Kinh hồn bạt vía với cách giữ chồng của vợ tôi
Giữ chồng như thế này thì chết. Tôi chẳng vui vẻ gì khi được cô ấy giữ kiểu này đâu.
Tôi và vợ là bạn thân 2 năm rồi mới yêu và cưới. Vợ tôi bình thường rất hiền lành, tốt tính. Nhưng chẳng hiểu sao, cô ấy cứ bám lấy tôi như đỉa. Cưới vợ rồi, tôi gần như không còn thời gian dành cho bản thân nữa.
Tôi đi đâu cũng phải chở cô ấy theo. Thậm chí đi nhậu với toàn đàn ông lạ, cô ấy một hai cũng đòi theo. Tôi hỏi không sợ à, thì cô ấy nói có tôi nên cô ấy không sợ gì nữa hết. Thời gian đầu, tôi nghĩ đó là chuyện bình thường của các cặp vợ chồng son. Chừng vài tháng là chán, tự buông chồng ra thôi. Nhưng càng sống lâu, vợ tôi càng bám, giữ chồng chặt hơn mới chết chứ.
Ảnh minh họa
Một tuần, vợ cho tôi đi chơi 1 lần. Còn lần nào đột xuất, tôi phải năn nỉ, làm đủ kiểu để cô ấy gật đầu. Nhiều lần tôi chán, bỏ đi luôn thì thế nào cũng được một phen hết hồn. Khi thì cô ấy nhắn cả trăm cái tin trách móc, làm điện thoại tôi rung liên tục. Khi thì cô ấy nháy máy cách nhau vài ba phút.
Có lần, cô ấy còn tìm ra được quán tôi nhậu cùng bạn. Rồi tỉnh queo đi vào, ngồi bàn bên cạnh và gọi mấy chai bia. Bất đắc dĩ, tôi phải kéo cô ấy lại bàn mình. Bạn bè thấy thế cũng ái ngại. Còn tôi thì chán nản không để đâu cho hết. Mà mỗi lần cãi nhau, vợ toàn đem cái chết ra dọa, khiến tôi cũng sợ.
Cũng mấy lần, tôi mời bạn bè về nhà ăn uống, làm vài lon. Nhưng hễ như thế là chúng tôi lại cãi nhau. Bạn tôi vào chơi, mặt vợ tôi cứ nhăn nhúm như miếng giẻ chùi chân. Đến một lời chào, cái gật đầu hay nụ cười xã giao cũng chẳng có. Cô ấy đi đi vào vào cứ như người vô hình. Nhìn mặt cô ấy, tôi muốn uống cũng uống không vào.
Video đang HOT
Vậy chứ vợ tôi còn chuyên đi nói xấu chồng với đồng nghiệp, người thân, hàng xóm. Nói chung, hễ ai hỏi hay khen tôi là cô ấy lại xổ ra một tràng. Nào là tôi xấu tính, ở bẩn, ích kỉ, ham ăn, hay nhậu nhẹt, ham bạn bè, nào là tôi tính đàn bà…
Đến cả chuyện tế nhị của vợ chồng, cô ấy cũng không ngần ngại kể cho mọi người biết. Nhưng lúc nào cũng là tôi yếu sinh lý, tôi chẳng quan tâm đến cảm xúc của vợ, tôi không có nhu cầu… Không biết từ khi nào, tôi trở nên biến tướng xấu xí trong mắt những người xung quanh.
Ảnh minh họa
Mọi chuyện tôi không hề hay biết cho tới cuối tuần trước, công ty vợ tôi có tiệc, ai cũng dẫn theo vợ/chồng đi, nên tôi cũng đi cùng vợ. Đến nơi, tôi đã thấy lạ khi mấy cô đồng nghiệp vợ cứ nhìn mình chằm chằm. Rồi khi ngồi nói chuyện với một anh chồng bạn vợ, tôi mới tá hỏa.
Anh ấy khuyên tôi mua thuốc… uống để tăng cường sinh lý nếu không muốn bị vợ bỏ. Tôi ngẩn người ra, không hiểu gì thì anh ấy cười hà hà nói vợ anh ấy kể là vợ tôi hay than phiền chuyện tôi ‘chưa đi đến chợ đã hết tiền’. Phải nói là lúc đó, tôi tức điên người, hai má đỏ hết lên. Anh bạn đó còn hỏi tôi xấu hổ hay sao mà đỏ mặt.
Hôm sau tôi còn bị một bà hàng xóm lớn tuổi chặn lại khi chạy bộ. Bà ấy nói tôi phải thoáng lên, phải thương và hiểu vợ. Bà ấy giảng một thôi một hồi về sự hy sinh của người phụ nữ, cụ thể là vợ tôi cho tôi nghe. Nhiêu đó thôi cũng đủ để tôi hiểu vợ đã phao tin gì về mình rồi.
Bố vợ còn gọi điện, bảo tôi phải thương vợ, nếu không thì đừng trách ông. Mà tôi cảm thấy mình có làm gì sai đâu.
Tôi hỏi vợ, cô ấy cười hì hì, nói làm thế để giữ chồng. Thấy tôi xấu tính, chẳng cô nào dám lại gần nữa. Đây là cách cô ấy học được do mấy chị em chia sẻ. Trời ạ, vợ tôi đúng là hết thuốc chữa rồi. Có ai có cách nào giúp tôi trị tật nói xấu làm mất mặt chồng thì chỉ tôi với? Tôi chẳng thấy vui vẻ gì khi được vợ giữ thế này đâu.
Theo Netnews
Giữ chồng trong cơn 'cảm nắng', say nắng rồi cũng sẽ tỉnh
Câu chuyện của tôi mong giúp cho các bạn có thêm lựa chọn để gìn giữ ngọn lửa tình yêu trong mỗi gia đình bạn nhé
ảnh minh họa
Tôi là một phụ nữ 36 tuổi có một công việc ổn định, một gia đình êm ấm. Mọi người thường nói tôi số sướng, cuộc sống êm đềm may mắn. Nghe xong, tôi thực sự rất mãn nguyện về gia đình mình, về người đàn ông mình lựa chọn.Nhớ lại lần đầu gặp anh, tôi thực sự không có chút ấn tượng nào về chồng mình. Anh, một chàng trai nông thôn lên thành phố học, hiền lành và ít nói, anh lớn hơn tôi 2 tuổi, nhưng học cùng khóa vì lận đận đường thi cử. Còn ngược lại, tôi là một cô gái thành phố, học giỏi và năng động, không xinh nhưng được nhiều bạn trong khoa thầm cảm mến.
Chúng tôi quen biết nhau khi cả hai cùng tham gia chương trình văn nghệ đón "Tân sinh viên" của trường. Tôi đã bị ngã gẫy chân, anh đã tình nguyện đưa tôi đi viện. Sau đó anh nhận luôn nhiệm vụ đưa đón tôi đi học. Tôi rất ái ngại, nhưng anh nhiệt tình đến mức tôi thực sự cảm động.
Tôi biết tình cảm anh dành cho tôi hơn mức tình bạn. Ra trường, chúng tôi lại làm cùng 1 cơ quan nhưng ở hai phòng khác nhau. Do đó, chúng tôi thường xuyên gặp nhau, tình cảm được vun đắp theo thời gian. Chúng tôi lên duyên vợ chồng.
Sau 10 năm, vợ chồng tôi đã có chút gọi là sự nghiệp, anh được trưởng phòng, tôi thì vui vẻ với sự nghiệp chăm con. Một ngày, tôi chợt nhận ra, thời gian gần đây chồng tôi nói chuyện hay ậm ờ, rồi trả lời qua quýt, nói trước quên sau. Hơn nữa, anh thường xuyên về muộn, đến nhà là thả người lên giường ngáy khò khò, không thèm lau mặt hay tắm rửa.
Bằng cảm nhận riêng tôi hiểu rằng chồng mình đang mắc một căn bệnh tinh thần nào đó. Thế là tôi ngấm ngầm theo dõi mọi hành tung của chồng và phát hiện anh đã lăng nhăng với một cô gái. Cô này chính là bạn học phổ thông của anh, trước cũng là hoa khôi của trường. Năm ngoái, cô B đã ly hôn chồng, đến giờ chưa tái hôn. Bằng giác quan của người vợ, họ đã có thời gian gian díu với nhau trước khi tôi phát hiện ra. Tôi vô cùng sốc khi phát hiện ra điều này. Biết bao sự hi sinh thầm lặng của tôi cho gia đình, người đàn ông mà tôi lựa chọn lại lén lút ngoại tình. Lúc này, tôi chỉ muốn đến cơ quan ầm ĩ cho anh ta một trận để anh ta bẽ mặt trước mọi người, để anh ta xấu hổ bẽ bàng. Hoặc sẽ đi dan díu với người đàn ông khác, xem anh ta cảm nhận thế nào với cái sừng trên đầu. Nhưng rồi, tôi nghĩ, làm thế mình được gì, ngoài việc làm chính bản thân mình đau khổ, con cái mình tổn thương...
Cuối cùng tôi nghĩ ra một cách, cố gắng kiềm chế sự tức giận, làm ra vẻ như chưa biết gì, càng ngày càng tỏ ra dịu dàng, chiều chuộng chồng hơn. Một hôm, tôi mua về rất nhiều thức ăn, nói với chồng: "Em định mời cô B đến ăn cơm, anh ở nhà cùng ăn cho vui nhé!". Chồng tôi nghe xong đã ngầm đoán được ý định của tôi, xem ra phen này lành ít dữ nhiều, vì vậy anh ngập ngừng mãi không nói được lời nào. Tôi lại nói: "Anh yên tâm, em sẽ không làm bạn nhảy của anh bị tổn thương đâu". Chồng tôi đành phải gật đầu đồng ý.
Cô B ngạc nhiên khi được tôi mời đến ăn cơm. Cô không đi không được, chuẩn bị tinh thần ứng chiến nếu có biến diễn ra. Còn tôi, tôi vô cùng căm ghét cô ta, kẻ đã dụ dỗ, đã lén lút quan hệ bất chính với chồng tôi. Nhưng nén tất cả những suy nghĩ, tôi tỏ ra vui vẻ mời cô B ăn cơm, chuyện trò, niềm nở và nhiệt tình. Nhìn vào, không ai nhận ra chúng tôi đang ở hai phe đối đầu trong một chiến tuyến, chỉ như hai người bạn gái lâu ngày gặp nhau.
Cả ba người ăn xong, bữa cơm nặng nề và khó nuốt nhất mà tôi từng phải ăn, bởi nó chan những giọt nước mắt đau khổ của một người phụ nữ. Tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh, rồi mong muốn nói chuyện riêng với cô B.
Cô B bằng tuổi tôi, nên gọi bằng bạn đúng hơn. Chuyện giữa cô B và chồng mình, tôi đã biết từ lâu rồi. Cả hai chúng ta đều yêu anh ấy, nhưng anh ấy chỉ có thể chọn một trong hai mà thôi. Tôi biết rằng chẳng bao lâu nữa, anh ấy sẽ trở thành chồng của cô, tôi chỉ có một vài câu muốn căn dặn cô: Thứ nhất, anh Nam hay ra mồ hôi chân nên có mùi rất khó chịu, mỗi ngày đều phải thay giặt tất một lần, thay tất xong phải lấy rượu trắng lau phía trong của giày, nếu không ngày hôm sau sẽ bốc mùi rất thối. Thứ hai, anh ấy bị đau dạ dày, hằng ngày, ngoài việc ăn ít ăn nhiều ra, cứ nửa đêm lại phải dùng túi chườm đựng nước muối nóng chườm vài lần, một lần cũng không được thiếu. Điều cuối cùng là anh ấy mắc bệnh mộng du, những lúc như vậy, cô phải đi cùng anh ấy và nhất định là không được đánh thức anh ấy"
Cô B càng nghe càng ngạc nhiên. Cô cảm kích nói: "Anh Nam thật may mắn; có được một người vợ chu đáo như chị chính là phúc phận của anh ấy! Những điều chị căn dặn, em không thể làm được. Chị Yến, chị yên tâm, em sẽ rời xa anh ấy, em sẽ để anh ấy quay lại với chị".
Sau lần nói chuyện đó, chồng tôi trở về như xưa.
Cuộc đời mỗi chúng ta, có biết bao sóng gió, biết bao gập ghềnh, để đi đến cuối con đường tình yêu không phải là việc giản đơn. Giữ gìn hạnh phúc gia đình rất cần sự thông minh, biết vị tha, nhân hậu và khéo léo của người phụ nữ.
Theo Phununews
Chỉ có đàn bà dại mới ngày đêm lo nghĩ việc giữ chồng... Không phải tôi tự tin với những gì mình có, chỉ là tôi dành lời khuyên này cho chị em trên cơ sở cá nhân của 1 người phụ nữ từng trải qua cũng đủ đầy cay đắng của cuộc đời. Chồng xin tôi 1 cơ hội để quay lại khi chúng tôi sắp kết thúc thời gian đơn thân chỉ vì tôi...