Kinh hoàng với gã chồng bệnh hoạn
Sao số phận lại dun dủi cho tôi gặp một cá thể gì mà kỳ lạ đến vậy?
“Chỉ có bọn đĩ điếm mới làm như vậy, người đàng hoàng không ai vô chỗ đó”. Câu nói của Hùng như gáo nước sôi tát vào mặt tôi. Từ lâu rồi tôi không còn chia sẻ với anh những cảm xúc vui buồn, thế nhưng hôm nay, vô tình khi tôi mở máy tính, anh đi ngang và thoáng nhìn thấy bức ảnh tôi và các đồng nghiệp trong bữa tiệc liên hoan tất niên trong một quán bar, anh điềm nhiên phán như vậy. Như giọt nước tràn ly, tôi đứng dậy xách xe rời khỏi nhà…
Nơi tôi đến là một bờ sông vắng. Tôi hay đến đó ngồi một mình mỗi khi buồn phiền. Đôi lần tôi nghĩ, nếu mình không muốn trở về nhà thì chỉ cần “ùm” một phát là xong. Sẽ chẳng ai còn có thể kịp thời can ngăn, cứu vãn…
Tôi đến với Hùng như là duyên phận. Anh vừa chia tay người yêu lâu năm, còn tôi cũng mới rời xa mối tình oan trái. Chúng tôi tình cờ gặp nhau đúng ở nơi bến sông mà bây giờ tôi vẫn thường đến. Anh đã đưa tôi về nhà. Từ đó trái tim đang rỉ má.u của hai người dần được chữa lành. Tôi quyết định lấy anh sau 1 năm lui tới. Đám cưới cũng đầy đủ lễ nghi, cha mẹ hai bên cũng rất hài lòng.
Thế mà cuộc sống chung ngay từ ngày đầu đã có những trục trặc. Đêm tân hôn, anh ngủ vùi, trong giấc ngủ cứ ú ớ gọi tên một người. Những đêm sau, anh lại hùng hục như một người khác. Chúng tôi nghỉ phép đi hưởng tuần trăng mật 1 tuần thì cả 7 ngày, anh giam tôi trong phòng khách sạn, ăn uống cũng gọi phục vụ tại phòng.
Hai vợ chồng chỉ quẩn quanh với việc ăn, ngủ, là.m tìn.h suốt một tuần lễ khiến khi trở về, tôi bị bệnh chỗ kín, phải điều trị cả tháng trời. Suốt thời gian ấy, tôi phải giải quyết nhu cầu của anh theo cách mà anh muốn. Những lần đầu, tôi thấy kinh sợ, nhưng sau đó cũng quen dần. Đôi khi tôi thấy sợ, không biết anh có bệnh hoạn gì hay không?
Chúng tôi không thể có con vì buồng trứng của tôi có vấn đề. Anh bảo với anh chuyện con cái không quan trọng, miễn là vợ chồng cảm thấy hài lòng về nhau. Hơn nữa, anh cho rằng trái đất này chật chội lắm rồi, anh không muốn góp phần làm cho nó quá tải. Vì vậy không có con cũng là một điều đáng mừng.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Tôi có ý định xin con nuôi. Bởi cuộc sống hiện hữu của tôi xoay tròn trong cái vòng lẩn quẩn ăn, ngủ, làm việc, là.m tìn.h nó quá đơn điệu, nghèo nàn, buồn chán. Đôi khi nhận khoản tiề.n lương thật lớn, tôi ngồi thần người suy nghĩ: ba mẹ tôi thì đã có anh chị em tôi chung tay lo lắng nên chẳng thiếu thứ gì; anh em, con cháu trong nhà cũng không ai khó khăn; chuyện ăn uống, sinh hoạt của hai vợ chồng cũng không bao nhiêu, nhất là khi anh lại ăn chay trường. Vậy thì tiề.n tôi làm ra để làm gì nếu không phục vụ cho một mục đích nào đó thì thật vô nghĩa.
Tôi lén anh nhận đỡ đầu mấy đứ.a tr.ẻ ở trại mồ côi. Nhưng rồi anh cũng phát hiện và cấm tiệt. “Em đừng có làm những chuyện tào lao như vậy. Đó chính là lý do anh không muốn có con. Đẻ ra làm gì mà không nuôi, để chúng trở thành gánh nặng cho xã hội? Anh cấm em tới đó”- anh giận dữ nói.
Tôi lại đề nghị đem đứa cháu ruột của anh về nuôi vì mẹ nó, tức là em gái của anh bị bệnh. Thế nhưng anh cũng nhất quyết chối từ. Anh bảo, chuyện ai người ấy lo, tôi không có trách nhiệm gì trong việc em gái anh ấy sinh con hay bị bệnh!
Video đang HOT
Tôi bắt đầu rời xa anh từ lúc nào tôi cũng không hay (Ảnh minh họa)
Trời ơi, tôi càng ngày càng không hiểu nổi anh. Suy nghĩ, hành động của anh không giống bất cứ ai mà tôi từng gặp chung quanh mình. Anh sống ích kỷ, khép kín, nhìn nhận sự việc một cách võ đoán, bảo thủ. Hình như chưa bao giờ anh nghe tôi nói bất cứ điều gì dù sau đó, anh biết hiển nhiên điều anh nghĩ là sai.
Và tôi bắt đầu rời xa anh từ lúc nào tôi cũng không hay… Tôi rời xa trong trong nhận thức chứ không phải là khoảng cách địa lý hay thời gian. Hằng ngày tôi vẫn nhìn thấy anh, vẫn ngồi chung mâm, nằm chung giường với anh, nhưng trong suy nghĩ của tôi không hề có anh…
Đêm đó tôi đã ngồi ngoài bờ sông đến khuya. Trời mùa này rất lạnh nhưng tôi thấy trong lòng mình còn lạnh hơn. Tôi về đến nhà khi hai chiếc kim đồng hồ đều chỉ đúng con số 12. Nửa đêm rồi. Giờ này mọi khi tôi đã ngủ. Chiếc giường cưới của hai vợ chồng vẫn là nơi đêm đêm chúng tôi nằm cạnh nhau, nhưng đêm đó tôi quyết định ngủ lại ở phòng làm việc của mình. Tôi cảm thấy thoải mái với điều đó.
Thế nhưng anh thì không. Đêm sau anh đã sang lôi tôi về. Anh tiếp tục ép tôi phải gần gũi, ép tôi phải làm cho anh thỏa mãn bằng những cách kỳ quặc mà anh buộc tôi phải “xem và học hỏi” từ những đĩa phim mà anh mua về sau khi chúng tôi cưới nhau. Thường ngày dẫu không thích nhưng tôi vẫn miễn cưỡng làm theo cho anh vui, nhưng lần này tôi bỗng thấy giận dữ một cách khác thường. Tôi dồn hết sức lực cắn anh một cái thật đau và hất anh ngã từ trên giường xuống đất…
Những chuyện xảy ra sau đó thì tôi chẳng muốn kể… Tôi đã trải qua những giây phút kinh hoàng vì anh nằm bất động rất lâu. Tôi tưởng anh đã chế.t. Nhưng không, lát sau anh từ từ bò dậy. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ ngầu. Đây là ánh mắt của những con thú săn mồi đang say má.u mà tôi đã từng xem trên phim ảnh. Tôi lao ra khỏi nhà.
Anh hai tôi thấy em gái xuất hiện giữa đêm hôm khuya khoắc trong bộ dạng thảm não thì biết ngay là có chuyện. Tôi đành kể hết cho anh nghe. “Thằng đó thiệt là điên rồ, bệnh hoạn. Cô bỏ nó đi”- anh hai trầm ngâm nói. Đó là điều tôi muốn từ lâu nhưng không làm được vì tôi sợ người ta chê cười, sợ ba mẹ tôi buồn, sợ bạn bè nói ra nói vô…
Và tôi cũng sợ cho anh. Anh là một trí thức tên tuổ.i mà nếu như sự việc đổ bể, tôi không biết là anh có chịu nổi, có vượt qua được hay không?
Giờ đây tôi chỉ còn biết ôm đầu mà kêu lên: Trời ơi, sao loài người khó hiểu như vậy? Sao số phận lại dun dủi cho tôi gặp một cá thể gì mà kỳ lạ đến vậy?
Theo VNE
"Anh cần cả em và cậu ấy"
"Anh cần cả em và cậu ấy"- anh khóc và nói như thế khi tôi đòi l.y hô.n.
Rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt như vậy khiến cho sự nghi ngờ trong tôi lớn lên. Đặc biệt, có một điều khiến tôi càng nghi ngờ: Những khi vợ chồng gần gũi, anh hay bắt tôi thực hành những kiểu dáng lạ mà trước đây chưa hề có; thậm chí có những kiểu dáng tôi không làm được vì bị căng cơ, chuột rút...
Con gái đầu lòng của tôi đã 2 tuổ.i. Quen nhau 6 tháng, cưới nhau gần 3 năm, tôi cứ nghĩ mình đã có một tổ ấm mà ai cũng phải ước ao: vợ chồng có công ăn việc làm ổn định, có nhà cửa, xe cộ đề huề. Bạn bè nhiều người cứ bảo chắc là kiếp trước tôi tu nên kiếp này mới gặp Giang.
Anh là một người đàn ông đã làm thổn thức trái tim nhiều cô gái trẻ, nhưng cuối cùng anh đã chọn tôi, một người phụ nữ đã 29 tuổ.i, nhan sắc bình thường. Đôi khi tôi cũng tin vào số phận. Có lẽ kiếp trước tôi đã tích nhiều phúc đức nên kiếp này mới gặp được một người chồng toàn vẹn đến vậy.
Tôi nói "toàn vẹn" là vì so với bạn bè, tôi chưa bao giờ phải ta thán về chồng mình với người khác về những chuyện đại loại như nhậu nhẹt bê tha, ở dơ; quên ngày sinh của vợ, ngày cưới và những dịp lễ lạc liên quan đến phụ nữ... Chồng tôi còn là một người đàn ông khéo léo chuyện bếp núc, sẵn sàng lau nhà, nấu cơm, nhặt rau, rửa chén, tắm con...
Chính vì vậy, khi nghe mọi người xung quanh "tố khổ" chồng, tôi chỉ im lặng mỉm cười, tận hưởng niềm hạnh phúc của một người vợ đã may mắn tìm được một mảnh ghép vừa vặn của cuộc đời mình. Hiểu như vậy nên tôi càng ra sức chăm sóc tổ ấm của mình.
Thế nhưng mọi thứ không phải như một dòng sông phẳng lặng. Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã qua đoạn thác ghềnh vào một ngày tôi tình cờ bắt gặp tin nhắn lạ trong điện thoại của anh: "Nhớ cưng quá chừng. Gặp nhau đi cưng ơi". Không thể diễn tả được cảm xúc của tôi lúc đó. Khi anh vừa từ phòng tắm bước ra, tôi đã chài điện thoại trước mặt anh, run rẩy: "Chuyện này là thế nào?".
Anh cầm điện thoại, chăm chú đọc. Khá lâu sau mới phá ra cười: "Mấy thằng quỷ bạn anh nhắn nhầm chớ có gì đâu mà em làm dữ vậy. Số này anh không cài tên nên cũng không biết của ai". Rồi anh hôn tôi và bỏ đi thay quần áo để đi làm, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tôi thì không như vậy. Tôi bắt đầu ngờ vực, bắt đầu xâu chuỗi các sự kiện thời gian gần đây: Anh chăm chỉ ủi quần áo ngay cả với những chiếc quần soọc, áo thun mà trước đây không bao giờ ủi. Anh đứng rất lâu trước gương ngắm nghĩa rồi mỉm cười một mình. Thỉnh thoảng khi nghe điện thoại anh bước ra ngoài chứ không ngồi tại chỗ như trước. Buổi tối anh tắt điện thoại chứ không chỉ chuyển sang chế độ rung...
Tôi vẫn yêu anh nhưng giờ đây trong tôi lại xuất hiện một cảm giác tởm lợm (Ảnh minh họa)
Rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt như vậy khiến cho sự nghi ngờ trong tôi lớn lên. Đặc biệt, có một điều khiến tôi càng nghi ngờ: Những khi vợ chồng gần gũi, anh hay bắt tôi thực hành những kiểu dáng lạ mà trước đây chưa hề có; thậm chí có những kiểu dáng tôi không làm được vì bị căng cơ, chuột rút...
Bản năng của một người vợ mách với tôi rằng chồng mình đã thay đổi. Nhưng tôi không có ai để tâm sự. Đơn giản vì từ trước tới nay, tôi luôn tạo ra trong mắt mọi người một hình tượng người chồng hoàn hảo của Giang. Nếu như giờ đây nói ra, tôi đâu còn mặt mũi nào để nhìn mọi người chung quanh. Hóa ra kết luận của một chị bạn "Đàn ông chỉ có chưa hư hỏng chứ không bao giờ không hư hỏng" là chính xác hay sao?
Tôi chỉ còn biết nói với thằng em đang làm ở một công ty dịch vụ bảo vệ. Mới đầu nó không tin: "Anh hai đâu mà tệ như vậy? Ảnh cưng chị nhất mà". Tôi vẫn không an tâm. Có lẽ thấy tôi quá đau khổ nó không chịu nổi nên an ủi: "Chị để đó em dò xét thử xem sao. Nhớ là không được manh động". Tôi hứa với nó sẽ hết sức giữ bình tĩnh. Trong thâm tâm, tôi cầu mong những suy nghĩ của mình là sai.
Cho đến một ngày, cách hôm tôi phát hiện tin nhắn đúng 1 tháng 20 ngày, thằng em đột ngột gọi điện kêu tôi ra quán cà phê. Câu đầu tiên nó nói với tôi là: "Chị hai bình tĩnh nghen, em thấy chuyện này hơi lạ".
Nó đã nhờ người dò xét và phát hiện chồng tôi cặp kè với một ca sĩ khá nổi tiếng. Nhiều lần họ đã vô khách sạn với nhau. Tôi sẽ không tin những điều đó nếu không tận mắt trông thấy những bức ảnh chồng tôi và cậu ca sĩ đó âu yếm bên nhau khi thì ở sảnh khách sạn, lúc trong ô tô hoặc quán cà phê...
Cuối cùng thì Giang cũng thú nhận anh có tình cảm "không bình thường" với một người đồng giới. Chuyện đó không phải bây giờ mới xảy ra mà đã có từ trước khi chúng tôi cưới nhau. Tuy vậy, anh vẫn yêu thương tôi và muốn duy trì cuộc hôn nhân này. "Anh cần cả em và cậu ấy"- anh khóc và nói như thế khi tôi đòi l.y hô.n.
Tôi chỉ còn biết khóc. Tôi vẫn yêu anh nhưng giờ đây trong tôi lại xuất hiện một cảm giác tởm lợm. Tôi không thể nào làm chuyện vợ chồng với anh nữa. Điều đó cũng khiến anh đau khổ nhưng sau đó thì anh lại tìm đến với gã kia và lấy lại cân bằng.
Tôi phải làm sao đây? Tại sao số phận lại trớ trêu như vậy? Tại sao tôi không phát hiện chuyện này trước khi nhận lời làm vợ anh? Tại sao, tại sao...
Theo VNE
Chồng sập bẫy cave hết thời Chồng tôi đang quan hệ bất chính với một cô cave hết thời. Tôi và chồng tôi bây giờ yêu nhau 7 năm mới làm đám cưới. Nhà anh ấy và nhà tôi ở cùng một một xóm, từ cấp 1 đến cấp 3 hai đứa là bạn cùng lớp. Nhưng tình yêu chỉ nảy nở khi hai chúng tôi lên Hà Nội...