Kinh hoàng thái độ thờ ơ của cha mẹ khi con bị lạm dụng tình dục
Bằng chất giọng miền Trung dễ thương nhưng run rẩy, Nguyễn Hải V. (nhân vật đã được đổi tên) kể lại câu chuyện mình bị chính cha đẻ quấy rối tình dục với tư vấn viên của mạng lưới phòng chống bạo lực giới Việt Nam. Lời nói của cô gái lúc rõ lúc chìm trong những tiếng khóc nấc nghẹn uất ức, tái hiện một câu chuyện kinh hoàng.
Hình minh họa
Cha mẹ gián tiếp đẩy con vào nguy hiểm
“Ngay từ khi em 14 tuổi, một buổi cả nhà đi vắng, em đang ngồi học bài, cha đã vào phòng và yêu cầu em cởi hết quần áo ra để ông nhìn. Em sợ quá khóc, cha dọa sẽ đánh em chết nếu mách với người khác”.
Sau lần phải “phục vụ” cha mình như vậy, cứ thế, Nguyễn Hải V. chịu đựng người cha mất nhân tính trong một thời gian khá dài và khi 18 tuổi, cô thấy rằng mình không thể chịu đựng được hơn nữa. Cô quyết định bỏ nhà ra đi, nhưng trước khi đi, cô thấy phải nói ra sự thật để các em (V. là chị thứ hai trong gia đình 9 người con) không bị rơi khỏi cảnh khổ như mình.
Nào ngờ, mẹ cô không những không tin cô mà còn rủa xả rằng cô dựng chuyện nói xấu cha mẹ để có cớ bỏ nhà đi bụi theo trai, còn cha cô thì trước mặt cả nhà thản nhiên tuyên bố: “V. không phải là con đẻ của tao, nên tao có quyền làm gì tao thích!”. Rời khỏi nhà, V. lang thang không biết đi đâu về đâu, cô tìm về nhà người cậu của mình những mong được thấu hiểu, che chở, nhưng cậu cô cũng không tin chuyện cháu gái nói và còn khuyên hãy về xin lỗi cha mẹ vì đã dựng chuyện nói xấu họ.
Câu chuyện của Nguyễn Hải V. đang phản ánh một thực tế xâm hại tình dục trẻ em ở Việt Nam hiện nay. Thống kê của Bộ LĐ-TB& XH cho thấy trung bình mỗi năm có khoảng 2.000 trẻ em bị bạo lực, bị xâm hại tình dục (trong đó số trẻ em bị xâm hại tình dục chiếm hơn 60%); năm 2013 số trẻ em bị xâm hại tình dục là hơn 1.300 em; năm 2014 là hơn 1.500 em.
90% người xâm hại tình dục trẻ em là hàng xóm, họ hàng, thầy giáo, bố đẻ, bố dượng. Con số này thực sự là đáng sợ. Nhưng điều còn đáng sợ hơn nữa là sự im lặng – cách ứng xử phổ biến của các bậc cha mẹ khi con cái bị xâm hại tình dục.
Nếu như cách đây 18 năm, mẹ của hoa hậu Linor Abargil người Israel cũng im lặng thì ngày nay thế giới đã không có người phụ nữ được bình chọn là một trong 200 người Israel vĩ đại nhất mọi thời đại, mang tiếng nói nữ quyền để đứng lên đòi quyền lợi cho phụ nữ đã từng bị xâm hại tình dục.
Linor Abargil đăng quang hoa hậu thế giới năm 1998 khi cô vừa tròn 18 tuổi, nhưng 7 tuần trước khi Linor Abargil lên ngôi Hoa hậu thế giới, cô đã bị một kẻ thủ ác cưỡng hiếp vô cùng dã man. Sau khi dành được danh hiệu cao quý, Abargil đã công khai sự việc bị cưỡng hiếp và chính quyền Israel đã vào cuộc truy bắt kẻ thủ ác là Uri Shlomo Nur và tuyên án 16 năm tù.
Người mẹ của Linor Abargil thay vì che giấu nỗi nhục nhã con gái bị xâm hại tình dục để bảo toàn danh dự gia đình như rất nhiều người mẹ khác có thể làm, bà đã chìa tay, lắng nghe và sát cánh cùng con gái trong suốt cuộc hành trình đi đòi công lý và truyền sức mạnh cho những người phụ nữ khác.
“Câu nói của người mẹ: “Con không có lỗi, lỗi do kẻ kia gây ra” đã thực sự là chỗ dựa, là chiếc phao để Linor Abargil đứng lên từ đáy tuyệt vọng đấu tranh cho mình và cho những người phụ nữ khác”.
Không chỉ im lặng nhiều bậc cha mẹ còn gián tiếp “dâng con vào miệng cọp” bằng những cách ứng xử sai cách của mình. Có 9 năm công tác trong lĩnh vực phòng chống xâm hại tình dục trẻ em, chuyên gia Nguyễn Lam Anh đã nhấn mạnh việc cha mẹ có tháu độ cười cợt khi nói đến các bộ phận kín của con là điều hết sức sai lầm.
“Cha mẹ cần gọi tên đúng các bộ phận kín và nói với thái độ nghiêm túc để trẻ hiểu những bộ phận này quan trọng. Ví dụ, khi người lớn nói cái tay, chân, mắt, miệng thì không cười nhưng khi nói đến chim, cu lại cười. Điều này làm cho trẻ hiểu sai rằng những bộ phận này hổ thẹn và xấu hổ, cho nên trẻ sẽ cũng sẽ ngại nói ra khi có ai đụng chạm vào. Và quan trọng là trẻ nghĩ những bộ phận đó là hạ đẳng và không cần tôn trọng” – chuyên gia nhấn mạnh.
Giơ tay lên để cứu con khỏi miệng cọp
Trên trang web của NSPCC – một tổ chức chuyên bảo vệ trẻ em tại Anh kể lại câu chuyện của Rachel, một bà mẹ người Anh, khi dạy con gái 3 tuổi về “quy tắc quần lót” mới tình cờ phát hiện ra cô bé đã bị một người bạn thân tín của gia đình lạm dụng. Rachel nói với con gái Hannah: “Khi con đã mặc đồ lót vào, chỗ đó là dành riêng cho con.
Không ai có thể chạm vào đó”. Đáp lại mẹ cô bé đã nói “Nhưng bác Ron đã cho tay vào chỗ đấy của con”. Kết cục Ron ngồi tù 8 năm vì tội lạm dụng tình dục. Còn bé Hannah phải mất một thời gian dài sau đó mới có thể hồi phục tâm lý sau một chuỗi dài buổi kiện cáo và ra tòa làm chứng để luật pháp trừng trị kẻ lạm dụng mình.
Video đang HOT
Vậy “quy tắc quần lót” (PANTS rules) mà tổ chức NSPCC kêu gọi các phụ huynh nên dạy cho con của mình để chống lạm dụng tình dục là gì? Đó là: P – Private (Riêng tư): Nói với trẻ rằng không một ai có thể được nhìn hay chạm vào vùng kín của bé, trừ một số người như bác sĩ, y tá hay bố mẹ.
Tuy nhiên, bác sĩ y tá cần phải mặc đồng phục và đang trong giờ khám chữa bệnh, phải giải thích được cho con là họ cần chạm vào để làm gì và cần có sự đồng ý của con.A – Always remember your body belongs to you (Luôn nhớ cơ thể con thuộc về con): Hãy cho trẻ biết rằng cơ thể trẻ thuộc về chính bé. Không ai có quyền làm bất cứ điều gì với cơ thể bé mà khiến bé khó chịu. Nếu ai cố tình, trẻ cần biết nói “Không”.
N – No means no (Không là không): Giúp trẻ nhận thức được rằng trẻ có quyền nói “không” với những động chạm bé không thích từ bất cứ ai, kể cả các thành viên trong gia đình. T – Talk (Nói về những điều bí mật khiến con buồn): Cha mẹ giải thích cho con về sự khác biệt giữa những bí mật “tốt” và “xấu”.
Những câu như “Đây là bí mật của riêng hai chú cháu mình” thường của những kẻ lạm dụng khiến trẻ con cảm thấy lo lắng và sợ không dám kể cho ai khác nghe. Những bí mật “tốt” có thể là món qùa hay bữa tiệc. Những bí mật “xấu” là cái khiến con cảm thấy buồn, lo lắng, sợ hãi.
Con cần nói ra. S – Speak up (Lên tiếng): Nói với con khi nào bé cảm thấy buồn, lo lắng, sợ hãi, bé nên lên tiếng với người bé tin tưởng, có thể nói với bố mẹ, hay chị gái, cô giáo…
Bên cạnh “quy tắc đồ lót”, theo bà Trương Thị Kim Hoa – Giám đốc Trung tâm Dân số – KHHGĐ quận Hoàn Kiếm, HN còn có “quy tắc bàn tay” trong giao tiếp mà cha mẹ cần dạy trẻ để giúp trẻ tự bảo vệ mình.
Theo đó, bàn tay của bé có 5 ngón và cũng được chia thành 5 vòng tròn giao tiếp. Ngón thứ nhất: Ôm hôn – dùng với người thân ruột thịt trong gia đình như ông bà, bố mẹ, anh chị em ruột. Ngón thứ hai: Nắm tay – với bạn bè, thầy cô, họ hàng. Ngón thứ ba: bắt tay – khi gặp người quen. Ngón thứ tư: vẫy tay – nếu đó là người lạ. Ngón thứ năm: xua tay không tiếp xúc, thậm chí hét to và bỏ chạy nếu những người xa lạ mà bé cảm thấy bất an, tiến lại gần và có cử chỉ thân mật.
“Quy tắc bàn tay” này không chỉ phù hợp với trẻ mầm non mà với trẻ tiểu học, vị thành niên. Rõ ràng với những con số đau lòng về nạn xâm hại tình dục trẻ em như đã nói trên thì việc dạy con hai quy tắc vàng trên là vô cùng cần thiết.
Theo PLO
Sự thật kinh hoàng đằng sau sự "chiều chuộng" vô vàn của bạn trai...
Mỗi người đều là nhân vật trung tâm của cuộc đời mình, tại sao không sống vì bản thân mà phải luôn đi nhìn theo người khác, để thấy mình là một mảnh ghép phụ thừa thãi. Ai có thể nói cho tôi biết, rõ ràng là diễn trò, tại sao từ nắm cái tay nhỏ nhắn, hôn môi nhỏ anh lại nhập tâm đến thế? Tình yêu của anh sau 3 năm, liệu còn kịp?
Tôi rời xa anh tính đến thời điểm này cũng được 3 năm rồi, người ta thường bảo thời gian sẽ xóa nhòa mọi vết thương, nhưng tôi thì ngược lại, tim cứ âm ỉ đau, tôi biết mình không còn yêu anh nữa, thậm chí là không nghe tin anh suy sụp tôi cũng không mảy may thương tâm. Tôi đau vì tôi quá khờ, đau cái quá khứ ấy quá đỗi với tôi. Nếu có thể tôi ước mình chưa từng quen anh.
Nỗi ám ảnh kinh hoàng của tôi đến vào một chiều mưa khi anh đến quan cà phê nhỏ của tôi đế thưởng thức. Anh không đẹp trai mà gây ấn tượng với người khác với vóc dáng cao ráo, khuôn mặt nam tính và nét trầm tĩnh ở mỗi cử chỉ. Tôi không quan tâm cho lắm vì suy cho cùng anh chỉ là một vị khách đến ghé quán và thầm cám ơn anh luôn ủng hộ tôi mà thôi. Nhưng trong tiềm thức, tôi thấy có một cảm xúc khó tả khi nhìn anh...
Không ngờ, trong ngày họp lớp đại học thì tôi mới biết rằng, anh chính là đàn anh và cũng là một doanh nhân thành đạt biết bao người ngưỡng mộ, nhưng chuyện tình cảm và con người của anh thì không ai biết, luôn là một ẩn số. Chúng tôi gặp nhau và khẽ gật đầu, tiếp tục hòa vào cuộc vui.
Tất nhiên rồi, chỉ có cô chủ quán là tôi đây mới biết khách hàng của mình, anh làmsao nhớ được chứ? Trong cuộc liên hoan, tôi có uống chút rượu và đầu óc cứ mơ màng, chạy theo cảm xúc mơ hồ, tôi đã mạnh dạn đi lại hỏi anh:
- Này anh, sao tôi có cảm giác chúng ta biết nhau nhỉ?
Anh không nói, chỉ kéo tay tôi vào lòng bàn tay anh mà nói:
- Nói nhỏ thôi, em đang say, đừng hét lên thế chứ, không lẽ em muốn mọi người biết ngày xưa em đã từng tỏ tình với tôi?
Tôi á khẩu và trợn tròn mắt không biết nói sao:
- Á, có sao? Nếu có, sao tôi không ấn tượng, tôi chỉ nhớ từng gặp thoáng qua anh thôi!
- Em không nhớ cũng phải, lúc đưa tôi lá thư, em cuối mặt xuống như đất có vàng vậy, đưa xong thư rồi chạy mất hút. Sau đó cũng lặn mất trong cuộc sống của tôi kể từ ấy...
Đầu óc tôi choáng váng và không nghe rõ những lời sau nữa, nghe bạn bè kể lại đêm đó, anh cõng tôi về. Từ xưa anh luôn ít chủ động với ai, thậm chí gọi là "khúc gỗ" vậy mà anh đã tự nguyện đưa tôi về nhà...
Sau khi tỉnh táo xem xét vấn đề, tôi gom góp lại ký ức mới biết anh đúng là người tôi "thầm thương trộm nhớ" năm đầu đại học. Tôi cũng từng dũng cảm thổ lộ một lần, nhưng đêm đó đợi hoài không thấy anh đến nên tôi đã khóa chặt hình bóng đó trong tim, đi du học và tiếp tục ước mơ của mình. Đó là một bí mật được thời gian vùi lấp đi. Thật không nghĩ đến...
Khoảng một tuần sau anh lại tìm đến quán cà phê và chủ động trò chuyện cùng tôi. Lúc ấy tôi xấu hổ chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống. Anh chỉ mỉm cười và nói:
- Tôi thích quán cà phê của em, nhiều năm không gặp, em khác rất nhiều? Đừng ngạc nhiên, thói quen của tôi là gặp qua một lần ca đời sẽ không quên. Có thế mới làm kinh doanh được.
- Chuyện ngày xưa hãy để nói qua, lúc ấy anh cũng biết tuổi trẻ bồng bột
- Nếu tôi để ý thì sao? Tôi ghét cái gì không có cái kết chính xác.
- Ơ, chẳng phải đêm đó anh không đến là câu trả lời rồi sao?
- Tôi có chuyện đột xuất xảy ra phải chuyển đi trong đêm...
Hai tuần sau, chúng tôi chính thức tìm hiểu nhau, không hiểu sao, rõ ràng tôi luôn có dự cảm mơ hồ nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Suy nghĩ ban đầu chỉ đơn giản là, dù sao cũng lớn rồi, hãy thử tìm một bờ vai dựa vào, không suy đoán nhiều, yêu nhau được ngày nào thì yêu... Hết duyên sẽ buông tay. Trớ trêu thay, câu chuyện của tôi lại chấm hết vượt ngoài tầm kiểm soát như thế.
Bắt đầu từ đây chúng tôi nhận thức rõ ràng hơn về tình yêu, tôi yêu anh và anh đang vừa bá đạo vừa giằng xé nội tâm mà tôi không biết đó là gì. Bỏ qua những dự cảm xấu, anh vẫn nâng tôi trong lòng bàn tay mà yêu thương, thật lòng mà nghĩ, nếu nhiều năm trước tôi yêu anh nhưng không được đáp lại thì những năm này anh là người yêu nhiều hơn.
Tôi có ước mơ, sự nghiệp riêng, anh cũng vậy và cả hai chưa bao giờ can thiệp quá sâu cũng như hỏi han nhau về công việc đối phương. Bạn biết không? Tình yêu là thứ biết quá nhiều sẽ không tốt. Mà không biết rõ, chúng ta sẽ như một con khờ...
Rồi ngày đó cũng đến, tôi nhớ anh đến lạ, muốn gặp anh và muốn tạo một bất ngờ. Tôi đứng trước nhà trọ nơi anh sẽ đi làm về. Đột nhiên, một bóng dáng to lớn cao ngạo ở xa xa, liền hấp dẫn ánh mắt của tôi. Tôi định bước xuống thì thấy một bóng dáng nhỏ xinh như bướm bướm nhào vào lòng anh.
Nhìn người con gái được anh giang tay ôm vào lòng, trên mặt kia đầy hạnh phúc, giữa hai lông mày người đàn ông trong nháy mắt nhuộm đầy dịu dàng và thương tiếc, càng thêm đả thương mắt tôi...
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại và kêu taxi quay về. Trong đầu, mỗi một lần chung đụng với anh, bên tai, là giọng nói mê hoặc lòng người của anh. Một năm này, từng ly từng tý với anh, vậy mà không phai nhạt đi chút nào trong cuộc sống của tôi.
Có người yêu đẹp đến thế, vì sao anh lại đến quấy phá tôi, tại sao toàn tâm toàn ý yêu chiều một người con gái không liên quan? Không đúng, nhìn anh là người rất yêu cô gái kia, với sự hiểu biết sơ của tôi, anh không phải là kẻ trăng hoa hay thèm của lạ gì. Vậy tột cùng là thế nào? Tôi bình tâm và quyết điều tra kỹ càng mọi chuyện.
Một ngày nọ, khi đang cùng nhau đọc sách thì tôi nói rằng đói bụng và nũng nịu anh mua đồ ăn hai đứa. Không nghi ngờ gì, anh mang bóp đi mua, tôi định lấy số điện thoại cho một người bạn của anh điều tra rõ, may mắn thay một cuộc gọi đến từ số lạ, vừa bốc máy, bên kia đã dồn dập nói: "Lan cô ấy nhập viện rồi, bệnh lại phát tác, phải tìm người có máu RH- để cứu cô ấy, Lan không còn nhiều thời gian đâu."
Quá rõ ràng rồi, tôi là người cùng nhóm máu với cô ấy. Tôi nghĩ anh không phải từ đầu từ nơi xa xôi tìm về đây, nhưng trời xui đất khiến cho anh nhìn thấy tôi. Thông thường, những người có nhóm máu hiếm sẽ được bác sỹ bắt đeo chiếc thẻ ghi nhóm máu và tên người liên lạc khi khẩn cấp và tôi đã biến nó thành chiếc vòng cổ để đeo. Thật buồn cười biết bao! Gặp tôi là ngoài ý muốn, nhưng theo đuổi, yêu thương, chiều chuộng là có chủ ý!
Đi một đêm hôm sau anh ghé nhà tôi khi cơ thể mệt mỏi: "Rốt cuộc là yêu sâu bao nhiêu, mới có thể làm cho một người đàn ông, cam tâm tình nguyện làm cho một người con gái nhiều chuyện như thế?"
Thương yêu cô gái khác, để người đó cam tâm tình nguyên đi hiến máu cho người anh yêu? Chuyện này nực cười đến thế nào! Đau đớn ra sao? Vậy thứ tình cảm anh cho tôi là gì? Tôi là người rất rạch ròi, ai cho tôi một tôi đền lại gấp 3, gấp 4. Tôi quyết định đi hiến máu trong phạm vi cho phép và chỉ định bệnh nhân mà tôi muốn cho.
Đêm đó, tôi cũng hẹn anh ra nói chuyện:
- Anh muốn làm gì với tôi? Hai ngày trước tôi nghe được một cuộc điện thoại. Không cần nói anh cũng hiểu nhỉ? Tôi không muốn mình chết mà không biết lý do. Anh có biết trên đời này, tình cảm là thứ mà anh nợ cả đời không bao giờ trả hết không? Để trả lại những gì anh cho tôi, không còn món quá quý giá bằng "máu tôi" phải không? Tôi đã hiến số máu nhất định và chỉ định đúng tên cô ấy nhận.
Tôi nghĩ chúng ta không còn nợ nhau nữa rồi. Anh hãy nhớ, nếu cô ấy sống, chính anh đã dùng máu của tôi để tẩy rửa và truyền cho cô ấy, dùng mạng sống của tôi để cứu mạng người con gái anh yêu. Mà tôi, cả đời không bao giờ tha thứ cho anh.
- Đúng là anh từng có ý định đó, nhưng thời gian càng tiếp xúc, anh càng không nỡ... Anh không nỡ. Em biết không? Anh chỉ muốn làm quen, nhưng không nghĩ tình cảm vượt qua tưởng tượng như vậy. Mấy đêm nay vì để cứu sống cô ấy, anh đã chạy đi tìm người hiến tủy, anh tuyệt đối không muốn tổn thương em.
- Vậy anh quen tôi với mục đích gì? Rõ ràng lòng anh còn yêu cô ấy! Ngẫu nhiên gặp lúc đầu, sau đó dây dưa, căn bản là anh đoán chắc, chính là tôi sẽ yêu anh, không phải sao?
Anh yêu cô ấy như vậy, yêu đến có thể vì cô ấy mà chăm sóc một cô gái không chút liên quan nào, chỉ là muốn cô cam tâm tình nguyện cung cấp máu cho cô ta, bảo vệ tính mạng cho người anh yêu.
Chuyện có khó gì, anh có thể nói tôi một tiếng, tôi liền giúp người ngay khi có thể. Hà cớ phải diễn vở kịch để làm tổn thương cả 3... Mà tôi cũng khờ, rõ ràng cứ thấy linh cảm không ổn. Trên đời này, làm gì có thứ tình yêu suôn sẻ như vậy. Nhưng tôi lại không tính đến có lý do nực cười trên..."
Thế rồi anh im lặng, tôi cũng im lặng...
- Đừng theo tôi, nếu không tôi sẽ chết cho anh xem...
Tuần sau, tôi quyết định đi du lịch thật xa và quán cà phê vẫn mở đều đặn, vì tôi biết trước sau gì anh ta cũng tìm đến nên tôi muốn yên tĩnh một khoảng thời gian.
Thời gian cũng đã 3 năm, nghe nhân viên của tôi nói anh ấy suy sụp nhiều, nghe nói anh ấy đối với Lan giờ chỉ còn trách nhiệm, nghe nói anh không chịu đám cưới, nghe nói cứ mỗi khi cơn mưa đến, dù đang ở đâu không đến được hay có thời gian, anh đều gửi đến 1 quả cầu tuyết, nghe nói...
Bức thư gần nhất tôi nhận từ anh là:
"Anh mới là người làm chủ bản thân anh chứ không phải ai khác. Mà người làm anh hạnh phúc chính là em, vì em là người con gái mà anh yêu thương nhất trên đời này. Không có em, có lẻ anh vẫn sống tốt, nhưng chắc rằng anh mãi mãi sẽ không hạnh phúc."
Tôi bây giờ có phải đã thắng? Nhưng liêu trái tim vụn vỡ, còn kịp cứu không? Tuyệt đối không!
Theo Kul
Đêm tân hôn kinh hoàng trong căn phòng chưa đầy 8 m2 Chưa lúc nào cô thấy khủng hoảng và khiếp đảm như đêm tân hôn kinh hoàng trong căn phòng 8 m2 hôi hám thế này. Lên thành phố lập nghiệp với 2 bàn tay trắng, Hoài đã phải cố gắng chịu tủi nhục để kiếm được đồng tiền nuôi thân và nuôi em ở quê. 4 năm lăn lội ở nơi thị thành...