Kỷ niệm của người ra đi
“Đôi khi bạn để một người ra đi không phải vì bạn không còn yêu họ nữa mà đơn giản bạn nghĩ rằng họ sẽ hạnh phúc hơn nếu để họ ra đi.” Và em cũng đã để anh ra đi như thế, tình yêu của em.
Ngày hôm qua mình đã có một buổi đi chơi rất vui vẻ với bạn bè, họ là bạn thân của anh, là bạn, là anh trai của em. Dù lòng em nặng trĩu nhưng vẫn thật cố gắng để không phá tan đi cái bầu không khí hân hoan của tất cả.
Mọi người ăn uống rồi đi hát, em biết mình nên trân trọng những giây phút ấy. Những giây phút cuối cùng anh còn ở bên em với cương vị là người yêu của em. 4 tiếng đồng hồ cho em và mọi người cùng hát, cùng gào thét. Tại sao 2 đứa mình lại chỉ hát cùng nhau những bài “chia tay” anh nhỉ? Mọi người thì thắc mắc lắm nhưng dường như anh cũng hiểu trái tim em đang lên tiếng, những tiếng khóc âm thầm vì anh, vì em hiểu đã đến lúc kết thúc tất cả những gì đã thuộc về anh, thuộc về em, thuộc về chúng mình.
Mình ngồi với nhau ở High Land, ngắm nhìn bầu trời Hà Nội và nói với nhau tất cả những gì chúng mình nghĩ. Đến giờ phút này, em thực sự không nhớ nổi mình đã nói những gì. Đầu óc em từ tối qua đến giờ thực sự trống rỗng. Em không nghĩ được gì cả, em dường như mất hết cảm giác về mọi chuyện quanh mình. Em thấy chơi vơi và chênh vênh quá anh ơi anh có biết? Em thấy quanh em không có gì để em có thể bấu víu, cứ một mình em lang thang, lang thang mãi trong tâm tưởng, trong suy nghĩ miên man của bản thân mình. Nhưng dù có thế nào, em cũng vẫn ý thức được một sự thật rằng anh đã không còn ở bên em nữa.
Video đang HOT
Anh nói gì nhỉ? Anh nói “sau này, khi em trải nghiệm rồi, em sẽ thấy thực sự anh và em chưa chạm đến ngưỡng cửa của tình yêu”. Anh ơi, anh bảo em phải làm sao đây anh? Hôm qua em nói chuyện với anh, em bình thản đến lạ lùng, em cười vui với anh, như hai người bạn. Chính bản thân em cũng không hiểu sao mình có thể cứng cỏi đến thế. Mối tình đầu của em. Người ta nói “tình đầu là tình để nhớ”, thế nhưng tình đầu của em đâu có như thế? Không có gì nhiều để nhớ. Nhưng anh ơi, tình yêu của em, niềm tin của em, hi vọng của em không ai đánh cắp mà cũng không còn nữa rồi.
Anh ra đi mang theo tất cả tình yêu và nước mắt, mang theo tất cả niềm tin và hi vọng. Giờ phút này, em không biết mình đang như thế nào, em viết trong vô thức, không biết mình đã viết những gì. Tại sao ông trời lại biết cách làm đau lòng người đến thế? Tại sao bắt em ốm vào đúng những ngày này? Em gục thật sự rồi anh ah, biết đến bao giờ em có thể tìm lại niềm vui và niềm tin vào cuộc sống? Khi anh không còn yêu em nữa, anh nói anh đã dừng lại. Anh nói anh không muốn làm em tổn thương, nhưng anh ơi anh có biết chính cái cách mà anh dừng lại đó làm em tổn thương gấp ngàn lần.
Thời gian càng dài, niềm tin và tình yêu trong trái tim em càng lớn dần. Để rồi giờ đây anh nói mình không thể đi chung một con đường. Em có rất nhiều nuối tiếc cho tình yêu đầu của mình. Em muốn cùng anh làm rất nhiều việc. Muốn cùng anh ngồi uống capuchino ở High Land, cùng anh thả đèn trời, cùng anh ăn kem mùa đồng, cùng anh ra biển mùa đông, cùng anh làm rất rất nhiều việc mà em yêu thích. Em có thể làm điều đó với những đứa bạn thân của em, nhưng với anh, nó mang 1 ý nghĩa rất đặc biệt. Thế nhưng em đã không thể làm được. Đó chính là điều làm em hối tiếc nhất.
Có người vẫn đang chờ đợi em, chờ em cho họ hi vọng, nhưng anh à, em thà chờ đợi người mà mình mong muốn còn hơn là lao đến với những người đang chờ đợi mình. Cuộc sống ngắn ngủi, hạnh phúc thật khó kiếm tìm, đến khi tìm được rồi thì sao nó mong manh quá đỗi.
P/S: Em từng nói em sẽ không bao giờ níu giữ những gì không thuộc về mình. Em nhất định sẽ làm được điều đó, dù cho giờ đây trái tim em đang khóc thầm, tiếng khóc ấy mãi mãi khắc vào trái tim em những vết thương đủ để là dấu ấn của mối tình đầu. Vĩnh biệt anh, tình yêu của em. Cầu chúc anh tìm được người con gái mà anh có thể làm tất cả vì họ, anh nhé. Em yêu anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngày xa anh ngày ấy bây giờ!
Em và anh thời mặn nồng yêu thương, thứ tình cảm dạt dào chân thành. Mình yêu nhau mà quên hết những lo toan ưu phiền. Rồi một ngày anh lên đường vào miền đất mới, Sài gòn mến yêu để làm việc.
Em đã đợi anh đợi anh về trong tiếng khóc hân hoàn hy vọng một ngày nào đó khi xong việc rồi anh sẽ về bên em. Anh sẽ ôm chặt em vào vòng tay thân thương ấy. Lúc đó sao mà: "Ngày xa anh em thưởng cho mình cái cảm giác sung sướng, cứ mỗi khi thêm vào một điều mới mẻ trong chuỗi những phát hiện của em về anh, tựa như một đứa trẻ lần đầu tiên khám phá ra một điều gì đó rất thú vị.
Ngày xa anh, em học được cách tận hưởng và biết ơn mọi khoảnh khắc em được đón nhận mỗi ngày. Cuộc đời này không hoàn toàn màu hồng như em vẫn nghĩ nhưng em vẫn thấy nó thật đáng yêu. Mỗi ngày với em là một món quà quý giá, khi mở nó ra em thấy anh trong đó. Ngày xa anh, em hay lượn xe lòng vòng xuống phố. Thèm cái cảm giác được ngồi sau ôm anh như những ngày trước. Ngày xa anh, em thấy yêu những mảng màu đêm tĩnh lặng huyền bí. Yêu ánh trăng... Tưởng tượng anh cũng đang nhìn lên trăng như em... Một cảm giác thật khó tả! Ngày xa anh, em yêu cũng nhiều và viết cũng nhiều. Viết cho anh. Viết cho em. Viết về những gì tim anh-tim em trong đó. Những lá thư chưa bao giờ gửi. Những điều ước gửi vào những ngôi sao trên bầu trời. Đợi anh về tương lai sẽ nhiệm màu hơn. Ngày xa anh, em cảm giác như trái đất này vô cùng nhỏ bé, mọi nơi trên thế giới đều rất gần nhau. Như thể Sài Gòn và Hà Nội là hai thành phố sát nhau vậy. Ngày xa anh, em thậm chí còn không thể tin nổi mình đã trở thành một fan cuồng nhiệt của thành phố ấy, con người nơi ấy mặc dù chưa bao giờ em đặt chân tới. Nhưng giờ nó xôn xao trong lòng em một cảm giác về anh. Ngày xa anh, em đặc biệt thích câu hát "như chưa từng có những phút lìa xa... Những con đường anh đi rồi cũng đã đưa anh về bên em"
Cái bài hát "Chân tình" mà em vẫn rất thích. Anh nhớ không? Ngày xa anh...Anh đang ở đâu? Không phải Sài Gòn, Không phải Hà Nội cũng không phải một nơi nào khác... Mà, anh đang ở đây, ngay trong tim em!" Anh ơi! Giờ đây em ngồi khóc trong tuyệt vọng, mong mãi anh cũng đã về, vậy mà chúng mình lại "Xa nhau mãi mãi". Tưởng rất gần mà lại rất xa lạ! Làm sao em có thể quên được những kỷ niệm về anh bây giờ? Hai cảm giác trước kia và bây giờ cứ đan xen lẫn lộn rằng ré trái tim em, giường như có một sự mâu thuẫn không bao giờ giải thích được. Đúng như vậy đấy anh à. Hồi anh ở trong nam, em khóc khóc trong hy vọng anh sẽ trở về, còn bây giờ anh đang ở Hà Nội thì em lại khóc khóc trong tuyệt vọng "Anh sẽ trở về"! Bây giờ sao mà: Ngày xa anh... Em mượn tiếng khóc đượm buồn mang nỗi lòng không nhớ để quên anh đi. Vậy mà mãi, mãi mà em vẫn không làm được. Ngày xa anh... Em học được một kinh nghiệm sống yêu thương, thực ra cuộc sống chỉ là một màu đen không lối thoát. Bước mãi rồi cũng đến đích nhưng là cái đích của sự ra đi mãi mãi. Ngày xa anh... Em lượn vòng quanh phố phường, nơi lần đầu tiên mình yêu nhau, nơi cổng trường đại học của anh...để mơ nhìn thấy anh, mơ một ngày nào đấy anh sẽ đứng ở đó đợi em... Mãi mà cũng chẳng thể tỉnh giấc. Cứ miên man miên man chìm trong cảm giác nhớ thương anh vô hạn.
Ngày xa anh... Em căm ghét Sài Gòn, nếu nó không mang anh đi thì giờ em đâu mất anh như thế này... Chính nó đã làm trái tim em đau đớn khi ngày anh trở về chỉ là "Mình chia tay nhau nhé". Ngày xa anh...Em hận bản thân mình, hận cuộc đời không mấy êm đềm đã để em gặp anh rồi lại để em rời xa anh. Tất cả là tại em, em ngang ngược quá chính em đã làm mất anh. Em biết trách ai bây giờ hả anh? Ngày xa anh... Em viết rất nhiều. Viết cho anh. Viết cho em. Những lá thư mà luôn nằm trong "dratf". Vì anh đã từng nói gì nhỉ?"Anh sợ nhìn thấy chúng". Chỉ với câu nói này thôi anh đã làm em khóc suốt một tháng liền. Em phải làm thế nào hả anh? Ngày xa anh... Anh ở đâu rồi thế? Anh đang ở nơi đâu, một góc cuộc sống trong tim em. Luôn hiện hữu sống động như có linh hồn.
Như vậy đấy, giờ đây em chỉ "Ước Gì" thôi! Ngày mùng 3.6 năm ấy thật định mệnh và cũng thật tạo hoá! Em yêu anh!Em yêu anh! Em yêu anh!... Mãi cũng chỉ yêu mình anh, cả đời này cũng chỉ yêu mình anh. Nếu kiếp này đã không có duyên, anh đã bỏ em ngang lại giữa đường. Lý trí đã không để em bước tiếp nữa, thì đó là số phận. Em không trách anh, nhưng lại càng trách bản thân mình. Thì kiếp sau anh, anh nhớ phải tìm em nhé. Vì em sẽ đợi anh!... Tạm biệt người yêu suốt đời của em, anh hãy hạnh phúc vào nhé! Dù không được bước cùng anh trên cùng một con đường, nhưng hãy để em được bước bên cạnh con đường anh qua! Vì em muốn nhìn thấy anh được hạnh phúc. Đó mới là cuộc sống của em những ngày còn lại. Hãy tha lỗi cho em vì tất cả những gì đã xảy ra, em ngang ngạnh, bướng bỉnh và láo nữa. Nhưng em yêu anh!Anh hãy luôn nhớ như vậy nhé! Chào anh yêu của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vẫn chờ anh Đã bao nhiêu lâu rồi anh nhỉ, từ giáng sinh năm ngoái. Vậy là hơn nửa năm rồi đấy anh ah. Hơn nửa năm rồi nụ cười của anh không dành cho em nữa, ánh mắt của anh không hướng về phía em nữa, và em cũng không còn được cảm nhân sự bình yên ấm áp trong vòng tay của anh nữa....