Kiệt sức vì lấy phải con ‘gái hư’
Ai cũng bảo số Vũ sướng, lấy được cô vợ xinh như mộng, ba vòng chuẩn như người mẫu. Nghe thế Vũ chỉ cười trừ. Quả đúng thật, vợ Vũ là hoa khôi của cả khu phố, cứ mỗi lần cô ấy đi đổ rác, đám đàn ông trong phố cứ tranh nhau đi đổ rác giúp vợ. Mỗi lần Vũ chở vợ đi làm, nhìn những ánh mắt ngưỡng mộ của người đi đường, Vũ đủ biết vợ mình đẹp đến nhường nào.
Vợ Vũ không những đẹp mà còn rất sành sỏi về khoản “giường chiếu”, nghĩa là khi ở trên giường, vợ anh đích thực là một “gái hư” chính hiệu. Điều này thì Vũ phải công nhận là đúng. Vũ là đàn ông mà “tơ lơ mơ” mấy khoản này lắm, có những điều khi cưới về Vũ mới được vợ “dạy” cho. Không biết cô ấy học ở đâu mà những “chiêu thức” mới trong chuyện vợ chồng cứ gọi là quá chuyên nghiệp.
Như nhiều người khác, họ sẽ “đánh giá” và tìm cách “kiềm chế” vợ mình, nhưng Vũ thì ngược lại. Anh nổi tiếng hiền lành và cư xử lịch thiệp với phụ nữ. Từ nhỏ đến giờ Vũ chưa thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với bất kỳ người phụ nữ nào. Cũng vì điều này mà Thủy cảm phục và chấp nhận lấy anh, dù xung quanh cô lúc nào cũng có những “vệ tinh” thuộc hàng “đại gia” săn đón.
Cuộc sống vợ chồng Vũ khá thoải mái. Chưa có con cái nên được bao nhiêu thời gian rảnh, hai vợ chồng đều dành cho nhau. Chỉ có điều, Thủy chỉ thích vui vẻ với chồng ở trên giường, ít khi cô đòi chồng chở đi dạo, đi xem phim hay đi mua sắm. Thời kỳ đầu mới cưới nhau, Vũ thích thú lắm, nhưng bây giờ, anh đã bắt đầu thấy sợ, bởi vợ anh càng ngày càng “đòi hỏi” quá nhiều.
Không những đòi hỏi nhiều về số lượng cuộc “yêu”, Thủy còn đòi hỏi chồng phải “yêu” có “nghệ thuật” nữa. Báo hại, Vũ phải bỏ thời gian tìm hiểu nhiều về đời sống chăn gối. Nghe bạn bè kháo nhau quyển “Kama Sutra” có đầy đủ thông tin, Vũ cũng tìm cách học hỏi cho bằng được. Nhiều người thấy Vũ cứ suốt ngày lên mạng tìm tài liệu về tình dục, cứ tủm tỉm cười, bảo Vũ “dê” quá. Vũ không biết thanh minh thế nào, đành cười trừ, chẳng ai biết Vũ phải làm thế là để chiều lòng cô vợ xinh đẹp ở nhà.
Thế nhưng, Thủy lại quá sành sỏi và quá “khỏe” trong “chuyện ấy”. Cứ trung bình một ngày, cô đòi hỏi chồng ba đến bốn lần. Lúc đầu, Vũ cũng hào hứng đáp lại yêu cầu của vợ, nhưng lâu dần, anh đâm ra kiệt sức. Mới hơn một năm lấy nhau mà Vũ xuống sắc thảm hại. Mẹ anh đến chơi, nhìn con trai hốc hác, gầy còm lại thấy xót xa. Không biết bà thủ thỉ gì với con dâumà tối đến, Vũ thấy vợ quay mặt vào tường, kiên quyết không thèm nhìn mặt chồng.
Nghe chuyện, ai cũng bảo Vũ sướng như tiên. Bạn Vũ chẳng ai có được diễm phúc ấy cả, vợ họ toàn là những người thờ ơ với “chuyện ấy”, khiến chồng “thòm thèm” mới phải đi “ăn vụng”. Vũ thì lại nghĩ khác, cái gì quá nó cũng không hay. Anh muốn vợ anh “điềm đạm” hơn một chút để anh có thời gian lấy lại sức lực.
Dạo này hai vợ chồng Vũ thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Thủy thì luôn “đòi hỏi”, mà chồng cô thì lúc nào cũng ủ rũ như tàu lá héo. Giận vì không được chồng thỏa mãn chuyện “yêu”, nên tan sở, Thủy cứ la cà với đám bạn mà chẳng buồn bước về nhà. Tình cảm vợ chồng cứ thế ngày một phai nhạt.
Video đang HOT
Chỉ khổ cho Vũ, vừa bị vợ giận vừa ốm lên ốm xuống. Anh đang nhờ mẹ tìm mấy thang thuốc bổ để phục hồi lại sức khỏe, nhằm cứu vãn hạnh phúc gia đình. Nhưng từ trong thâm tâm, anh vẫn mong vợ mình hiểu được nỗi lòng của chồng, rằng không phải vì anh “yếu” mà chỉ vì, tình dục cũng như những trạng thái cảm xúc khác, nó cũng có giới hạn ở một mức độ nhất định.
Theo VNE
Chồng chưa... "cai sữa mẹ"
Được mẹ chiều từ bé, chăm bẵm từ chân tơ kẽ tóc, thế nên, giờ đã 3 chục tuổi đầu và có gia đình riêng nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu... cai sữa.
Anh Chiến - chồng chị Thìn (Quận 4, TP HCM) tuy ngoại hình bình thường nhưng được cái ăn nói khéo léo, không cờ bạc, rượu chè, trai gái, không nghiện game và rất yêu con.
Nhìn từ ngoài vào, ai cũng bảo chị Thìn số sướng, lấy được ông chồng tốt. Nhưng mấy ai biết, bao năm hôn nhân là từng ấy năm chị phải câm nín chịu đựng. Lý do duy nhất là vì anh Chiến vẫn chưa... cai sữa mẹ!
Hồi yêu nhau, có lần 2 người cãi nhau, trong lúc nóng giận chị Thìn có nói những câu không kiềm chế được. Không ngờ tất cả đều đến tai mẹ anh Chiến. Cũng vì thế mà bà không mấy thiện cảm với chị.
Chị cũng bất ngờ về hành động đó của người yêu. Nhưng rồi chuyện qua đi, chị không cho đó là vấn đề lớn. Ai ngờ được, sau này đó lại chính là nhân tố khiến cuộc hôn nhân của chị đứng trên bờ bực sụp đổ.
Anh Chiến yêu quý, thân thiết với mẹ anh quá mức bình thường. Khi có vợ, thậm chí có con gọi anh bằng bố rồi mà anh vẫn không thể độc lập trong suy nghĩ và hành động. Cái gì anh cũng phải hỏi mẹ, nói với mẹ mới chịu được. Lời nói và ý muốn của mẹ chồng là tôn chỉ mục đích hành động cho anh và dĩ nhiên anh bắt vợ con không được ý kiến nửa lời.
Trong mắt anh, mọi thứ vợ làm đều không bao giờ bằng mẹ. Món cá kho chị nấu nêm nếm gia vị rất ngon, anh đánh nhẵn nồi cơm nhưng vẫn khăng khăng: "Chẳng bằng một góc của mẹ làm!". Rồi trong cách nuôi dạy con, các cụ lạc hậu nhiều khi có những kinh nghiệm rất phản khoa học, nhưng chị Thìn mà hễ phản ứng là ăn ngay cái lườm cháy mặt của chồng: "Biết gì mà nói!".
Mọi công việc trong nhà, chị Thìn mà để mẹ chị động ngón tay út vào là anh xót xa đứt ruột, đay nghiến, mặt nặng mày nhẹ với vợ cả mấy ngày trời: "Cô làm dâu kiểu gì mà để mẹ phải động tay làm hả?". Tất nhiên, mọi xung đột, khúc mắc trong quan hệ mẹ chồng - nàng dâu từ bé như con kiến đến to tày trời, anh đều chụp mọi tội lỗi lên đầu vợ.
Thấy anh Chiến có vẻ thân thiết trên mức bình thường với một cô nàng đồng nghiệp, chị chỉ gọi điện cho em kia "hỏi thăm sức khỏe" rất nhẹ nhàng. Ấy thế mà, anh Chiến đã tức tốc về mách mẹ: "Vợ con nó ghen tuông vô lối làm con xấu hổ, mất hết mặt mũi với đồng nghiệp! Con không thể tiếp tục sống với cô ta được nữa! Con muốn li dị!". Và vụ việc anh Chiến đòi li dị kia, đến được với chị Thìn cũng là qua mẹ chồng kể lại.
Đến nước này thì chị Thìn bó tay toàn tập. Chồng muốn ly hôn lại không nói chuyện thẳng thắn với vợ mà thông qua cho mẹ chồng để mẹ chuyển lời và đứng ra giải quyết.
Rất nhiều lần chị đã nói với chồng: "Anh phải là người ở giữa làm cầu nối cho mẹ và em mới đúng, nhưng đằng này cái gì anh cũng mách mẹ trước tiên, không thèm nghe em giải thích, biện mình gì cả. Anh làm thế mẹ nhiều khi hiểu lầm em, xung đột ngày càng lớn hơn mà thôi. Chả lẽ anh muốn như thế à?".
Lúc ấy thì anh Chiến ậm ừ có vẻ cũng hiểu hiểu. Nhưng sau đó thì đâu lại đóng đấy, không thay đổi chút nào. Có chăng chị nên gửi lại cho mẹ chồng nuôi thêm vì anh vẫn còn bện hơi... sữa mẹ lắm. Mà có khi cả đời không hết được cũng nên...
Có chăng chị nên gửi lại cho mẹ anh nuôi thêm vì anh vẫn còn bện hơi... sữa mẹ lắm (Ảnh minh họa).
Lưu - chồng Thương (Long Biên, Hà Nội) nhìn bề ngoài là một người đàn ông bảnh bao, thông minh, tốt bụng, tử tế, nói chung là được 9.5/10 điểm. Ai cũng xuýt xoa cô vận may, lấy được người chồng gần như hoàn hảo. Nhưng về ở với nhau chưa được bao lâu, Thương đã phải khóc thét.
Lưu được mẹ chiều từ bé, chăm bẵm cho từ chân tơ kẽ tóc, thế nên, giờ đã 3 chục tuổi đầu và có gia đình riêng nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu... cai sữa. Bố mẹ chồng đã cho vợ chồng cô ra riêng nhưng vì 2 nhà cách nhau có vài km nên Lưu vẫn rất chăm chỉ về với mẹ.
Được cái mẹ Lưu cũng quấn con trai. Con chỉ cần hắt hơi một cái, bà cũng chạy đến chăm sóc Lưu vài ngày đến khi khỏe hẳn mới thôi. Câu cửa miệng của bà là: "Thương lắm cậu ấm của mẹ!". Và câu cửa miệng của Lưu là: "Con yêu mẹ nhất trên đời!".
Vợ chồng trẻ sao tránh được những lúc tranh cãi, khúc mắc. Nhưng cứ hễ vợ chồng khục khặc nhau hôm trước là y như rằng hôm sau mẹ chồng lại "bay" sang làm công tác tư tưởng với Thương: "Chuyện 2 đứa mẹ nghe thằng Lưu kể rồi, con là phụ nữ, là vợ phải biết nhẫn nhịn chứ! Một điều nhịn là 9 điều lành con ạ!".
Nhiều lần Thương ngọt nhạt thủ thỉ với chồng: "Sao anh không giúp em gần gũi với mẹ, lại còn toàn làm mẹ và em hiểu lầm nhau. Có khi em bị mẹ ghét mà không biết. Chuyện gì vợ chồng mình không giải quyết được mới phải nhờ mẹ. Mà mẹ cũng có tuổi rồi, anh làm thế các cụ làm sao mà vui vẻ tuổi già được. Không thương em thì anh cũng phải thương mẹ chứ!".
Nhưng tất cả chỉ như nước đổ đầu vịt, vì Lưu vẫn gân cổ lên: "Mẹ chứ có phải người ngoài đâu! Bao năm qua anh vẫn thế, có sao đâu!". Thương lắc đầu ngán ngẩm, sao Lưu không hiểu một điều, anh cần phải lớn, phải thôi mặc... bỉm.
Có đợt, do công ty tạm thời chuyển địa điểm để sửa sang mở rộng quy mô, Lưu phải đi làm xa, cứ cuối tuần mới về. Cả tuần không được gặp mẹ, cứ cuối tuần về là anh lại về thẳng bên nhà nội rồi bảo mẹ gọi điện cho Thương đưa con sang cho con thăm bố.
Ở hết 2 ngày nghỉ, Lưu lại thẳng tiến đến chỗ làm, chẳng có nhu cầu về nhà của vợ chồng. Hai ngày nghỉ ở nhà nội, Lưu chỉ chăm chăm đưa mẹ đi chợ, đi mua sắm, đi lễ chùa, đi hội họp các bà bạn già. Về nhà lại quanh quẩn gần mẹ để tâm sự, kể chuyện kết chuyện nọ đến chuyện kia. Đến mức mà bé con nhà Thương chẳng mấy khi theo bố, cứ đưa Lưu bế là con khóc ré lên.
Trên facebook của Lưu, từ ngày yêu Thương đến khi cưới và có con, chẳng có một cái ảnh người yêu, ảnh vợ, ảnh con nào. Nhưng lại có la liệt ảnh bố thắp hương đêm giao thừa, bố mẹ về quê ngoại ăn giỗ, bác ở bên Mỹ về chơi... và đặc biệt là vô số ảnh anh "tự sướng" của anh bên mẹ.
Ngoài việc là một mama-boy đích thực thì hình như Lưu không có gì đáng chê cả. Nếu ly hôn vì lí do ấy thì Thương cũng thấy hài hước. Nhưng nếu cứ sống thế này hết đời, Thương chỉ sợ, Lưu sẽ chẳng bao giờ là chồng của mình, là bố của con trai mình đúng nghĩa mà vẫn là cậu bé con chưa cai sữa của mẹ chồng mà thôi.
Theo VNE
"Cháu nội tôi không thể bú thứ sữa bẩn của cô" Ngày bác sĩ cho ra viện, bố mẹ chồng vội giành đưa con tôi về nhà trước. Tôi khóc hết nước mắt ngày rời viện ấy. Vì khi họ về trước, cánh cửa ngõ nhà chồng đã được đóng sập và chốt ngay trước mắt tôi. Đọc bài "Đau đớn với tuần trăng mật xót xa vị đắng" của Anh Sơn mà tôi...