Kinh sợ vì vợ sắp cưới đã từng nạo thai nhiều lần
Là đàn ông và cũng từng quan hệ trước hôn nhân, nhưng tôi luôn dùng vệ sĩ bảo vệ để tránh mang bầu ngoài ý muốn. Tôi cũng nói với những người bạn gái rằng “Nếu có bầu với anh, em đừng phá. Anh sẽ chịu trách nhiệm”.
Tôi khinh rẻ và ghê sợ những người đàn bà nhẫn tâm phá bỏ cốt nhục của mình. Nhưng buồn thay, tôi lại đang vướng vào một người đàn bà như vậy.
Khi tôi và em đến với nhau, em không còn trinh tiết. Tôi cũng chẳng quan tâm đến điều đó, bởi tôi cũng đâu phải là trai còn tân. Tôi không hỏi nhiều về quá khứ của em và cũng không kể về quá khứ của mình. Đối với tôi, những người cũ luôn là kỷ niệm đẹp, không đến được với nhau chỉ vì không hợp nhau chứ không phải do họ xấu xa gì mà gợi lại chuyện xưa để kể lể.
Người yêu tôi hiện giờ là cô gái sắc sảo, thông minh, đáo để và có phần hơi đanh đá. Em là tuýp người mà ít đàn ông muốn dây vào, nhưng tôi thì khác. Cuộc đời từng trải khiến cho tôi chán ngấy những cô gái ngây thơ, đáng yêu. Tôi thích một người phụ nữ thú vị và đầy “đàn bà” như em.
Yêu nhau đến giờ được gần 1 năm, 2 đứa cũng đến tuổi kết hôn. Tôi đã cầu hôn và đưa em về ra mắt gia đình. Đến nay, mọi thứ đã chuẩn bị gần xong vì chỉ còn hơn một tháng nữa là đám cưới. Trong bụng em cũng đã có đứa con của tôi.
Mọi chuyện tưởng như rất êm đẹp nếu như mới đây không có lần tôi tình cờ phát hiện bí mật động trời của cô ấy. Hôm đó laptop tôi bị hỏng, tôi mượn lap của cô ấy để đem đi công tác. Lúc tôi bật máy lên thì nick chat của cô ấy tự động đăng nhập, một người bạn của cô ấy ngay lập tức nhảy vào hỏi han:
“Nghe con A. bảo mày có chửa rồi hả? Số mày may đấy. Tao còn đang sợ mày tịt vì 2 vụ nạo thai lần trước. Nếu thế thì chết dở. Thật lòng chúc mừng mày nhé!”.
Tôi sốc khi bạn cô ấy nói: “Nghe con A. bảo mày có chửa rồi hả? Số mày may đấy. Tao còn đang sợ mày tịt vì 2 vụ nạo thai lần trước. Nếu thế thì chết dở. Thật lòng chúc mừng mày nhé!”.
Tôi đọc được mà ngây người. Vì muốn biết thêm ngọn ngành câu chuyện, tôi giả vờ là người yêu tôi tiếp tục chat với bạn cô ấy. Tôi cố gắng gợi chuyện để tán gẫu về chuyện cũ của người yêu. Càng nói chuyện, càng hiểu rõ, tôi càng sốc hơn về nhân cách vợ chưa cưới của mình.
Video đang HOT
Thì ra, vợ sắp cưới của tôi cũng có 1 mối tình sâu đậm với anh chàng cùng lớp trong suốt 4 năm Đại học. Thậm chí, họ còn sống thử như vợ chồng. Tuy nhiên, khi đi làm, cô ấy thấy anh chàng đó không thể đem lại cho cô ấy cuộc sống ổn định nên chia tay để cặp kè với tay trưởng phòng giàu có, phong độ ở công ty. Lúc đó, cô ấy mang thai trong bụng con của người yêu và tự ý đi nạo.
Bồ mới của cô ấy đã có vợ. Thế là cô ấy chấp nhận làm tình nhân và ôm mộng 1 ngày nào đó người ấy sẽ bỏ vợ lấy cô ấy. Chờ đợi mấy năm chưa thấy gì, cô ấy quyết dí người đàn ông kia bằng cách có chửa. Chuyện vỡ lở, vợ anh ta tới đánh ghen, anh ta chạy mất dép. Và 1 lần nữa cô ấy lại đi nạo thai.
Người bạn đó còn khen cô ấy “máy” tốt, nhạy, ngủ với thằng nào “ăn” luôn với thằng đó. Không như nhiều người phá thai xong, có khi dù chỉ một lần đã vô sinh luôn.
Quá sốc, bất bình và ghê tởm, tôi đã chụp lại màn hình chat và gửi vào mail của vợ sắp cưới để làm rõ trắng đen. Nghĩ đến phải sống cả đời với một người đàn bà nhẫn tâm và lừa dối mà tôi không chịu được. Tôi thà có con ngoài giá thú, chỉ chấp nhận đứa con trong bụng cô ấy, chịu trách nhiệm làm cha nó chứ không thể chịu nổi người mẹ của nó.
Vợ chưa cưới của tôi quá kinh tởm. Lần đầu tiên, cô ấy bỏ con vì nó ngáng đường cô ấy tìm đến một người đàn ông giàu có. Lần thứ 2, cô ấy dùng đứa trẻ như công cụ để tranh đoạt đàn ông, rồi đến khi không được thì phá bỏ. Thật là người đàn bà độc ác.
Tôi vừa đi công tác trở về, tôi hẹn cô ấy đến nói chuyện ngọn ngành, hủy đám cưới. Trái với suy đoán của tôi, cô ấy bình tĩnh và lạnh lùng bảo “Nếu không cưới thì thôi, tôi không níu kéo. Nhưng con của anh cũng sẽ chết luôn theo cái đám cưới đó”. Cô ấy đưa đứa con ra để trói buộc tôi.
Giờ tôi hoang mang quá! Tôi không thể nhẫn tâm bỏ con mình, tôi không ác độc được như người đàn bà đó. Nhưng để giữ được con, tôi buộc phải lấy người vợ ghê tởm, nhẫn tâm mà tôi đang vô cùng khinh rẻ này sao?
Cô vợ sắp cưới của tôi chỉ cho tôi 1 tuần để suy nghĩ. Giờ tôi nên làm thế nào đây mọi người ơi? Xin làm ơn hãy giúp tôi với!
Theo VNE
Gặp lại
Anh là mối tình thứ mấy tôi không nhớ, nhưng chắc chắn là mối tình sâu đậm nhất trong số những mối tình đã đi qua đời tôi.
Tôi và anh gặp lại nhau trong một chiều thu Hà Nội se lạnh, không mưa. Anh cùng tôi lãng đãng khu phố cổ khi mặt trời nghiêng bóng, ăn kem Tràng Tiền giữa trời thu lộng gió để tìm lại cảm giác yêu thương cách đây mùa thu 10 năm trước.
Hồ Gươm không vắng lặng mà ồn ã, cái ồn ã ta thường bắt gặp mỗi chiều thu cuối tuần. Cả anh và tôi đều không nói gì, cái lặng lẽ bao trùm con tim trước trời chiều lãng đãng.
Tôi cố đi tìm một điều gì đó khác với mùa thu của 10 năm về trước nhưng vô nghĩa. Trong tôi lúc ấy, cái ranh giới giữa thực và mơ quá đỗi mỏng manh. Và dù có nói gì đi chăng nữa tôi cũng tin sẽ không bao giờ phù hợp giữa bối cảnh thế này.
Ngồi dưới những tán Lộc vừng lá vàng đổ bất tận, từng cặp đôi níu lấy tay nhau trước cái lạnh lùng se sẽ, bỗng nhiên tôi thấy rùng mình, rùng mình vì cảm giác đơn côi hiện tại.
Còn anh, biết đâu đấy, sự im lặng kia đầy ẩn ý cho sự kết thúc vĩnh viễn tình cảm một thời từng keo sơn?
Ngày ấy tôi là cô sinh viên báo chí mê văn. Tôi hay lang thang dưới trời mưa và nhặt nhạnh đủ thứ lá cành có thể viết. Tôi yêu từng tán Lộc vừng xanh mướt lấm chấm hoa đỏ, yêu từng tán lá vàng bay. Tôi yêu cái chất lãng tử hào hoa của những chàng trai Hà Nội, yêu tà áo trắng tung bay sau những buổi tan trường. Bởi yêu nhiều cho nên tôi yêu cả anh mà mãi sau mới nhận ra điều đó.
Anh khi ấy là giảng viên báo chí và không dạy trường tôi. Tôi đã tỏ tình với anh bằng những vần thơ, những câu chuyện buồn ướt át. Và rồi cũng để mặc anh với chính những đau đớn do tôi mang lại.
Trải qua 10 năm xa cách mà cứ ngỡ như vừa bước ra từ một giấc mơ dài...
Sau 2 mùa thu gắn bó, tôi và anh đã chia tay khi Lộc vừng vừa rụng lá. Anh không níu kéo mà dặn dò nhiều hơn: "Đừng bao giờ tặng những vẫn thơ đó cho ai nữa em".
Sau anh, tôi đã yêu thêm nhiều điều thú vị nữa và tất nhiên có cả những người đàn ông xa lạ. Nhưng tôi chưa bao giờ tặng thơ cho họ. Đơn giản, sau khi chia tay anh tôi không còn đủ sức làm thêm bất cứ một vần thơ nào.
10 năm, quãng thời gian đủ dài để tôi đeo vào và tháo ra chiếc nhẫn ở ngón áp út. Cuộc hôn nhân tan vỡ vì những đam mê lầm đường lạc lối của cả hai. Tôi chưa bao giờ trách cứ điều gì đến và đi trong cuộc đời mình. Nhưng hôm nay đây, tôi đã tự trách mình, trách những vụng về ngây thơ khi ngày ấy nói lời chia tay anh...
- Anh nhờ em một việc được không?
- Giúp anh viết lại những vần thơ em đã tặng...
- Để làm gì vậy anh?
- Anh muốn trả lại nó cho em, để em có thể tặng cho bất kì ai em muốn.
Và tôi đã viết lại hàng trăm bài thơ như thế nhưng chỉ để tặng chính mình. Anh đã không còn cần đến những vần thơ đó nữa.
Gặp lại, đôi khi chỉ để nhớ về một thời ta đã yêu.
Theo VNE
Tia nắng, tấm gương và chiếc nhẫn méo Buổi sáng sau một đêm mưa lớn, cảm giác thật trong trẻo và tươi mới bao trùm lên không gian. Chim chóc đua nhau kéo về líu lo dưới những tán lá xanh mướt đang đưa mình trước gió. Từ trên cao, một tia nắng xanh bất ngờ sà xuống, đậu lên khung cửa sổ nhà ai đó. Tia nắng nhún nhảy theo...