Kỳ thú dòng sông băng ở Iran
Nhiều du khách nghĩ về sông băng và hướng đến những quốc gia vùng cực bắc lạnh giá nhưng ít ai ngờ rằng, tại Iran cũng đang tồn tại các sông băng trên đỉnh những rặng núi và trở thành nét thu hút du khách cũng như người bản địa.
Nhiếp ảnh gia Klaus Thymann vừa đưa một nhóm những nhà khám phá đi qua các vùng đất tồn tại sông băng ở Iran trong một dự án kêu gọi tất cả mọi người cùng nâng cao hiểu biết về sự thay đổi của khí hậu và môi trường.
Dãy núi Damavand nhìn từ xa với đỉnh cao 5681m chạm đến tận những đám mây. Lớp băng phủ bên trên tấm biển quảng cáo nhiều hơn hẳn so với hình ảnh ngọn núi bên ngoài cũng phần nào cho thấy sự nóng lên của trái đất đã làm thay đổi khá nhiều diện mạo của Damavand.
Một cậu bé đang trông nom đàn cừu của mình dưới chân đồi. Hầu hết các hoạt động chăn thả được thực hiện trên vùng bán khô quanh khu vực núi non với khoảng 35% tổng diện tích đất có thể dùng cho việc chăn thả gia súc cùng với đó là sản xuất rơm rạ khô với sản lượng khá nhỏ.
Nhiếp ảnh gia Klaus Thymann đang xếp đặt thiết bị để chụp bức ảnh toàn cảnh về khu vực phía đông bắc của vùng núi. Một chút khói bốc lên từ đỉnh ngọn núi lửa có thể nhìn thấy ở trên cùng. Thung lũng xám này cho thấy nơi sông băng cổ từng tồn tại.
Sông băng ở Iran có ảnh hưởng quan trọng đến nguồn cung cấp nước. Khoảng 60% lượng nước cho các khu công nghiệp và nông nghiệp phụ thuộc vào các sông băng tự nhiên.
Sông băng tan ra tạo thành những dòng chảy ngang qua một vài căn nhà dưới chân núi giúp cho người dân có được nước sạch sể sinh hoạt.
Các gia đình sống trên núi khoảng nửa năm. Vào mùa đông, có quá nhiều băng tuyết phủ kín khu vực chăn thả nên họ sẽ di chuyển đàn gia súc xuống bên dưới. Vùng lưng chừng núi bị phủ tuyết biến thành nơi trượt tuyết dù cho không hề có thang máy đưa người lên cao.
Video đang HOT
Ngôi làng Nadal nằm ngay chân dãy núi Damavand là nơi để chứa những nông cụ, đồ dùng và thực phẩm.
Độ cao trung bình nơi đây khoảng 4800m và nếu xuống thấp hơn có nghĩa rằng rất nhiều các khu vực có sông băng đã bị biến mất hoặc bị thu hẹp một cách đáng kể.
Những tảng đá phủ lên một phần của sông băng và phần có màu đen chỉ rõ sông băng đã bị thu hẹp thế nào.
Sông băng tại Alam Kun thuộc tỉnh Mazandaran khá nhỏ so với sông băng ở dãy Damavand.
Dãy núi Sabalan là điểm đến phổ biến với người Iran cho các hoạt động dã ngoại và tiệc ngoài trời. Tại khu vực này, có thang máy đưa du khách lên cao để trượt tuyết nằm ở phía hậu cảnh của bức ảnh.
Đàn cừu đang được chăn thả trên những dãy núi. Vùng cao nguyên nằm ở độ cao 900m so với mặt nước biển và được bao phủ bởi lớp đất nâu giúp ích khá nhiều cho việc trồng trọt.
Lên cao một chút là Ameriacan Mosque, thánh đường hồi giáo được những người lính Mỹ xây dựng vào thế chiến II. Hiện tại, công trình được sử dụng làm trạm dừng chân cho những người bản địa trước khi chinh phục đỉnh núi Sabalan tại độ cao 4811m.
Chỉ có vài căn phòng trong đền thờ Hồi giáo và vào những ngày đông đúc, du khách thường tự dựng lều để ngủ xung quanh nhằm dưỡng sức cho hành trình leo l.ên đ.ỉnh núi vào hôm sau.
Những người bản địa nghỉ chân tại một khu hồ nhỏ trên đỉnh núi.
Sabalan vốn là một ngọn núi lửa và miệng núi lửa biến thành hồ chứa nước. Trong mùa đông, nước hồ bị đóng băng và vào mùa hè, khi ánh mặt trời lên cao sẽ góp phần làm tan chảy băng tuyết bám xung quanh miệng núi.
Nước chảy xuống từ trên núi qua một ngôi làng nhỏ và phục vụ cho nhiều mục đích, tuy vậy người ta vẫn cảm thấy có một chút mùi lưu huỳnh do ảnh hưởng của môi trường núi lửa.
Cả khu vực có rất nhiều các sản vật nông nghiệp và được mang bán bên đường, số còn lại chuyển đến các thành phố lớn. Nông nghiệp chiếm khoảng 1/5 của GDP và tạo ra 1/3 tổng số việc làm cho người lao động Iran.
Một gia đình hưởng thụ chuyến picnic dưới những tán cây gần Sabalan tại khu vực Ardabil. Vùng hạ lưu của dòng sông có nhiều trầm tích nhiều màu và không gian đậm chất thiên nhiên.
Theo 24h
Những chiếc cối xay gió cổ đại ở thị trấn của Iran
Những chiếc cối xay gió của thị trấn Nashtifan được Cục Di sản Văn hóa Iran ghi nhận như một địa điểm di sản quốc gia vào năm 2002, kể từ đó nó bắt đầu hút khách viếng thăm hơn.
Ngay từ thời cổ đại, con người đã biết sử dụng năng lượng gió. Những cánh buồm ngược gió được con người dựng lên đã vượt qua muôn trùng đại dương để khám phá những vùng đất xa lạ.
Vào đến đất liền, gió làm những chiếc máy xay hạt nằm giữa những tảng đá hoạt động xay giã, nghiền bột và bơm nước từ các con sông và giếng lên để phục vụ sinh hoạt.
Những chiếc cối xay gió đầu tiên được dựng lên ở Ba Tư, vào thế kỉ thứ 5 sau công nguyên được xem là lâu đời nhất. Đây là những cối xay gió có trục thẳng đứng được làm từ 6 đến 12 cánh quạt hình chữ nhật, được phủ thảm dệt bằng sậy hay vải và chúng đã được sử dụng tại nhà cũng như trong các ngành công nghiệp xay xát, mía và lúa mach.
Việc sử dụng cối xay gió đã trở nên phổ biến khắp Trung Đông, Trung Á và sau đó lan sang Trung Quốc, Ấn Độ và kéo đến cả châu Âu. Một trong số những chiếc cối xay gió có trục thẳng đứng ra đời sớm nhất mà hiện nay vẫn còn sử dụng có thể được nhìn thấy tại thị trấn Nashtifan thuộc tỉnh Khorasan Razavi của Iran.
Thị trấn Nashtifan cách thị trấn Khaf khoảng 20 km và cách biên giới Afghanistan khoảng 30 km. Đặc điểm chính của khu vực này là luôn đón nhận những cơn gió mạnh thổi qua, chính vì mang một trong những yếu tố độc đáo của tự nhiên mà thị trấn ban đầu được gọi với tên là "NishToofan" hay "tâm bão". Vì kết quả của các yếu tố tự nhiên xuất hiện trong khu vực, nên người ta sáng tạo ra cối xay gió cho công nghiệp và đã được sử dụng trong suốt nhiều thế kỷ qua. Hiện có khoảng 30 chiếc cối xay gió nằm rải rác trong khu vực và trong số đó có chiều cao từ 15 đến 20 m. Những chiếc cối xay gió được dựng lên trong thị trấn được cho là có từ triều đại Safavid mà nguyên liệu chính để làm nên nó là đất sét, rơm và gỗ.
Kết cấu cối xay gió này gồm những phần quan trọng như đường hầm (nơi hạt ngũ cốc đi xuống cối giã), thùng chứa (nơi để lưu trữ ngũ cốc) và cánh quạt (tác dụng làm cánh buồm quay để giã ngũ cốc). Phần bên trong của cối xay gió gồm hai tầng, người ta phải vác những bao ngũ cốc lên tầng trên cùng và đỗ vào nơi đi xuống cối giã và cho quay cánh quạt. Như thế ngũ cốc được tách bóc, sàn lọc xuống bồn chứa thông qua đường hầm. Kết quả cuối cùng là ngũ cốc được nghiền thành bột.
Cối xay gió ở thị trấn Nashtifan được thiết kế theo chiều ngang, tức trục thẳng đứng và tấm chắn gió xoay theo chiều ngang. Đây là tài liệu thiết kế được biết đến đầu tiên và không hiệu quả so với cối xay gió thẳng đứng cải tiến ngày nay, tức những cánh gió xoay theo chiều dọc. Nhược điểm cối xay gió ngang là các tấm chắn gió xoay theo chiều ngang, chỉ có một bên hấp thụ năng lượng gió trong khi nửa còn lại của thiết bị về cơ bản đi ngược gió gây lãng phí năng lượng và kết quả là cánh không bao giờ có thể di chuyển nhanh hơn hay thậm chí là đua bằng tốc độ của gió. Nhưng bù lại cho hạn chế của thiết kế này là khu vực thị trấn Nashtifan có năng lượng gió rất lớn, tốc độ gió thường đạt tới 120 km/giờ. Đây cũng là lí do mà những chiếc cối xay gió cổ đại này vẫn còn sử dụng cho tới ngày nay.
Theo ngôi sao