Kinh hoàng cuộc sống 3 năm với gia đình chồng cay nghiệt
Trong một lần mâu thuẫn, em trai chồng gọi tôi là mày – tao, chú ấy còn lao vào đánh tôi liên tiếp.
Tôi lấy chồng đã được 5 năm, nhưng chỉ ở với chồng được khoảng 3-4 tháng khi anh về phép. Chồng tôi đi xuất khẩu lao động. Gia đình chồng tôi có mẹ chồng và 2 em chồng (1 trai, 1 gái), bố chồng đã mất.
Chồng đi vắng, tôi ở nhà một mình quán xuyến hết mọi việc, mẹ chồng tôi không lương, ốm đau thường xuyên, em trai chồng không có việc làm, lông bông nên cũng không giúp đỡ được gì.
Vợ chồng tôi còn phải nuôi em gái chồng thi đại học không đỗ, vợ chồng tôi chạy cho cô ấy vào học trung cấp gần nhà, mua xe và nuôi ăn học. Toàn bộ chi phí trong gia đình đều trên tay vợ chồng tôi.
Về cơ bản mới đầu về làm dâu quan hệ mọi người trong gia đình rất tốt, chỉ có em trai chồng là không ưa tôi vì chúng tôi cùng tuổi, học cùng khóa (khác trường).
Trước đây, khi tôi và chồng còn yêu nhau, một lần online tôi và em chồng có nói chuyện với nhau, nó bảo là tôi không hợp với anh trai nó, lúc đó còn yêu và chưa tính đến chuyện lâu dài nên tôi cũng nói lại: ‘Hợp hay không là chuyện của mình và anh trai cậu, cậu không có quyền xen vào tình yêu của chúng mình’.
Kể từ lần đấy, tôi và em trai chồng rất ít khi nói chuyện, cũng ít khi tiếp xúc.
Gia đình chồng tôi có kiểu sống ‘co mình’, ít khi biểu hiện tình cảm, tính tôi lại ‘ruột để ngoài da’ nên nhiều lúc mẹ và em chồng có bực tức gì tôi cũng không nói, cứ để trong lòng.
Ảnh minh họa
Lúc về làm dâu, tôi cũng đã nói với mẹ chồng: ‘Con không khéo léo nịnh nọt được như người ta, lại nóng tính, có gì nói đó nên con có gì sai mẹ cứ nói để con biết, nếu sửa đuợc con sẽ sửa, còn không thì con sẽ điều chỉnh dần dần’.
Cuộc sống tốt đẹp cứ trôi dần được 2 năm. Một lần tôi có nhờ em chồng khoan mấy lỗ trên tường để treo đồ gọn gàng đón Tết (việc này đã nói rất lâu nhưng em trai chồng vẫn không làm).
Đến lúc về nhà vẫn chưa thấy làm, tôi góp ý: ‘30 Tết rồi nhờ chú làm từng đó chú cũng không làm mà chỉ đi chơi lông bông suốt ngày’, rồi chúng tôi lời qua tiếng lại, em trai chồng lấy đồ tôi mua ném vỡ, còn chửi tôi: ‘Mày có quyền gì trong nhà này mà dám to tiếng, không ở được thì cút’.
Video đang HOT
Tôi rất sốc khi em trai chồng nói vậy, bao nhiêu cố gắng vì gia đình chồng, vì chồng sụp đổ. Tôi vỡ òa: ‘Chú không có quyền đuổi tôi, tôi về đây được cưới hỏi đàng hoàng’. Mẹ chồng tôi đứng đó và cũng không nói gì, chỉ nói đừng cãi nhau nữa. Năm đó gia đình tôi không có Tết.
Một lần khác tôi và em gái chồng có khúc mắc, nó lấy hết quần áo bỏ trong tủ của tôi (vì chúng tôi bỏ chung đồ) cất vào vali, em trai chồng đi về không biết đầu đuôi thấy em gái cất đồ, chú ấy lao thẳng vào tôi chỉ tay: ‘Mày có quyền gì mà đuổi em tao ra khỏi nhà, mày đụng đến em tao là tao giết, mày cút đi đừng ở nhà này nữa’.
Tôi cũng đang điên người vì không biết đầu đuôi ra sao tự nhiên nhảy vào chửi tôi, tôi đáp lại: ‘Mày thích thì cút, tao không đi đâu hết’, thế là chú ấy đánh tôi.
Lần khác, chồng tôi về phép, tôi là người dọn dẹp sau cùng sau bữa ăn. Hôm đấy em trai chồng đi chơi (chú ấy chẳng mấy khi ăn sau khi về) nên có bao nhiêu cơm tôi mang cho cún ăn hết.
Nhưng đúng hôm đó chú ấy lại về, thế là mẹ chồng và em chồng chửi tôi xem chó hơn người, bảo tôi không có đạo đức và đuổi vợ chồng tôi ra ở riêng. Em gái chồng còn lên mạng chửi tôi là đồ này, đồ nọ. Chồng tôi chỉ buồn, không nói vợ cũng không dám nói em.
Ảnh minh họa
Chúng tôi ra thuê trọ được 10 ngày anh lại đi, tôi cũng vừa cấn bầu. Hai mẹ con tôi ở một mình, thỉnh thoảng về nhà ngoại, còn nhà chồng thì tôi chỉ về mua đồ thắp hương tuần hàng tháng.
Trong những ngày tôi mang bầu cả nhà chồng không hề hỏi han tôi câu nào, nhưng em gái chồng lại nhắn tin bảo đến tháng rồi chị gửi tiền cho em. Tôi bảo ‘Từ nay trở đi em hỏi anh trai em, chị không có sức để lo cho ai nữa’.
Đến tháng thứ 8 chồng khuyên tôi về nhà, tôi nghĩ thương anh, thương con sinh ra không có nhà nội nên đồng ý về. Tôi chia sẻ thẳng thắn với nhà chồng là tôi vì chồng. Sau khi tôi sinh nở, mẹ chồng đổi khác chăm sóc mẹ con tôi chu đáo.
Tôi không bao giờ phủ nhận công lao của bà, tôi cũng lo lắng thuốc men, chăm sóc bà khi đi viện, ốm đau, lo toan công việc nội ngoại giỗ chạp đàng hoàng, tôi còn nộp bảo hiểm nhân thọ cho bà để về sau bà có tiền an dưỡng tuổi già, để bà không mặc cảm ăn bám con cháu.
Nhưng chỉ trừ có vậy còn lại em trai, em gái chồng tôi vẫn khó chịu với tôi như vậy. Tôi cũng công nhận mình có những lời nói khó nghe, có những thái độ chưa chín chắn, làm dâu nhưng không biết nhường nhịn, tôi đã cố sửa nhưng thật khó vì mọi chuyện đi quá xa.
Đỉnh điểm vừa rồi, em gái chồng không xin được việc, vợ chồng tôi chung tiền cho nó đi xuất khẩu lao động nhưng lại không đi được.
Ấy vậy mà từ lúc vợ chồng tôi lo cho nó tiền đến lúc trường báo không đi được nó không thèm nói với tôi một câu, tôi như ngồi trên đống lửa vì đống tiền bỏ ra giờ không biết như thế nào, tôi hỏi mẹ chồng, bà bảo có tiền thì người ta báo.
Tôi ngồi nói chuyện với mẹ chồng: ‘Mẹ nói cô xem lại thái độ đi, ăn ở cho có trước sau, nếu không có vợ chồng con lo cho thì có gì mà ăn’. Cũng vì quá bức xúc nên tôi nói với bà như vậy.
Ngày hôm sau cũng không có tin tức gì, tôi điên tiết, về hỏi nó như thế nào thì bảo để biết đường mà tính, nó cũng không thèm để ý tôi nói gì, tôi bảo: ‘Có tai hay không mà người khác hỏi cũng không thèm trả lời’.
Nó bảo tôi: ‘Câm mồm đi, rồi tao lấy về cho, đừng la như chó’. Tôi bỏ con xuống và nói: ‘Mày nói gì nhắc lại tao nghe’. Mẹ chồng tôi lao ra: ‘Mày làm gì nó?’. Thực sự tôi không biết nói gì nữa, tôi bảo bà: ‘Con không đánh nó đâu, đánh bẩn tay, mà mẹ nghĩ như thế nào mà tưởng con lao vào đánh nó, con không có đầu hay sao’.
Sau đó mẹ chồng đã gọi điện cho chồng tôi, không biết bà nói gì mà anh không liên lạc với mẹ con tôi nữa, anh bảo không sống hòa thuận được thì thôi. Tôi cũng đã nói với anh nếu anh không chấp nhận cho mẹ con tôi ra ở riêng thì ly hôn.
Anh đã đồng ý ly hôn và nói sẽ gửi đơn về để tôi không phải khổ nữa, còn nuôi con thiếu gì cứ nói.
Tôi chuyển khỏi nhà chồng, ra ở riêng, bà nhất định không cho tôi về, chỉ cho cháu về, còn đi nói xấu tôi khắp láng giềng, anh em nội ngoại, rồi còn tung tin tôi theo trai.
Tiền tôi đưa cho em chồng đi xuất khẩu lao động, bà cũng lấy của vợ chồng tôi gần một nửa, bảo là trả nợ và chồng tôi cho bà ăn tuổi già, số còn lại tôi đòi mãi bà mới đưa, còn viết giấy bắt tôi ký vào.
Hiện tại, chồng tôi chưa đưa đơn ly hôn nhưng tôi thực sự cũng rất mệt mỏi. Tôi nghĩ sẽ nhịn nhục vì con nhưng cứ thế này đời tôi sẽ ra sao?
Biết là trong cuộc sống không thể ai cũng sống đúng, sống tốt cả, nhưng tôi thấy bản thân tôi không đến nỗi để gia đình chồng đối xử như vậy.
Sau những gì tôi đã cố gắng chăm lo cho gia đình chồng, sinh con, nuôi con, chờ chồng nhưng mẹ con tôi chẳng có giá trị gì với anh nên anh sẵn sàng bỏ.
Bây giờ mọi người hãy cho tôi một lời khuyên chân thành, tôi có nên làm đơn ly hôn chồng không?
Theo ĐSPL
Trót yêu đơn phương người yêu của bạn thân
Chẳng hiểu sao, càng ngày em càng có cảm giác lạ với người yêu của bạn, em hay nghĩ về anh ấy.
Em và cô ấy là hai đứa bạn thân từ nhỏ, chúng em có một tuổi thơ êm đêm, lớn lên cùng ruộng đồng, chăn trâu cắt cỏ. Khi hai đứa cùng đậu Đại học trên thành phố, chúng em đã rất vui.
Lên thành phố, lạ nước lạ cái, lại lần đầu tiên xa nhà, cũng may hai đứa luôn có nhau, cùng vượt qua những khó khăn và nỗi nhớ nhà của những cô sinh viên năm đầu. Những năm tháng đầu tiên của sinh viên trôi qua rất nhanh, nhưng tình bạn thì ngày càng bền chặt hơn.
Rồi năm thứ ba, cô ấy có người yêu. Từ khi có người yêu, tình bạn của chúng em nhường như cũng xa cách dần, ngoài thời gian học, cô ấy đi chơi với người yêu, chỉ thỉnh thoảng bọn em mới đi chơi hay tâm sự cùng nhau. Em vì không biết làm gì nên chỉ suốt ngày cặm cụi vào học và học.
Người yêu của bạn hơn chúng em một tuổi, cũng ở gần chỗ trọ, nên anh ấy thường xuyên qua phòng em chơi. Anh ấy nhìn rất thư sinh, lại ga-lăng và cũng quan tâm, giúp đỡ em rất nhiều. Lúc đầu bọn em cũng rất thoái mái, thỉnh thoảng vẫn cùng nhau nấu nướng hay đi chơi với nhau. Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày em càng có cảm giác lạ với người yêu của bạn, em hay nghĩ về anh ấy, nhiều đêm ngồi học mà hình ảnh của anh ấy cứ hiện hữu trước mặt, khiến em không thể nào tập trung được.
Ảnh minh họa: InImages
Rồi mỗi lần anh ấy và bạn em gần gũi, trêu đùa nhau em lại thấy buồn và chạnh lòng lắm. Lúc đầu em cứ nghĩ chắc đó là cảm giác hụt hẵng khi cô bạn thân bao nhiêu năm có người yêu nên mới thế. Nhưng rồi không phải, em nhận ra, em hay nhớ đến người yêu của bạn mình, rồi hằng ngày em cũng mong anh ấy qua phòng, dù biết rằng anh ấy qua chỉ là để thăm bạn em, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh ấy là lòng em cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên hơn rất nhiều.
Em nhận ra mình đã yêu người yêu của bạn mình từ lúc nào chính em cũng không rõ, bao nhiêu đêm em đã khóc thầm vì em rất đau lòng, em biết mình không nên như vậy, nhưng tình cảm em dành cho anh ấy ngày một lớn, khiến em không thể quên được.
Đã rất nhiều lần em cố tình tránh mặt anh ấy, hễ anh ấy đến phòng là em lại đi chơi, mặc dù em chỉ đi lang thang một mình đâu đó. Cũng vì cảm giác tội lỗi và muốn quên đi anh ấy em đã đồng ý yêu một người khác. Nhưng càng ở bên người yêu em lại càng nhớ đến người yêu bạn mình. Em rất sợ mỗi khi gặp anh, em không dám đối diện và nhìn vào ánh mắt của anh áy, em sợ mình không kiềm chế nổi cảm xúc.
Bạn em rất vô tư, cô ấy chưa bao giờ một lần nghi ngờ tình cảm của em, những lúc em buồn cô ấy cứ nghĩ em với người bạn mới quen đang giận nhau. Thực lòng em không muốn làm bạn mình tổn thương, liệu cô ấy sẽ nghĩ như thế nào khi biết bạn thân yêu đơn phương người yêu mình? Em không muốn đánh mất tình bạn gần chục năm qua, nhưng tình cảm em dành cho anh ấy thì ngày đang một lớn dần, em không biết phải làm như thế nào nữa?
Theo VNE
Ấm ức ghê gớm vì làm dâu nhà "Chí phèo" Lấy chồng đi làm dâu chính cô đã được chứng kiến tận mắt một Chí Phèo sống: chính là bố chồng cô. Hơn thế, cô còn phải sống cùng nhà và chịu bao ấm ức, tủi nhục bởi người bố chồng "Chí Phèo" ấy gây ra cho mình. Hồi học phổ thông, Lan Anh đã được học tác phẩm Chí Phèo của Nam...