Kỷ niệm lung linh
12 năm xa cách, anh đã chữa lành vết thương lòng, đã hồi sinh một tình yêu khác. Thế nhưng, anh không thể dối lòng là cuộc gặp chiều ấy đã gợi lên nhiều kỷ niệm.
Lần cuối cùng anh gặp em là hôm lớp tổ chức liên hoan cuối khóa. Không có ai nghĩ rằng đó sẽ là buổi tiệc chia tay em. Hai hôm sau, anh nhận được tin em đã theo chồng ra nước ngoài. Mọi chuyện quá đỗi bất ngờ. Thảo nào mà hôm đó em đã mang đến một bó hoa màu tím – hoa lưu ly. Cứ tưởng em yêu lưu ly thảo nên tặng nó cho mọi người, nào ngờ đó là một lời chia tay thầm lặng…
12 năm rồi, anh bất ngờ gặp lại em giữa chiều Sài Gòn náo nhiệt. Suýt chút nữa em đã lướt qua giữa dòng người chen chúc. Anh gọi tên em thất thanh như sợ em tan biến. Mừng mừng, tủi tủi, 12 năm cho những lời trách hờn nghẹn ứ trong tim.
“Tại sao em đi mà không nói một lời? Tại sao em lại chọn cách ấy để biến mất khỏi cuộc đời anh? Tại sao… tại sao…?”. Bao nhiêu câu hỏi cứ tuôn trào như dòng thác cuồn cuộn trôi với bao yêu thương, hờn giận, nhớ nhung. Anh đâu biết, cuộc hôn nhân ấy chỉ là sự sắp đặt của người lớn. Nó không tồn tại trên thực tế. Bây giờ em đã trở về đây, vẫn một mình như khi rời bỏ nơi này…
Video đang HOT
Bất giác, anh nghe con tim như bị ai bóp nghẹt. Bao nhiêu năm xa cách, chưa có phút giây nào anh hình dung người con gái mình từng yêu vẫn cô đơn đi về. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng em không hạnh phúc. Anh bỗng thấy lòng bồi hồi như thời trai trẻ, muốn nắm tay em thật chặt, ôm em vào lòng, nói với em một lời yêu thương… Thế nhưng, anh đã kịp dằn lòng bởi 12 năm ấy đủ để em trở thành hoài niệm.
Ừ, thì đành vậy thôi bởi thời gian là một phương thuốc nhiệm mầu. 12 năm xa cách, anh đã chữa lành vết thương lòng, đã hồi sinh một tình yêu khác. Thế nhưng, anh không thể dối lòng là cuộc gặp chiều ấy đã gợi lên nhiều kỷ niệm. Giờ đây, giữa bộn bề cuộc sống, giữa những lo toan, muộn phiền, đôi khi anh lại thấy kỷ niệm ấy lung linh trở về. Anh biết mình vẫn chưa quên…
Theo VNE
Tâm tư của mẹ
Càng gần ngày sinh em con mẹ càng thương con nhiều hơn, với mẹ con lúc nào cũng là đứa trẻ bé bỏng chịu nhiều thiệt thòi.
Con ra đời khi kinh tế gia đình còn thiếu thốn, bố vừa đi làm ở công ty mới, lúc nào cũng phải căng sức ra để cố gắng. Vật dụng gia đình mình khi ấy chẳng có gì ngoài chiếc tủ đựng quần áo, một giá sách to, một máy vi tính từ thời sinh viên của bố và hai cái nồi nấu ăn đơn giản, giường cũng là của chủ nhà... Dẫu vậy trong phòng trọ chưa đầy hai mươi mét vuông lúc nào cũng là tiếng cười vui vẻ bố tạo ra.
Chẳng có tủ lạnh, máy xay, đồ đùng thì đơn sơ nên cách chế biến món ăn của mẹ dành cho con cũng không thể cầu kỳ. Nhìn cảnh bố gò lưng băm chặt thức ăn nhỏ xíu, hay cả những lúc bố giặt một chậu quần áo cao chất ngất còn không đủ mắc và chỗ để phơi, không bao giờ mẹ có thể quên được. Đó chính là tình yêu thương và sự sẻ chia chân thành bố dành cho mẹ. Con dường như cũng biết phận mình nhà nghèo nên trộm mụ con rất ngoan, khiến bố mẹ không phải bận tâm nhiều.
Sau đó thì mẹ đi làm, các bà chỉ đỡ được cho đôi ba tháng, bố mẹ phải ôm con đi gửi khắp nơi, hết bà hàng xóm gần đến hàng xóm xa, thậm chí có lúc phải gửi con cách nhà trọ gần bốn cây số, tất cả họ, dù có người chỉ trông con một ngày mẹ cũng luôn ghi nhớ ơn trong lòng, nghĩ đến những ngày ấy mà mẹ thắt ruột lại thương con, nhỏ như con chuột, bị mẹ tha lôi đi khắp chốn.
Mười sáu tháng con đi học, lúc nào cũng lách chách nhất lớp, thế nên mẹ đã từng bị giằng xé giữa hai suy nghĩ một là đi làm và làm thêm để có thể cùng bố vực kinh tế gia đình lên, một đằng mẹ cắn rứt lương tâm vì thời gian dành cho bé cứ bị xà xẻo, thấy đôi lúc con lủi thủi chơi một mình mà mắt mẹ cứ cay xè vì thương, mẹ vất thì vất chứ sao nỡ lôi kéo con vào. Mẹ thậm chí không dám nghĩ đến việc sinh thêm đứa nữa. Mẹ sợ với sự vụng về và bận rộn của mình sẽ làm khổ lây sang các con, nhưng đúng là duyên trời...
Sau bốn năm, nhờ sự nỗ lực hết mình mà bố mẹ đã làm nên những kỳ tích, mẹ hài lòng với thành quả đạt được song cũng chính từ đây mẹ càng thêm thương con, con có hiểu cho mẹ không? Mẹ biết giai đoạn thơ ấu của các con luôn cần sự quan tâm gần gũi của bố mẹ và giá trị vô hình ấy chẳng vật chất nào có thể mua nổi.
Câu nói "Làm việc tích cực là con đường đi tới sự giàu có đích thực" đã luôn đi theo mẹ suốt thời gian đó. Mẹ sáng tác ra thêm câu "Lười biếng và gian dối là ngọn nguồn của mọi bất hạnh".
Bố mẹ đã làm được nhà và những tiện nghi gia đình cũng đã tương đối đấy đủ. Đã trải qua nên bố mẹ có thể chứng minh cho con thấy chúng ta hoàn toàn có thể sống sung túc được bằng lương cùng các thu nhập lương thiện từ mồ hôi nước mắt khác. Thế nên hãy đi lên từ đôi bàn chân của mình và đừng cố học những mánh khóe lọc lừa.
Giờ thì mọi việc ổn rồi con yêu ạ. Mẹ chỉ còn cầu mong cho cả nhà mình mạnh khỏe, các con hãy cùng giúp mẹ, biết ăn biết ngủ biết học hành thật ngoan nhé! Mẹ đã lại lạc quan khi nghĩ rằng, giai đoạn thiếu thốn nhất mà con đã cùng trải qua và nhiệt tình san sẻ với bố mẹ, thì không có lý gì những ngày tươi sáng này nhà mình lại không hạnh phúc bên nhau. Sợi dây gia đình đã được gắn kết bền chặt, sẽ càng vững vàng hơn theo năm tháng.
Theo VNE
Mệt mỏi vì định kiến Không dưới hai lần mẹ chồng dạy em, sinh ra làm kiếp đàn bà là phải chịu khổ nhục, nhận về những vất vả khó nhọc, hi sinh. Anh cũng ngồi ngay đấy âm thầm chẳng ý kiến gì, chỉ khi về đến nhà mới rụt rè: "Anh chẳng bao giờ đồng tình với quan điểm đó". Em không hiểu do thổ nhưỡng,...