Ký ức bỏ quên
Có đôi khi em chợt hỏi lòng mình, liệu có phải rằng em đã yêu anh. Anh đến bên em dịu dàng như một cơn gió thoảng qua, không để lại chút dư âm. Em là một cô gái ngốc nghếch và bướng bỉnh, không bao giờ chịu nhận mình sai, và lỗi luôn thuộc về anh.
Em buồn, em tìm đến anh, anh không nồng nàn như những người khác, nhưng anh luôn quan tâm tới em. Đi làm cả ngày đã mệt, nhưng em buồn, anh sẵn sàng ở bên em và chở em đi dạo SG, tới gần 2h sáng em vẫn không chịu về vì sợ xa anh.
Tình cảm của mình thật ngây thơ và đẹp anh nhỉ? Vậy mà giờ đây, khi anh tìm được một nửa cho riêng mình, thì em không còn trong suy nghĩ của anh nữa, đúng không anh.
Video đang HOT
Khi xưa em luôn gọi anh mỗi khi yếu đuối hay cảm thấy trống vắng trong lòng, nhưng giờ đây anh nơi đâu, anh có còn quan tâm tới em không. Hay tròng lòng anh chỉ còn có ngưới ấy. Chẳng lẽ khi có bạn gái, mình không còn là anh em như trước sao anh.
Người ta nói không thể có tình bạn trong sáng giữa một người con trai và một người con gái, và em đã để mình rơi vào quy luật đó mà không biết phải làm sao, bởi vì nó chỉ xuất phát từ em mà thôi.
Nhiều khi em muốn được gọi anh, được gặp anh như trước đây và được anh quan tâm. Anh nói rằng anh vẫn là anh chứ không có thay đổi, nhưng sao hành động và sự quan tâm của anh dành cho em không còn như trước nữa hả anh. Anh làm cho em không còn tự tin khi gặp anh như trước, em trở thành một cô gái nhút nhát và sợ sệt trước bất cứ người con trai nào. Em không muốn đi với ai ngoài anh, cũng không ai cho em cảm giác ấm áp và được chở che như anh đã từng làm. Tại sao giờ đây mọi thứ lại thay đổi hả anh? Hay em đã làm gì có lỗi để anh không thể tha thứ cho em?
Em đã yêu, nhưng em không dám chia sẻ với anh, vì sợ anh buồn, anh không yêu thương và quan tâm tới em, vậy là tại em ích kỷ nên đã đán.h mất anh phải không? Hay là khi có anh thì không biết nâng niu quý trọng, bây giờ mất anh rồi, lại hối tiết trong muộn màng. Em chỉ muốn được gặp anh, được quan tâm tới anh như trước đây, được có những nụ cười khi mình ở bên nhau.
Em phải làm sao để tìm lại giây phút đó bây giờ? Ngày trước anh học ở Thủ Đức, khoảng cách xa hơn nhưng dâu có như bây giờ. Mình ở gần nhau nhưng không thể ghé thăm nhau dù chỉ một tuần một lần như trước đây. Sự thật quá bất ngờ cho em, dù trong suy nghĩ, em cũng không tin sẽ có ngày như thế.
Tự nhiên đêm nay em muốn gọi cho anh nhưng chắc anh đi với bạn gái rồi, anh không còn thời gian cho em, vì nếu nhớ em, anh đã gọi điện hay ghé thăm em. Nhưng không, anh không ghé thăm và cũng chẳng gọi điện. Mọi thứ có lẽ không bao giờ như xưa nữa rồi. Dù trên đường đời anh đi, em không được ở bên anh nhưng sẽ mãi mãi ngóng trông anh từng bước. Cầu chúc cho anh hạnh phúc bên sự lựa chọn của mình. Và hy vọng rằng không bao giờ anh quên em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi nhớ bơ vơ
Một ngày, hai ngày...một tháng, hai tháng...một năm, hai năm và giờ đã là năm thứ ba em vẫn còn luống cuống trong tình yêu của anh. Em vẫn còn cuống cuồng và ôm đầu lặng người trong cơn nhớ anh.
Mỗi lúc kỷ niệm ùa đến bủa vây, em không biết giúp mình bằng cách nào. Lên giường, phủ chăn qua đầu mặc cho nước mắt cứ thế rơi xuống. Nhớ, đó là khi em nhớ rõ nhất hình ảnh anh, sự quan tâm của anh.Em là kẻ si tình, đa cảm, đa sầu nên xa anh lâu rồi mà lòng còn không nguôi ngoai nỗi nhớ.
Đã có lúc em là kẻ yếu hèn, em muốn buông xuôi cuộc đời mình, em muốn buông xuôi theo số phận. Em bỏ mặc mình cho gió thổi đi. Em lại không làm được điều đó trọn vẹn vì em không phải là của em. Chỉ sống vì bố mẹ thôi, cái định mạng của em là phải sống sao cho có ý nghĩa. Em sợ điều gì đó xảy ra thì bố mẹ sẽ đau lòng nhiều lắm! Liệu anh có xứng đáng đổi lấy sự tổn thương của sinh thành. Đã bao nhiêu đêm về em mang tình yêu vốn là của hai chúng ta giờ đã trở thành tình yêu của riêng em. Tình yêu em cho anh mang theo cả cái điều thiêng liêng của người con gái. Em đã không còn giữ lại cho mình điều gì. Anh ra đi mang theo tình yêu đầu tiên của em, mang theo niềm vui, niềm tin đi mất. Còn lại với em là niềm đau khổ triền miên không vượt qua nổi thời gian.
Anh ơi, em có cảm giác nó không bao giờ tan biến được nữa rồi. Em sợ, em phải làm sao đây anh? Em muốn quên đi quá rồi, em sợ lắm khi phải thấy mình co.i thườn.g mọi tình cảm. Sợ một ngày phải nhắm mắt đưa chân theo một người em không hề yêu thương. Sợ lắm cái bi kịch một cuộc hôn nhân không tình yêu. Sợ chính em sẽ là người hàn.h h.ạ cuộc sống của chính mình. Đúng là em có lỗi và em không chịu hạ mình xin lỗi anh. Gần đến ngày chúa giáng sinh em gọi điện hỏi anh "em về với anh nhé!" anh vẫn còn giận em nên hỏi "về làm gì". Sao em không biết anh vẫn còn giận mà hiểu ra mọi vấn đề, em lại tự trọng vì lời anh nói mà không trở về nơi có anh đang chờ đợi, xin lỗi anh dù chỉ một lần. "Chẳng đêm nào em ngủ được đâu anh Khi nỗi nhớ hằn sâu thao thức Kỷ niệm ùa về - ánh mắt em bất lực Lúc em đán.h dấu ngày bằng nỗi nhớ rưng rưng. Em không đành lòng vất bỏ những đau thương Mặc những buồn vui cứ đi về qua cánh cửa. Vẫn biết rằng không còn cho nhau nữa Không còn một lần nếm vị ngọt mùa mưa. Vẫn còn trong em câu chuyện cổ xưa. Đán.h thức lòng em bằng nỗi buồn chất chứa Cổ tích nào cho anh một nửa. Để thêm một lần nghe tiếng gió lưa thưa Em vẫn một mình trong những tháng năm qua. Kể từ lúc anh đến và ra đi từ đó. Còn kịp không anh lời cuối cùng bỏ ngỏ. Cháy rực một thời giờ còn lại tàn tro. Không còn anh, chỉ còn lại bơ vơ. Nhành hoa tím anh thường trêu mắc cỡ. Còn lại trong em là màu hoa nhung nhớ. Em cháy lòng khi viết những dòng thơ. Chẳng đêm nào em ngủ được đâu anh Khi kỷ niệm cứ đục ngầu sóng sánh. Anh biết không chúng vỡ thành trăm mảnh. Gom góp trong hồn và một nửa theo anh"
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình lạ Tại sao tôi cứ mãi bâng khuâng về anh? Mình gặp nhau thật tình cờ, ngẫu nhiên thôi. Anh biết tôi đã có người yêu, và tôi chỉ xem anh là người bạn để trò chuyện trên mạng. Nhưng, càng nói chuyện, tôi càng khám phá ra nhiều điều ở anh, một chút trẻ con, một chút người lớn. Nói với anh, tôi...