốn và tình huống đó buộc hai người lớn phải dọn về ở với nhau trong sự lặng lẽ, không đám rước dâu, không trầu cau dạm hỏi.
Có lẽ vì thế mà gia đình ấy không đủ ấm và tuổi thơ của Trung kém may mắn hơn so với nhiều đứa trẻ bình thường khác.
Theo như lời Trung nói, mẹ của anh là một "người phụ nữ cam chịu". Trung không kể chi tiết về các tình huống oái oăm trong những năm tháng đó nhưng ngay từ bé, anh đã hiểu "mẹ không phải là một người phụ nữ hạnh phúc".
Bố của anh không phải là người đàn ông chung thuỷ. Ông mải chơi, để trái tim đi hoang với những mối tình bên ngoài và không quan tâm đến vợ con.
Trịnh Tú Trung có một nỗi ám ảnh lớn về tuổi thơ đầy giông bão.
Không chỉ mẹ mà cả Trung cũng chịu đựng cuộc sống ấy hơn 20 năm. Cho đến một ngày, Trung không chịu nổi, anh ép mẹ phải chia tay với bố. " Con không muốn mẹ phải chịu đựng cuộc sống đó nữa. Con không muốn suốt ngày mẹ phải sầu não. Con muốn mẹ tự giải thoát cho mình", Trung đã nói với mẹ như thế.
Mẹ anh, vì quá thương chồng và dường như đã quen với cuộc sống cam chịu đó nên không chấp nhận. Thậm chí, bà giận và đuổi con ra khỏi nhà. Nhưng rồi một ngày, bà nhận ra con trai mình nói đúng. Bà chia tay chồng dù trong lòng rất cô đơn!
Hai mẹ con ở với nhau. Trung cần mẫn làm việc, tìm kiếm cơ hội để khẳng định bản thân, vun vén kinh tế, lo cho mẹ một cuộc sống đủ đầy vật chất và thoải mái về tinh thần cho tới ngày hôm nay, khi nhiều năm đã đi qua.
Còn bố của Trung cũng có gia đình mới và những đứa con khác. Với bố, Trung vẫn lo tròn đạo hiếu, dù vết thương lòng ông để lại cho hai mẹ con quá lớn.
Ở tuổi 32, từ hai bàn tay trắng, Trịnh Tú Trung làm chủ 3, 4 căn nhà, đó thực sự là một hành trình không chỉ của mồ hôi, nước mắt mà còn là những cay đắng của máu và sự nỗ lực không ngừng.
Nhìn lại chặng đường ấy, đã có lúc Trung rơm rớm nước mắt. Trung tự hào vì mình không hư hỏng khi lớn lên trong một gia đình không đúng nghĩa và xung quanh xóm có nhiều đứa trẻ không ngoan. Ngay cả những người ngày xưa, Trung hay bị lôi ra so sánh thì bây giờ, họ cũng không bằng anh!
Điều đó khiến anh sợ lập gia đình.
Nói về dự định trong tương lai, Trung thật lòng nói mình sợ lập gia đình nhưng Trung muốn có một đứa con để truyền lại cho nó những gì mình học được và cho nó những điều tốt đẹp mà tuổi thơ Trung ao ước.
Dĩ nhiên, bất cứ người cha người mẹ nào cũng mong con mình "đi lối đi thông thường" như bao người khác là lấy vợ sinh con nhưng nếu Trung lựa chọn "dịch vụ đẻ thuê" ở Thái Lan như lời anh nói, thì mẹ anh cũng tôn trọng quyết định của con.
Bà tin con trai mình đủ trưởng thành, thiện lương để biết đúng sai và chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của nó, dù sự lựa chọn đó có khác thường và ương bướng như cá tính của Trung!
Bị chèn ép, cô lập vẫn dũng mãnh vượt qua
Gameshow "Quý cô hoàn hảo" đã đưa tên tuổi Trịnh Tú Trung lên danh sách những người nổi tiếng trong showbiz Việt. Từ gameshow này, anh được khán giả ưu ái đặt biệt danh "giám khảo quốc dân".
Nhưng điều Trung tự hào nhất là mình đi lên từ con số 0 bằng chính nỗ lực, sự chân thành và cần mẫn của mình, không phải luồn cúi ai. Điều này được minh chứng từ chính cuộc đời đầy khắc nghiệt mà Trung đã trải qua.
Trịnh Tú Trung trong chương trình Cùng nhau tỏa sáng 2015.
Trịnh Tú Trung là quản lý trẻ tuổi nhất Việt Nam. Anh trở thành quản lý cho ca sĩ Hiền Thục khi mới 16 tuổi, từ lúc Hiền Thục còn đi hát show hội chợ kiếm từng đồng mua sữa cho con, với cát xê 200.000, 300.000 đồng.
Có những ngày, hai chị em phải gom hết tiền lại mới đủ mua một ổ bánh mì hay những đêm đi hát trên chiếc xe gắn máy, bị người ta ức hiếp, Hiền Thục khóc trên vai Trung. Họ khóc cùng nhau khi đau khổ và cười cùng nhau khi gặt hái vinh quang.
Nhưng cuộc đời vốn dĩ là những chuyến đi, hạnh ngộ tất phải biệt ly. Sau 10 năm gắn bó, Trung muốn bứt ra xông pha vào lĩnh vực mới để khẳng định bản thân.
Thời điểm ấy, Hiền Thục từng nghĩ tới chuyện bỏ hát. Và cũng chính Trung lại khuyên nhủ để Hiền Thục tiếp tục con đường ca hát mà số phận đã định đoạt cho cô dù đoạn đường phía trước không có anh đi cùng.
Đúng như những tiên đoán trong lá số tử vi, ở công việc nào, Trịnh Tú Trung cũng luôn chỉnh chu và tạo được cho mình một chỗ đứng nhất định, từ kinh doanh, stylist đến nghề diễn viên, giám khảo.
Khi làm stylist, Trịnh Tú Trung góp phần không nhỏ trong việc định hình phong cách thời trang và xây dựng hình ảnh cho người mẫu Thanh Hằng, Yến Trang.
Khi bước chân vào con đường diễn viên, giám khảo dù gặp không ít trắc trở nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, Trịnh Tú Trung là giám khảo chuyên nghiệp duy nhất tại Việt Nam được quốc tế cấp bằng.
Trịnh Tú Trung từng làm quản lý cho Hiền Thục, stylist cho Thanh Hằng rất thành công.
Để có được vị trí đó, Trịnh Tú Trung phải trải qua muôn vàn cay đắng, bị người ta vùi dập biết bao nhiêu lần.
Còn nhớ hơn 2 năm trước, Trịnh Tú Trung tham gia chương trình Cùng nhau toả sáng. Ở cuộc thi này, nhóm của Trung đạt giải Á quân. Nhờ thể hiện tốt trong chương trình nên nhà sản xuất đề cử anh tham gia gameshow Cười Xuyên Việt, phiên bản nghệ sĩ.
Cơ hội ấy, may mắn ấy cũng đi cùng với rất nhiều cay đắng. Vì được đặc cách tham gia chương trình với tư cách một nghệ sĩ nên vô tình Trung làm mất lòng rất nhiều người.
Thậm chí, có người còn phản ứng "có Trịnh Tú Trung thì không có tôi". Đến mức, ngày hôm sau bắt đầu quay chương trình mà hôm nay, nhà sản xuất vẫn phải họp với các bên để định đoạt "số phận" của anh.
Trịnh Tú Trung được mời tới nhưng phải đứng ngoài cửa đợi. Cái cảm giác vừa buồn vừa sợ vừa tủi thân khi đứng đợi người khác "phán quyết" số phận của mình có lẽ suốt đời này Trịnh Tú Trung không thể quên.
Và để chọn anh, nhà sản xuất đã phải loại một số người. Với anh, đó là cái ơn lớn nhưng cũng lại mở đầu cho sự ganh ghét, đố kỵ của đồng nghiệp.
Trung bước vào cuộc thi ấy với đủ bất trắc, bị chèn ép, bị cô lập, bị giành giật cố vấn, giành giật giờ diễn. Trịnh Tú Trung nói: "Biết bao đêm tôi khóc bỏ về vì bị giành giờ diễn. Đă từng có lúc, hoá trang xong, tóc tai dài thòng, tôi bỏ chạy ra cửa".
Ấy vậy mà cuộc thi năm đó, Trung bước vào được vòng trong và xuất sắc đạt giải Ba.
Thành công ngày hôm nay Trịnh Tú Trung có là sự cần mẫn và nghiêm túc trong công việc.
Có lẽ, sự nghiêm túc, chỉnh chu, làm gì cũng nỗ lực hết mình của Trung được ghi nhận. Người ta bắt đầu mời show Trung. Nhờ khả năng nói năng lưu loát, tư duy logic nhạy bén nên Trung được mời ở vị trí giám khảo.
Dĩ nhiên, nhiều người không phục nhưng ở vị trí này, Trung đã để lại dấu ấn quá sâu đậm trong lòng khán giả bằng sự sâu sắc, chân thành và gai góc của mình mà anh gọi đó là "kinh nghiệm xương máu từ chính cuộc đời tôi".
Trịnh Tú Trung biết, những thành quả ngày hôm nay của mình có thể làm một số người khó chịu nhưng chính điều đó lại là động lực để anh luôn răn mình phải cố gắng không ngừng nghỉ và không được vấp ngã.
"Tôi là người có chỉ số vượt khó rất cao, thuộc hàng kỷ lục. Không ai giết chết tôi đươc. Tôi nghĩ mình cứ có sức làm, có sức vươn lên thì vượt qua được hết. Và quan trọng là sống bằng sự chân thành", Trịnh Tú Trung nói.
Theo Trí Thức Trẻ
Quản lý cũ Hiền Thục: "Tình huống xấu nhất là tôi bán 2 căn nhà và tôi chấp nhận" "Tình huống xấu nhất, tôi sẽ bán 2 căn nhà và tôi chấp nhận. Cuộc đời tôi không nợ ai bao giờ, dù chỉ 1.000 đồng", quản lý cũ của Hiền Thục - Trịnh Tú Trung nói. Trong khi rất nhiều đồng nghiệp vì làm phim mà mất nhà mất xe, thậm chí mất trắng vài chục tỉ thì Trịnh Tú Trung lại...