Kinh sợ bản thân vì quan hệ tình dục với nhiều người
Một phần thiếu thốn tình cảm, phần ham vui nên thấy anh nào được là tôi đồng ý luôn. Chuyện quan hệ khi chỉ mới quen chưa được một tuần đối với tôi là bình thường. Có phải tôi đang sống rất buông thả không?
Tôi 22 tuổi, sinh viên một trường kinh tế ở TP HCM. Ba mẹ là giáo viên nên có phần hơi hà khắc trong việc dạy dỗ con cái, nhất là chuyện tình yêu trai gái, đến năm nhất đại học tôi mới bắt đầu quen bạn trai bằng tuổi. Anh biết cách quan tâm, lần đầu yêu nên tôi dành tình cảm cho anh rất nhiều. Được 5 tháng rồi rạn nứt, anh chia tay tôi với lý do chỉ mượn tôi làm bình phong quên tình cũ.
Tôi đau khổ, mất 2 năm mới quên được anh, tình yêu học trò đó vui nhưng chúng tôi chưa hề quan hệ lần nào. Từ cuộc tình đổ vỡ và rất nhiều cuộc tình đau khổ khác tôi đã gặp, đã đọc được, tôi không còn tin vào tình yêu chân thật nữa.
Video đang HOT
Năm hai đại học, tôi quen một người bạn trai qua Facebook, nhắn tin được một tháng người đó nói thích tôi. Chúng tôi hẹn gặp rồi đi nhà nghỉ. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, rõ ràng mình không thể dễ dãi và ngu ngốc như thế được, nhưng vì sự cám dỗ quá lớn và tôi cũng tò mò muốn biết cảm giác đó như thế nào, tôi trót dại, không nghĩ thêm được gì nữa.
Sau tối hôm ấy, người đó cắt đứt liên lạc, tôi lo lắng, gần như bị trầm cảm, thấy xấu hổ khi ra đường, không muốn gặp gỡ bạn bè, chúng nó mà biết chắc tôi chui xuống đất mất, ba mẹ biết có lẽ bắt nghỉ học luôn. Tôi vô cùng hoảng loạn, chưa bao giờ nghĩ mình lại làm một việc động trời như thế vì không thể chấp nhận chuyện một người con gái quan hệ trước hôn nhân. Tôi lên các trang mạng tìm hiểu thông tin, thật ngạc nhiên là quan hệ trước hôn nhân đối với giới trẻ bây giờ là chuyện rất bình thường. Tôi cảm thấy an tâm hơn.
Dần dần tư tưởng giữ gìn chữ trinh ấy đối với tôi không còn quan trọng nữa. Tôi dễ nhìn, ăn nói cũng có chút duyên nên nhiều đàn ông tán tỉnh, một phần thiếu thốn tình cảm, phần ham vui nên thấy anh nào được là tôi đồng ý luôn. Chuyện quan hệ khi chỉ mới quen chưa được một tuần đối với tôi là bình thường. Tôi rất muốn tìm một người đàn ông yêu thương mình thật lòng, nhưng lúc nào cũng cảm thấy nghi ngờ, vì thấy con gái bây giờ chịu thiệt thòi nhiều quá. Tôi không còn nghĩ phải giữ gìn hay yêu thương sâu đậm ai cả, đến với nhau xong rồi đi cũng được.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy thoải mái trong lòng, cứ nghĩ đến chuyện quá khứ quan hệ với bao nhiêu đàn ông tôi lại thấy kinh sợ bản thân, thật hư hỏng và dễ dãi, rồi tôi lại tự an ủi mình bằng cách nghĩ giờ chuyện đó trong xã hội cũng là bình thường, giống như nhu cầu đói thì ăn, khát thì uống, sao phải suy nghĩ cho phức tạp. Tôi luôn cảm thấy nhức nhối và day dứt, có phải tôi đang sống rất buông thả không? Tôi phải như thế nào trong tình yêu đây? Tôi thấy hỗn độn, mong anh chị cho lời khuyên chân thành.
Theo VNE
Tôi có tội vì học cao hơn chồng?
Tôi bắt đầu "có tội" từ khi học cao lên. Không nói ra nhưng anh mặt nặng mày nhẹ, lâu lâu bóng gió. Tôi và chồng tôi đến với nhau vì tình yêu. Một đám cưới đơn sơ nhưng hạnh phúc viên mãn. Chồng kỹ sư, vợ giáo viên, một đứa con trai giờ cũng đã bắt đầu trưởng thành, còn ước mong gì hơn?
Ở trong chăn mới biết chăn có rận. Chồng tôi vốn người sĩ diện, bạn bè rất nhiều và cũng rất hào phóng với bạn bè, điều này làm cho anh hiếm khi để dành được đồng nào. Những năm khó khăn vất vả kiếm từng đồng rồi cũng qua, gia đình tôi có một mái nhà khang trang. Có một thời gian công việc của anh phất lên, tiền kiếm được cũng khá. Nhà tôi hai vợ chồng xài tiền riêng, tôi lo chợ búa, con cái, chồng lo điện, nước, điện thoại, căn bản là thế. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, thu nhập của anh cao hơn tôi mà những chi phí anh trả có thấm vào đâu so với tiền chợ búa, nhưng may mắn, những vật dụng cần thiết trong nhà anh đều lấy tiền của anh ra mua sắm khi cần. Tính tôi cũng chẳng so đo.
Có một thời gian công việc của anh phất lên, tiền kiếm được cũng khá. Nhà tôi hai vợ chồng xài tiền riêng, tôi lo chợ búa, con cái, chồng lo điện, nước, điện thoại, căn bản là thế. (ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu "có tội" từ khi học cao lên. Không nói ra nhưng anh mặt nặng mày nhẹ, lâu lâu bóng gió. Tôi sao lại không hiểu nhưng với cái nghề của mình, học cao hơn nữa là một điều chính đáng, tôi nhịn anh và vẫn quyết tâm học. Lấy bằng Cao học xong, tôi nghĩ thôi, không học nữa để nhà cửa yên ổn. Đùng một cái, công việc của anh sa sút, chi phí trong nhà mình tôi gánh gồng, bản tính của anh mới bộc lộ rõ. Anh hay quát mắng con, đánh chó chửi mèo; tôi phải "chạy sô" đi dạy thêm nhiều thì anh mỉa mai, bà thạc đáng ra phải làm ít tiền nhiều, sao không ráng lên chức cho bõ công đi học, anh nói tôi khinh anh vì anh không làm ra tiền, tôi khinh anh vì anh học thấp hơn tôi... Thời gian rảnh của anh cũng ngày càng tăng, có khi cả ngày anh vùi đầu chơi máy tính.
Tôi nghĩ anh có tính sĩ diện, rơi vào tình trạng này sẽ rất khó chịu nên đành nhịn. Vợ chồng sống với nhau lâu dài, có lúc tôi cũng lựa lời động viên anh, thấy anh cũng cảm động nhưng cũng chẳng có động thái gì. Quen làm ông chủ nên có nơi mời anh dạy học cho học viên trường nghề, anh chẳng buồn suy nghĩ mà từ chối. Tôi gánh vác gia đình, lại phải chịu đựng thêm tính khí thất thường của anh, nhiều lúc thấy thật thương thân. Ngẫm đi ngẫm lại chắc cái tội lớn nhất của tôi là dám học cao hơn anh. Lại trào phúng nghĩ gia đình trí thức có khác, dùng lời nói dằn vặt nhau cũng đủ cần chi thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho thiên hạ chê cười.
Lại trào phúng nghĩ gia đình trí thức có khác, dùng lời nói dằn vặt nhau cũng đủ cần chi thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho thiên hạ chê cười. (ảnh minh họa)
Mọi chuyện chưa ngừng ở đó, vợ một người bạn thân của anh báo cho tôi biết anh với một cô bạn cũng đã li dị chồng thường hay qua lại với nhau, bảo tôi cẩn thận. Cô này tôi biết, rất khéo nói. Sau đó, một người bạn rất thân với chồng tôi cũng nói với tôi khi sang thăm nhà cô kia thấy anh ở trên lầu nhà cô ấy, mà cửa đóng. Tôi kiệt sức, không ghen nổi, hẹn anh nói chuyện, cho anh biết rằng dù có dù không anh cũng phải giải quyết dứt điểm chuyện này.
Anh quyết định trở về quê, hùn vốn làm ăn với em mình. Tôi cùng con sống với nhau, lễ lạt cả nhà lại đoàn tụ. Tuy đã có sự rạn nứt không dễ gì hàn gắn trong tình cảm giữa anh và tôi nhưng tôi nghĩ sẽ cố gắng cho anh cũng là cho bản thân một cơ hội. Đến giờ này, khi đang học Tiến sĩ, tôi cũng không cho anh biết. Tôi biết anh sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện mình học không bằng vợ nên thế nào tôi cũng sẽ còn chịu đựng sự dằn vặt từ anh, chỉ hy vọng anh đừng quá đáng. Chẳng lẽ gia đình ly tán vì tội vợ học cao hơn chồng?
Theo Eva
Tội gì mà làm mẹ đơn thân? Có quá nhiều hoàn cảnh dẫn đến việc lựa chọn làm mẹ đơn thân, nuôi con một mình của chị em phụ nữ. Tôi không cho những người làm mẹ đơn thân là những người ngu ngốc hay lên án họ, bởi mỗi người có cách lựa chọn cuộc sống riêng cho mình. Nhưng bản thân tôi nghĩ, phụ nữ không nên làm...