Kỷ niệm vụn vỡ…
Nhiều lúc trong cuộc sống bất chợt anh nhận thấy những hình dáng xưa trở lại
Anh sẽ phải là gì để cuộc gặp đó không trở thành bi kịch? Để nó không gợi lại những đớn đau trong trái tim vốn dĩ đã bị tổn thương?
Những ngày mưa tầm tã như hôm nay không hiểu sao anh lại hay nghĩ về quá khứ, nghĩ về những kỉ niệm đã trôi qua. Nỗi nhớ đó cháy bỏng lắm em biết không? Anh không yếu đuối đâu nhưng anh không thể chống lại bản thân mình, chống lại những cảm xúc rất thật đó”…
Ôi nụ cười ngày xưa, ánh mắt ngày xưa! Không hiểu ngày đó vì sao anh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy mỗi khi trò chuyện. Có chăng, anh chỉ dám lén nhìn khi em quay đi… Anh khờ quá phải không em?
Giờ đây anh thèm được cái cảm giác của ngày đó quá. Anh có thể ngồi đợi cả buổi sáng chỉ để gặp em một chốc lát, chỉ để ngắm nhìn em một chốc lát, chỉ để thoang thoảng trong gió mùi nước hoa một chốc lát,để nghe em tíu tít những câu chuyện thuở học sinh trường huyện. Làm thế nào anh có thể quên được chứ? Anh phải quên hết những kỷ niệm ấy sao em? Có thật là em muốn như vậy không? Anh biết giờ đây chúng mình ai cũng có cuộc sống riêng nhưng những kỉ niệm đó anh không thể quên được và cũng chẳng ai bắt anh làm điều đó ngay chính bản thân anh.
Ngày đó em đẹp lắm em có biết không? Em đẹp một cách tự nhiên trong mắt anh. Đôi mắt ấy như biết gợi mở những cảm xúc trong anh được thăng hoa. Làn môi em nữa, dẫu anh chưa một lần được chạm đến nó nhưng làn môi ấy thật đẹp ngay cả mùa đông có khắc nghiệt làm khô ráp, nứt nẻ.
Chiếc kính cận màu đen ngày xưa em đeo em đã thay chưa? Nó rất hợp với khuôn mặt tròn của em đấy. Em cứ nói với anh rằng : “Bây giờ em khác lắm ,anh chắc không nhận ra em nữa đâu”. Tại sao vậy hả em? Trời đất này có thay đổi, con người em có thay đổi, em có lẫn vào dòng người kia đi nữa thì điều em nói cũng sẽ không xảy ra đâu…
Video đang HOT
Anh sợ khi ngoảnh lại anh sẽ lại nhìn thấy anh, nhìn thấy những sai lầm của anh mặc dù trái tim ta thích ai đó vốn dĩ không phải là tội lỗi.
Con người em có thể thay đổi đi đôi chút, mái tóc dài thay thế mái tóc ngắn, cặp kính kia thay thế bằng cặp kính khác, trái tim kia thay bằng trái tim khác thì em vẫn là em và anh vẫn nhận ra em mà thôi. Cả cuộc đời này anh biết anh mãi chỉ là kẻ đứng sau tình yêu… như thế cũng hay vì như thế anh chỉ biết vui cùng niềm vui, nỗi buồn của người khác còn niềm vui thực sự của riêng mình thì đã chôn chặt trong lòng mình từ lâu rồi. Đôi lúc, anh muốn dãi bày những tâm sự từ sâu trong con tim mình nhưng anh chỉ biết viết vào nhũng trang nhật kí. Và có khi nào em đọc nó đâu? Có bao giờ em hiểu được thực sự anh đang nghĩ gì đâu? Làm thế nào anh vẫn tồn tại được từ đó đến giờ và cả sau này nữa… Tại sao em cứ nói : “Mở lòng ra, anh sẽ thấy người anh yêu, mở lòng ra anh sẽ thấy người yêu mình.”
Có là gì đâu hả em? Mở lòng ra ư? Nhưng anh đâu thể vô tư như trước được nữa… nếu anh không sợ mình làm tổn thương người khác có lẽ sẽ tốt hơn cho những tham vọng của mình, mở lòng ra ư? Liệu anh có còn được sống lại những kỉ niệm ngày xưa?
Có ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông đâu hả em? Anh ước con người mình là hiện tại còn em và hoàn cảnh lại là quá khứ, như vậy có nên không hả em? Anh đã từng nói: “”Nếu trở lại quá khứ được, quay lại thời điểm hai chúng ta gặp nhau thì anh vẫn muốn mọi thứ diễn ra y như vậy”. Đấy không phải là điều không thể mà anh nói vậy… đó là tất cả những điều anh nghĩ được lúc này. Em có còn nhó một chút kỉ niệm nào khi hai ta quen nhau không?
Nhiều lúc trong cuộc sống bất chợt anh nhận thấy những hình dáng xưa trở lại những lúc như thế… anh thấy trái tim mình đập rộn rã, loạn nhịp. Cảm giác vừa hồi hộp, chờ đợi, mong ngóng lại vừa như trốn tránh, xa lạ… Chắc là cảm giác mong ngóng, chờ đợi đã in sâu vào tiềm thức của anh còn trốn tránh, lo sợ là những yếu đuối trong thường ngày của mỗi con người chúng ta… Ai chẳng sợ khi phải đối mặt với thất bại của mình kia chứ?
Anh cũng không biết sau này chúng ta sẽ như thế nào nữa… Anh sẽ phải là gì để cuộc gặp đó không trở thành bi kịch? Để nó không gợi lại những đớn đau trong trái tim vốn dĩ đã bị tổn thương? Điều em cần giờ đây là hiện tạu… là những con người bằng xương bằng thịt, mà không phải là anh!
Em có bao giờ hỏi rằng, tại sao khi anh quay đi, anh không nghoảnh lại phải không? Câu hỏi ấy cũng ám ảnh anh khi mỗi lần trong lòng anh lặng trĩu suy nghĩ về em, về quá khứ của chúng ta. Anh sợ khi ngoảnh lại anh sẽ lại nhìn thấy anh, nhìn thấy những sai lầm của anh mặc dù trái tim ta thích ai đó vốn dĩ không phải là tội lỗi.
Nhật kí anh viết rồi anh lại đọc nhưng mỗi khi giở ra đọc lại anh nhìn thấy mình, nhìn thấy người ta ở những ngày tháng đã qua. Những bức tranh, những bài thơ, những kỷ vật đã qua… anh sẽ gìn giữ để anh biết đâu đó trong cuộc sống bao la kia còn có một người con gái anh đã từng rất đỗi yêu thương. Để khi trái tim anh có mở ra lần nữa thì anh cũng thấy được mình vẫn là người tốt chứ không phải là kẻ tệ bạc.
Tại sao anh lại thế này chứ? Tại sao trái tim anh lại đau đớn như vậy chứ? Thôi đừng thế nữa mà tôi ơi! Hãy để cho cuộc sống của người khác được bình yên khi không có hình ảnh của tôi nữa…
Vũ Đức (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Gửi anh của em
Không hiểu sao em lại ngày càng yêu anh hơn...
Sao anh lại làm em buồn nhiều vậy anh? Trước đây chẳng bao giờ anh nói năng thô lỗ hay cục cằn với em cả. Em buồn lắm những lần anh nói năng thô lỗ vào mặt em...
Thời gian anh và em yêu nhau cũng được 15 tháng rồi vậy mà bây giờ càng ngày em càng thấy giữa hai chúng mình chẳng còn như trước nữa. Anh không còn quan tâm em, không còn chiều chuộng em, không còn thích nói chuyện hay đi chơi với em nữa. Và có một điều làm em rất buồn là anh không hề tôn trọng em, mỗi lần anh và em cãi nhau hay đôi khi chỉ là anh tức chuyện gì đó anh sẵn sàng chửi em, văng tục trước mặt em mà không cần biết em bị tổn thương, em buồn thế nào mỗi khi nghe nhưng lời đó của anh.
Những lần đó em chẳng biết nói chuyện với ai cả, em thấy xấu hổ với bạn bè lắm nếu bọn nó biết được em bị người yêu mình chửi như vậy. Anh còn nhớ tết năm ngoái anh hứa sẽ không bao giờ thô lỗ với em mà, lần đó em đã rất muốn chia tay với anh nhưng khi thấy anh gục vào em rồi khóc, em rất thương anh và em đã không thể rời xa anh để rồi bây giờ em cảm thấy có chút ân hận anh biết không.
Giá như ngày ấy em không gặp anh ở nhà đứa bạn em thì có lẽ bây giờ em vẫn là một cô gái vô tư, chẳng biết đến những hạnh phúc và cũng rất nhiều đau khổ trong tình yêu. Kể từ năm nhất đại học em chẳng yêu ai, chẳng hẹn hò với ai cả vậy mà em đã nhận lời yêu anh chỉ sau 4 tháng và chỉ sau đó 2 tháng nữa mình đã trao cho nhau tất cả. Lần đầu tiên đó anh đã nghi ngờ em vì em không có vệt máu nào cả, em chẳng biết giải thích sao với anh cả vì với anh là lần đầu tiên trong đời em mà. Nhưng rất may sau đó một thời gian anh đã dần chịu tin và không nghi ngờ nữa, em cứ nghĩ là mình sẽ hạnh phúc và sẽ hiểu nhau hơn, yêu nhau hơn khi mình là của nhau. Nhưng có lẽ người ta nói "đàn ông cả thèm chóng chán" là đúng anh nhỉ? Anh không còn yêu em như trước, anh ngày càng thay đổi. Còn em thì yêu anh nhiều hơn trước, em sợ mất anh, còn anh lại muốn gặp gỡ những người khác. Anh biết vì sao em hay ghen, em hay nói anh không? Vì anh không khéo léo, anh đối xử với người con gái khác lúc nào cũng nhẹ nhàng và lịch sự, còn với em anh chẳng vậy. Thử hỏi như thế làm sao em không cảm thấy khó chịu chứ?
Em thấy sợ mất anh và em đang rất đau khổ khi bị anh lừa dối em vì một người con gái khác...
Tối qua có một người con gái lạ gọi điện cho anh lúc nửa đêm không nói tên, anh nói chuyện với người ta nhẹ nhàng tình cảm và không cần biết em đang ở đó, em ghé tai nghe thì anh không cho, rồi anh xóa số và xóa cả tin nhắn người ta gửi cho anh, vì không muốn em biết. Khi người ta nhắn tin cho anh em hỏi là ai anh còn nói dối em là bạn anh, em hỏi về người tối qua thì anh gắt lên và anh bảo rằng em lèo nhèo, câu mà anh vẫn hay nói em khi em hỏi anh. Em thấy buồn lắm anh biết không? Sao anh lại giấu em, sao anh lại làm em chán nản cuộc sống vậy chứ? Anh có người yêu rồi mà vẫn còn muốn gì nữa chứ? Anh nói anh không có gì, nhưng cách anh xử sự hỏi làm sao em không nghĩ được chứ?
Từ ngày mình thuộc về nhau em đã không còn là em nữa, em đã khóc rất nhiều, những lần em khóc rất ít khi anh dỗ dành em, anh không thương em như anh nói đúng không anh. Em biết anh là người ích kỷ, em cũng biết anh luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, với anh em không phải là người quan trọng nhất nhưng không hiểu sao em lại ngày càng yêu anh hơn. Em ước gì mình không gặp nhau trước đây, em thấy ân hận vì đã trao cho anh đời con gái của mình quá sớm để rồi giờ anh chán em, suốt ngày mình cãi vã nhau.
Trước đây anh nói rằng mình yêu nhau thì phải hai như một nhưng bây giờ anh lại bảo việc của anh kệ anh, gặp nhau nhưng em làm việc của em đừng theo anh như cái đuôi. Dạo này anh thường gấu giếm điện thoại của mình, anh không muốn em đụng vào bất cứ cái gì của anh. Em muốn rời xa khỏi tất cả mọi thứ, em chẳng muốn làm gì, gặp ai cả, em thấy sợ mất anh và em đang rất đau khổ khi bị anh lừa dối em vì một người con gái khác. Bây giờ em đang rất mệt mỏi và buồn lắm sao anh không thương em vậy?
1309upeupa@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Tôi đâu phải là búp bê tình dục? Anh chỉ xem tôi như một thứ đồ chơi, một con búp bê biết nói để khi anh cần thì anh tìm đến Tôi ước, giá như mình đã từng là đứa con gái hư hỏng thì có lẽ giờ đây, tôi không phải khóc cười như thế này, không phải dằn vặt lương tâm, không phải đau khổ, không bị tổn thương...