Kinh ngạc vì chị gái khuyên về xin lỗi bố mẹ chồng
…Tôm là con của cô, chí ít cũng được có quyền dạy dỗ con chứ? Còn vụ ăn uống nữa. Trưa đi làm về muộn nên cô không chuẩn bị đồ ăn cho con được. Nó mới hơn 2 tuổi mà ông bà đã cho ăn đủ gia vị như người lớn, trẻ con đứa nào cũng hảo ngọt nên món gì cũng ngọt lịm.
Nhung vùng vằng bỏ đi mặc cho bố mẹ chồng và Khoa đứng nhìn trong bất lực. Cô đang bực tức đến mức không bình tĩnh được. “Quá lắm rồi, không coi mình ra gì cả, họ chỉ biết con trai họ mà thôi”, vừa phóng xe Nhung vừa lầm bầm trong miệng. Lần này Nhung quyết tâm không chấp nhận nữa.
Ghé vào một nhà nghỉ trên phố, cô vào nằm hít thở lấy lại bình tĩnh. Lấy chồng xa quê, bạn bè ít, người thân không ở gần, Nhung thậm chí chẳng có nơi nào để đi mỗi khi xảy ra chuyện. Bé con vẫn đang ở nhà với ông bà nội. Cô còn nghĩ bụng, giá như mình kéo nó đi theo luôn…
Nhung và Khoa lấy nhau được 3 năm. Tôm được hơn 2 tuổi, ngoan ngoãn và đáng yêu. Trước khi lấy cô, Khoa đã mua được đất và xây nhà. Anh là người ý chí và tài giỏi. Nhung về làm vợ chỉ việc vào nhà ở, ngày ngày đi làm, cơm nước con cái có mẹ chồng lo. Cô còn buôn bán thêm ở bên ngoài. Không phải gia đình thiếu thốn nhưng cô đã có lượng khách ổn định và gắn bó nên cô không muốn dừng. Dù gì phụ nữ tự chủ kinh tế cũng chẳng có gì xấu. Mọi chuyện lẽ ra cứ thế êm đềm và hạnh phúc.
Trong mắt bạn bè và những người xung quanh, gia đình cô là một hình mẫu lý tưởng để người ta ngưỡng mộ. Từ khi cô có bầu con thứ hai, tự dưng gia đình cứ xảy ra chuyện lục đục. Chẳng biết do cô có bầu nhạy cảm hay sao nữa. Cô và Khoa cãi vã liên miên, ông bà nội thương Tôm còn nhỏ đã có em nên cứ suốt ngày ríu rít với cháu, thậm chí còn không cho Tôm về ngủ với mẹ. Cô muốn gửi Tôm đi học cho quen để mai mốt sinh em bé đỡ quấy khóc nhưng ông bà không đồng ý. Quan điểm của ông bà là cứ để ông bà lo cho Tôm đến khi nó đủ tuổi đi nhà trẻ. Biết là vậy nhưng cô vẫn muốn tập cho con tự lập. Với lại Tôm là con của cô, chí ít cũng được có quyền dạy dỗ con chứ? Còn vụ ăn uống nữa. Trưa đi làm về muộn nên cô không chuẩn bị đồ ăn cho con được. Nó mới hơn 2 tuổi mà ông bà đã cho ăn đủ gia vị như người lớn, trẻ con đứa nào cũng hảo ngọt nên món gì cũng ngọt lịm. Cô sợ con béo phì rồi thừa đường… Hôm nào cô về tới nhà, Tôm cũng ăn xong rồi nên Nhung chẳng kịp nói gì nữa. Như hôm nay, được nghỉ nên cô đi chợ nấu đồ ăn cho Tôm. Vừa lúc đó có khách gọi giao hàng. Đang dở tay nên Nhung kêu Khoa đi giúp. Giữa trưa nắng như đổ lửa, thấy con trai mình mồ hôi mồ kê nhễ nhại nên ông bà xót, tỏ vẻ không vui ra mặt.
Lâu lắm cô mới được nghỉ, đi chợ nấu đồ ăn cho Tôm… (Ảnh minh họa)
Thấy con dâu lúi húi nấu nướng trong bếp mãi chưa xong nên bà bực mình gắt gỏng: “Gớm, ngày xưa một tay tôi nuôi 6 đứa con, đứa nào cũng phổng phao, khỏe mạnh, có làm sao đâu mà giờ có mỗi thằng Tôm mà sợ tôi nuôi không được”. Cô bấm bụng không cãi lại, tiếp tục nấu ăn. Bà nội vẫn chưa thôi tức, thấy Tôm đói, đòi ăn nên bà sốt ruột giục: “Thôi, con đi ra để mẹ nấu cho nhanh. Bày vẽ lắm chuyện. Bình thường con đi làm về muộn cũng chưa để nó đói bữa nào. Nay nó ở nhà với mẹ mà hơn 11h trưa chưa có cơm mà ăn. Tội nghiệp nó!”. Cơn giận trào lên, Nhung vung tay nói lớn: “Tôm là con của con, con nấu cho nó một bữa mẹ cũng quản nữa”. Bà nội ngớ người trố mắt nhìn. Bà dịu giọng: “Nhưng giờ nó đói rồi, thôi, để đó chiều ăn cũng được. Giờ có gì cho nó ăn trước đi”. Nhung một mực không chịu. Khoa đi về, đứng ngay cửa từ lúc nào. Anh gằn giọng: “Nấu cơm cho con mà hơn hai tiếng đồng hồ không xong. Kỹ như vậy sao bình thường không ở nhà mà nấu cho nó ăn. Không biết xót con hả?”. Khoa nói đến đó là Nhung vùng vằng tháo tạp dề bỏ đi: “Đấy, mấy người muốn cho nó ăn cái gì thì ăn”.
Cô kể lại câu chuyện cho chị gái cô nghe qua điện thoại, hy vọng nhận được sự đồng tình thì ai ngờ chị tuôn một tràng xối xả: “Mày điên rồi hả Nhung? Có phải mày sướng quá nên hóa rồ không? Con cái ông bà nội lo cho, cơm nước cũng không đến tay, đi làm về phủi tay phủi chân vào bàn ngồi ăn cơm. Hàng cũng có chồng đi giao giùm. Sướng thế không biết đường mà hưởng, mày lại còn đòi ông bà phải chiều theo ý mày nữa? Mày có biết chị vừa làm dâu, vừa làm vợ, vừa làm mẹ vất vả như thế nào không? Trời cho số hưởng mà mày còn dở chứng nữa hả?”.
Video đang HOT
Nhung đơ người không nói nên lời. “Ôi, bà ấy là chị gái mình mà, sao lại đứng về phía họ chứ?”, cô thầm nghĩ. Rồi chị cô hạ giọng: “Giờ em đang mang bầu, có thể nhạy cảm hơn bình thường nên mới nghĩ tiêu cực như vậy. Chứ cuộc sống như em là ao ước của bao người đó. Nghe lời chị, về xin lỗi bố mẹ và chồng cho đàng hoàng. Chuyện này em sai thật, chị không bênh đâu”.
“Nhưng cu Tôm là con em, không lẽ em không có quyền gì?”, Nhung cãi.
“Là con của em nhưng cũng là cháu của họ, ruột thịt của họ sao họ không thương. Nếu em muốn góp ý gì thì nên nói nhỏ nhẹ, để mẹ chồng hiểu. Chứ em cứ vùng vằng bỏ đi như vậy là em sai rồi, em biết chưa?”.
Nhung bần thần tắt máy. Trong đầu cứ văng vẳng những lời khuyên. Cô có số hưởng thật sao…
Bức xúc với em chồng, vợ dắt tay đuổi khỏi cửa
Em đã xin lỗi nhưng vợ tôi cương quyết, hành xử với em như thể không còn chút tình nghĩa nào khiến tôi rất nóng mặt.
Đọc bài viết Cháu 9 tuổi đến chơi 1 tháng, vợ yêu cầu phải đóng tiền ăn, thấy nhiều độc giả phê phán, chê trách anh chồng vô tâm nhưng tôi lại thấy cô vợ đã ứng xử không hề khéo léo.
Sở dĩ tôi nói như vậy vì gia đình tôi cũng đang trải qua một đợt sóng lớn, sự việc liên quan đến chuyện người thân ở nhờ nhà chúng tôi và vợ tôi đã không biết cách cư xử.
Tôi và vợ lấy nhau 11 năm. Trải qua nhiều khó khăn vất vả, cách đây 2 năm, chúng tôi mới mua được một mảnh đất và xây căn nhà 2 tầng với 3 phòng ngủ.
Căn nhà hoàn tất thì em gái tôi thi đỗ đại học. Bố mẹ gọi 2 vợ chồng tôi về quê và nói, chúng tôi có nhà thì cho em ở cùng, vừa đỡ đần bố mẹ tiền thuê trọ cho em, vừa ở bên dạy dỗ, chỉ bảo em giúp bố mẹ.
Vợ chồng tôi đồng ý ngay.
Vì tính chất công việc làm nghề vận tải, tôi thường xuyên vắng nhà. Tôi đã nói với vợ rằng, tôi là anh cả trong gia đình, nay bố mẹ già nên tôi sẽ nhận trách nhiệm nuôi nấng, dạy dỗ em gái. Vợ không được lấy của bố mẹ một đồng. Chị em ở với nhau, có gì không nên không phải thì bảo ban em.
Nhưng khi sống chung một thời gian, vợ tôi liên tục cằn nhằn với tôi về chuyện em lười, không chịu giúp chị làm việc nhà, không quý các cháu, thấy các cháu là quát mắng... Tôi đã gọi em gái ra nói chuyện, khuyên nó nên sống có trách nhiệm. Lúc bận học thì thôi, thời gian rảnh phải biết giúp chị lau dọn nhà cửa. Đồng thời, tôi cũng bảo vợ, từ lần sau, nếu có gì thì cứ nói thẳng với em, không phải thông qua tôi.
Việc thông qua tôi vừa khiến tôi đau đầu bởi chuyện nhỏ nhặt, vừa khiến chị em thêm khoảng cách với nhau.
Từ đó, vợ tôi không nói với tôi những chuyện liên quan đến em nữa. Cho đến thời gian gần đây, cô ấy nói với tôi rằng, em gái tôi đã có bạn trai, bảo tôi liệu mà dạy em, không có ngày hối hận.
Tôi nghĩ, em đã là sinh viên năm thứ 2, việc có bạn trai cũng là chuyện bình thường nên chỉ nhắc em phải biết điểm dừng, đừng để ảnh hưởng đến học tập.
Mới đây, tôi đang đi làm thì em gái gọi điện. Trong điện thoại, em gào khóc bảo tôi hãy vào mạng mà xem người vợ yêu quý đã đối xử với ruột thịt của anh như thế nào?
Tôi đang lái xe mà phải táp vội vào lề đường để xem. Hóa ra, vợ tôi đã dắt tay em chồng đuổi khỏi nhà. Cô ấy còn cầm hết quần áo của em ném ra khỏi cửa. Toàn bộ sự việc được em gái tôi quay video, gửi cho cả nhà.
Trong video, em đã xin lỗi nhưng vợ tôi cương quyết, hành xử như thể không còn chút tình nghĩa nào khiến tôi rất nóng mặt.
Về nhà, tôi tát vợ hai cái rồi hỏi cô ấy tại sao lại đối xử với người thân của tôi như vậy. Nhưng cô ấy chỉ nhìn tôi chừng chừng mà không thèm trả lời.
Đúng lúc đó, bố mẹ gọi tôi về quê. Tôi về thì mẹ khóc vật vã. Mẹ nói, chắc vì phải nuôi em nên vợ tôi hậm hực. Nhiều lần, em đã nói với mẹ về chuyện vợ tôi đối xử với nó không tốt... nhưng mẹ khuyên em nên nhẫn nhịn. Khi nào ra trường, đi làm thì chuyển ra ngoài ở. Không ngờ, mới 2 năm ở chung đã xảy ra chuyện tày đình này.
Nghe mẹ nói vậy, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Tôi vội trở lại Hà Nội, bắt vợ phải về quê nói rõ ràng và xin lỗi gia đình tôi.
Vợ tôi đồng ý về nhưng cô ấy nói, sẽ không xin lỗi ai.
Trước mặt bố mẹ, anh em nhà tôi, cô ấy bảo, em gái tôi rất hỗn. Gần 20 tuổi nhưng không hề có ý tứ, chị nói thì cãi. Đã vậy, cô ấy còn có quan hệ yêu đương với một tay xăm trổ. Nhiều lần em đưa bạn trai về nhà. Vợ tôi không đồng ý thì em nói, đây là nhà của anh trai, anh trai không cấm, chị không có quyền.
Hôm đó, vợ tôi đi làm về thì phát hiện em đưa bạn trai về phòng ngủ, đóng chặt cửa. Vợ tôi đuổi người đó ra khỏi nhà thì em lại bênh, lớn tiếng cãi và thách thức nên chị mới không kiềm chế được.
Như vậy, em tôi cũng có cái sai, nhưng trong chuyện này, vợ tôi là người lớn mà hành xử như thế là không ổn. Tôi bảo vợ, nếu như vậy thì phải nói với tôi hoặc bố mẹ tôi để giải quyết. Chị em trong gia đình, không thể vì nóng giận mà hành xử không nghĩ trước nghĩ sau.
Tôi ra điều kiện, nếu vợ không xin lỗi bố mẹ thì cuộc hôn nhân này không thể tiếp diễn được.
Cô ấy nói, cô ấy cần suy nghĩ 1 tuần. Sau 1 tuần đó, cô ấy sẽ làm những gì cần làm.
Hiện tôi vẫn đang chờ câu trả lời của cô ấy. Tôi nghĩ, anh bạn trong bài Cháu 9 tuổi đến chơi 1 tháng, vợ yêu cầu phải đóng tiền ăn muốn ly hôn vợ cũng có lý của anh. Không thể lấy cái sai của người khác để cho phép mình được làm sai. Mong mọi người hãy bình tĩnh, nhìn thấu đáo sự việc.
Bí mật trong những cuốn sách bố tặng tôi dịp sinh nhật Giây phút người đàn ông mà tôi gọi là bố, gắng gượng hơi thở cuối cùng nói: 'Tha lỗi cho bố nhé, bố xin lỗi con!' là lúc tôi biết nỗi đau này sẽ ghim sâu vào tim mình mãi mãi. Tôi năm nay 25 tuổi, có một chị gái lớn hơn 5 tuổi. Bố và chị gái không nói làm gì, chỉ...